Ôn Trĩ Sơ không thể tin được mình đã nghe thấy những gì, hơi nước vừa uống vào miệng vào lập tức bị sặc ra.
"Tôi...!khụ...khụ khụ".
Vì khó chịu, nên câu nói tiếp theo của cậu biến thành những âm thanh sặc sụa run rẩy.
Tần Gia Thụ thấy người ta phản ứng quá mức quyết liệt, vội vã đưa tay vỗ vào lưng cậu, gương mặt luôn bình tĩnh khó có khi hiện lên thất bại và không thể tưởng tượng nổi, "Cậu ổn không?".
Ôn Trĩ Sơ ho khan đỏ bừng gương mặt: "Tôi..
khụ...!tôi..."
Nước bị sặc lên đến tận khoang mũi, cái mũi nhỏ của Ôn Trĩ Sơ hếch lên, vì khó chịu nên nhăn lại.
Tần Gia Thụ nhìn vào mắt cậu: "Nói không được thì..."
"I'm fine".
Tần Gia Thụ: ...
Nói không được hết lời bằng tiếng Trung, thì ta dùng tiếng Anh vậy.
Sắc mặt Ôn Trĩ Sơ ửng hồng, thỉnh thoảng lại khịt khịt cái mũi, hiển nhiên chính cậu cũng không ngờ mình bị sặc những hai lần, đôi mắt ngập nước mang theo hoảng hốt, tựa như đang trách cứ chính mình gây phiền phức cho người ta.
Tần Gia Thụ nhìn giọt nước còn đang lơ lửng trên cằm của cậu, yết hầu cuộn một cái, "Sau này uống nước nhớ cẩn thận một chút".
Ôn Trĩ Sơ quay đầu, khó mà tin nổi liếc nhìn hắn.
Cẩn thận cái gì?
Cẩn thận cậu sao?
Ngay lúc Ôn Trĩ Sơ còn đang suy ngẫm về lời nói của Tần Gia Thụ, thì trước mặt cậu bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, xương tay xinh đẹp ngón tay thon dài, giơ một tờ giấy ăn tới, sau đó một cảm giác mềm mại ma sát lên cằm cậu.
Ôn Trĩ Sơ lập tức cứng đờ.
[Hệ thống: Cảm động không?]
Ôn Trĩ Sơ: "Không dám động, không dám động".
Thiên Miêu tinh linh: ...
Mặc dù còn có chút sợ hãi, nhưng cậu cảm thấy nếu mình đã từ chối người ta rồi, hành động như thế này không quá thích hợp.
Cậu run rẩy cầm lấy khăn giấy, nhìn sắc mặt của Tần Gia Thụ, "Tôi...!Tôi tự làm cũng được".
Nhưng khi nhìn thấy lo lắng trong đôi mắt lạnh lùng thường ngày của Tần Gia Thụ, Ôn Trĩ Sơ không khỏi cắn môi dưới, không thể không khen rằng, dáng dấp của Tần Gia Thụ đúng thật là rất đẹp mắt.
Ý thức được suy nghĩ không nên có trong lòng mình, Ôn Trĩ Sơ vội vã rời ánh mắt đi.
Tần Gia Thụ cũng không nói gì, nếu đối phương cảm thấy hắn làm như vậy khiến cậu không thoải mái, vậy thì sau này hắn sẽ chú ý hơn.
Dựa theo sách nói, muốn vô tri vô giác rút ngắn khoảng cách của hai người, thì phải ra tay ngay từ những khi đối phương còn chưa ý thức được, khiến đối phương dần dần quen thuộc với sự tồn tại của hắn.
Sau khi lau nước dính trên cằm, Ôn Trĩ Sơ lại dùng khăn giấy tiếp tục lau nước mà mình vừa sặc bắn ra, ngượng ngùng xin lỗi Tần Gia Thụ sau đó lại quay đầu nhìn về phía Chu Thanh.
"Xấu...!xấu hổ quá".
Chu Thanh khiếp sợ nhìn hai người họ.
Oa, hóa ra hai người họ nhìn thấy cô!
Ôn Trĩ Sơ thấy cô nhìn mình như vậy thì cũng hơi sững sờ, tưởng rằng hành động phun nước của mình lúc nãy ảnh hưởng tới người ta, nên cậu vội vàng thầm nghĩ nói lời xin lỗi.
Chu Thanh lại cất lời trước một bước, "Cậu nhìn thấy tôi sao?"
Ôn Trĩ Sơ: ?
Ôn Trĩ Sơ nhìn vẻ mặt khó tin của đối phương, tưởng là cô có điều gì khó nói, thế là cậu cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi thăm: "Không nên...!nhìn thấy sao?"
Ánh mắt của Chu Thanh đảo qua đảo lại giữa Tần Gia Thụ và Ôn Trĩ Sơ, "Không sao đâu".
Ôn Trĩ Sơ: ?
Chu Thanh cười lớn: "Hai người vui vẻ là được rồi".
Tần Gia Thụ:.
.
.
Tiếng chuông tan học lập tức vang lên, Chu Thanh thu dọn xong đồ dùng học tập, "Gặp lại sau nhé".
Chào hỏi xong, cô vội vàng rời đi.
Cô đã hiểu ra rồi, hóa ra chỉ cần mình không xấu hổ, người xấu hổ sẽ là người khác.
Bắt đầu từ ngày mai cô phải tìm lại sự ăn ý trước kia với Ôn Trĩ Sơ, tiếp tục mù chọn lọc.
Chờ sau khi thu dọn xong tất cả đồ dùng học tập trên mặt bàn, Ôn Trĩ Sơ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tần Gia Thụ thấy đối phương phản ứng lớn như vậy, cảm thấy có lẽ từ ngữ mình dùng hơi quá, làm cho cậu kinh ngạc.
Thế là hắn quyết định nhường cậu uống nước trước rồi mới nói tiếp.
Nhưng mà hắn không nói, Ôn Trĩ Sơ cũng không uống nước nữa.
Chai nước được cậu đặt ở một bên, không hề có dấu hiệu muốn đụng đến.
Trước đó hai lần uống nước đều chẳng uống được là bao, thế nên hiện giờ Ôn Trĩ Sơ vẫn còn khát.
Bạch Liên Hoa bí tịch điều một, gạch đầu dòng thứ hai: Trong lời nói thỉnh thoảng xuất hiện sự quan tâm đối với mục tiêu công lược, thể hiện mình rất quan tâm đến người ta.
Tần Gia Thụ lẩm nhẩm trong lòng lại một lần, cảm thấy không có vấn đề gì, lúc này mới nhả ra mấy chữ, "Uống nước đi --".
Nói xong gương mặt hắn lập tức tối đi, hiển nhiên giọng điệu câu nói này không đạt được hiệu quả như hắn mong muốn.
Ôn Trĩ Sơ lắc đầu, "Không.
.
.
Không được."
Tần Gia Thụ: ?
Chỉ thấy người kia hơi xấu hổ mở miệng nói: "Lần một...!lần hai có rồi, không thể ...!để xảy ra đến lần thứ ba".
Những lúc ngẩng đầu lên cậu liền trông thấy gương mặt đang tối đi của Tần Gia Thụ.
Cậu lập tức hoảng sợ, như một chú gà con chiêm chiếp kêu lên: "À! Đột nhiên...!lại thấy khát rồi".
Nói xong, cậu vội vã khổ sở lấy chai nước bên cạnh lên cố uống vào mấy ngụm.
Tần Gia Thụ:.
.
.
Tất cả mọi chuyện đã hoàn toàn chệch khỏi quỹ đạo.
Quý Phong Trường đang đọc tin nhắn trên điện thoại, nghĩ xem tối nay có nên trốn học ra ngoài không, thì lại trông thấy Tần Gia Thụ đi vào trong lớp.
Nhìn thấy trên chiếc mặt nạ hoàn mỹ thường ngày xuất hiện vết nứt, Quý Phong Trường tò mò lại gần, "Có chuyện gì vậy?"
Tần Gia Thụ quay đầu nhìn cậu ta, không nói nên lời.
Bằng tình cảm anh em nhiều năm giữa hai người, Quý Phong Trường nhìn cái đã hiểu, "Đồ uống thể thao mày vẫn uống bán hết rồi hả?".
".
.
."
Tần Gia Thụ bỏ qua cho cậu ta một phen, hỏi ra miệng: "Mấy cuốn sách đó của mày thực sự có hiệu quả sao?".
Quý Phong Trường lộ vẻ mặt kinh ngạc, "Mẹ nó, mày đọc thật rồi hả?!"
Tần Gia Thụ thấy phản ứng của cậu ta như thế thì nhíu mày lại.
Quý Phong Trường vội vàng giải thích, "Đương nhiên là có hiệu quả rồi, tao chỉ ngạc nhiên chuyện mày chịu dùng nó thôi".
Nói xong, cậu ta đụng đụng vào vai hắn.
"Thế nào, mày dùng chưa vậy, hiệu quả thế nào?"
Bầu không khí xung quanh lập tức đóng băng lại, yên lặng tới đáng chết.
Dáng vẻ hiện tại của đối phương có lẽ chính là câu trả lời tốt hơn bất cứ câu trả lời nào khác.
Khóe miệng của Quý Phong Trường giật giật: "Hay là...!Hay là mày kể tao nghe chút đi?".
Tần Gia Thụ lườm cậu ta một cái, sau đó kể sơ qua tình huống vừa nãy.
Quý Phong Trường:.
.
.
Quý Phong Trường nghe xong từ tò mò chuyển sang ngạc nhiên rồi lại quay về bình tĩnh, tình huống mà thằng bạn thân vừa kể ra đáng lẽ là một sự việc không hề hợp lý, nhưng đặt vào trên thân của Tần Gia Thụ lại hợp lý đến không ngờ, quả nhiên ông trời rất công bằng, cho dù một người có hoàn mỹ thế nào thì cũng phải có những phương diện thiếu hụt.
Quý Phong Trường ho khan một cái tiếng nói, "Tần cẩu, mày có nghĩ rằng đây không phải là vấn đề của sách không?"
Tần Gia Thụ: ?
Quý Phong Trường: "Có thể là bởi vì mày không được".
Tần Gia Thụ:.
.
.
Quý Phong Trường sắp xếp lại mạch suy nghĩ cho hắn: "Mày không cảm thấy mày khuyết thiếu cái gì hả?".
Trên gương mặt Tần Gia Thụ không hề xuất hiện một chút nghi ngờ nào đối với bản thân: "Thiếu gì?".
Quý Phong Trường: !
Ôi, mẹ nó chứ, thằng chó này còn có mặt mũi mà hỏi cơ đấy.
Quý Phong Trường gõ vào bảng: "Dịu dàng! Đương nhiên là dịu dàng đó!".
"Mày tự nhìn lại mình xem, người ta bị sặc nước, mày không an ủi thì thôi, mày lại bảo người ta lần sau chú ý hơn chút".
Tần Gia Thụ suy ngẫm, lời Quý Phong Trường nói cũng có chút đạo lý.
Nhìn tiến triển tình cảm của Tần Gia Thụ, Quý Phong Trường càng tò mò người hắn thích là ai.
Chuyện yêu đương đối với bất kỳ ai cũng là chuyện bình thường, còn đối với Tần Gia Thụ thì đúng là cây vạn tuế ra hoa.
Quý Phong Trường nhìn Tần Gia Thụ cười hề hề đê tiện hỏi: "Tần cẩu, người đó là ai vậy?"
Tần Gia Thụ: "Mày không cần biết."
Quý Phong Trường khinh bỉ liếc hắn một cái, thằng chó mày không nói ra, ông đây cũng có thể điều tra ra được.
Hiện tại trong lòng cậu ta đã nắm được một phạm vi đại khái, đối phương là người mà Tần Gia Thụ sử dụng chiêu thức trong sách đối phó trong ngày hôm nay, vậy thì chứng tỏ đối phương học cùng trường với họ, sàng lọc thêm một chút chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm ra.
Quý Phong Trường vẫn còn đang ttự suy ngẫm, Tần Gia Thụ tối đó trở về nhà thì lại lấy cuốn « Bạch Liên Hoa bí tịch » ra, định tiếp tục nghiên cứu sâu hơn.
Ngày thứ sáu, trước khi bước vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ, Ôn Trĩ Sơ không mang theo nước, Thiên Miêu tinh linh nhìn thấy tò mò hỏi.
[Hệ thống: Sao cậu không mang nước theo?]
Ôn Trĩ Sơ: "Đề phòng chút nữa phát sinh chuyện ngoài ý muốn."
[Hệ thống: Nói tiếng người đi.]
Ôn Trĩ Sơ: "Sợ mất mặt."
Thiên Miêu tinh linh:.
.
.
Mất nhiều lần thế rồi, sao da mặt vẫn còn mỏng như vậy.
Sau khi Ôn Trĩ Sơ vào trong phòng sinh hoạt, Chu Thanh hắng giọng một tiếng thật to: "Khụ khụ!"
Ôn Trĩ Sơ nghe thấy tiếng của cô, quan tâm hỏi: "Chu Thanh, cậu...!họng cậu không thoải mái sao?"
Chu Thanh xua xua tay: "Không, chỉ là muốn hắng giọng một cái cho thanh tiếng thôi".
Nói xong cô nghển cổ nhìn ra phía sau lưng cậu.
"Mộc Tình và bạn ngồi cùng bàn của cậu ấy đâu rồi?".
Ôn Trĩ Sơ giải thích: "Mộc Tình gần đây cảm thấy áp lực hơi lớn, nên muốn có thời gian nghỉ ngơi thoải mái một chút".
Chu Thanh nghe xong, trong lòng vẫn còn ôm lấy một tia hi vọng cuối cùng: "Vậy bạn cùng bạn của cô ấy đâu rồi?"
Chỉ thấy Ôn Trĩ Sơ ngây thơ cười một tiếng, "Hai người họ đi cùng nhau".
Chu Thanh:.
.
.
Chu Thanh bỗng nhiên cảm thấy ngứa ngáy cồn cào cả ruột gan, không phải bởi vì Tần Gia Thụ và Ôn Trĩ Sơ khiến cô không được tự nhiên, mà do cái bí mật kinh thiên động địa Tần Gia Thụ thích Ôn Trĩ Sơ này chỉ có một mình cô biết, trong lòng cô rất khó chịu, nhưng lại không thể đem chuyện này nói ra ngoài.
Chẳng khác gì một người có một tỷ, không thể nào giả bộ mình khó khăn cho được.
Hiện giờ cô vô cùng sốt ruột, muốn chia sẻ bí mật này với những người khác, nhưng ngay tại trong giây phút quan trọng thế này, người nên tới lại chẳng ai tới.
Chuông vào lớp reo vang, Tần Gia Thụ cất bước đi vào trong phòng sinh hoạt.
Chu Thanh nhìn hai người ngồi cùng một chỗ, yên lặng thở dài, quả nhiên anh hùng luôn là kẻ cô độc!!!
Tần Gia Thụ ba ngày nay được « Bạch Liên Hoa bí tịch » hun đúc, đã dần dần nắm giữ được kỹ xảo và cách thức nói chuyện của Bạch Liên Hoa, hiện giờ đối mặt với Ôn Trĩ Sơ, hắn vô cùng tự tin.
Nhưng lúc đang giúp Ôn Trĩ Sơ học bài, hắn không có thời gian phát huy, dù sao thì thầy nghiêm mới có trò giỏi, với tình hình học tập của Ôn Trĩ Sơ hiện giờ thì hắn không thể thoải mái với cậu được.
Chủ yếu cũng vì hắn sợ cậu sẽ vô thức nũng nịu với hắn, làm thế trận của hắn bị loạn.
Điểm số đề bài lần này Ôn Trĩ Sơ làm không vừa lòng hắn, cũng có thể nói giai đoạn gần đây tất cả những đề thi cậu làm đều không tốt.
Tần Gia Thụ nhìn bài, chỉ dạy giải thích từng vấn đề cho cậu.
Tất nhiên Ôn Trĩ Sơ cũng tự ý thức được vấn đề của chính mình, bối rối trong lòng, giai đoạn gần đây cậu cũng cảm thấy môn tiếng Anh trở nên rất áp lực, rõ ràng trước đó kỳ thi tháng còn có thể kiếm được hơn một trăm điểm, nhưng bây giờ có muốn làm được 90 điểm cũng khó khăn, trong lòng không khỏi sốt ruột.
Lúc tan học, Ôn Trĩ Sơ như một quả bóng da xì hơi, nằm ì trên bàn như một con cá ướp muối, không còn chút sức sống nào cả.
Lúc Tần Gia Thụ đang định khép lại cuốn sổ trên tay, thì bỗng nghe thấy đối phương nhỏ giọng thì thầm: "Là do mình quá ngu ngốc".
Tần Gia Thụ nhìn qua sổ tay của mình một chút, lại nhìn về phía Ôn Trĩ Sơ: "Cậu đã rất cố gắng rồi".
Ôn Trĩ Sơ bật thẳng dậy, có chút không dám tin thứ mình vừa nghe được, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ là do người ta thích mình nên mới nói lời như vậy, dù sao khi một người nhìn người mình thích trước mắt luôn có một tấm kính lọc.
Không được, không thể tiếp tục như vậy được, cậu nhất định phải phá vỡ hình tượng của mình trong lòng đối phương, cậu không phải một người ưu tú như đối phương nghĩ.
Ôn Trĩ Sơ hít sâu một hơi, "Thật ra...!thật ra tôi có rất nhiều khuyết điểm".
Tần Gia Thụ nhanh chóng quét mắt qua sổ tay, sau đó khép nó lại ngay: "Ví dụ?"
"Mỗi...!mỗi ngày tôi đều chơi game, đi ngủ rất muộn".
Nét mặt Tần Gia Thụ rất chân thành: "Chăm chỉ".
Ôn Trĩ Sơ giật mình: "Tôi...!tôi mỗi ngày đều sát giờ mới tới lớp, xưa nay không hề đến sớm".
"Biết sắp xếp thời gian hợp lý".
Ôn Trĩ Sơ dứt khoát tung chiêu cuối: "Nhà tôi có rất nhiều gián".
Tần Gia Thụ: "Có tình yêu thương".
Ôn Trĩ Sơ: ...