Nhân Vật Phản Diện Công Lược


Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt giáo viên Hóa học biến mất, trái tim nhỏ bé của Ôn Trĩ Sơ vốn còn đang phiền nhiễu không thôi lập tức đập hụt.
[Hệ thống: Thà cậu nói là không biết thì thầy còn đỡ tổn thương].
“…” Ôn Trĩ Sơ vội vã nhanh miệng bổ sung: “Benzen… benzen có công thức hóa học là C6H6 ạ”.
Dứt lời, sắc mặt giáo viên hóa học mới thoải mái hơn chút, thầy biết cậu đang không chú ý vào bài giảng, nhưng không trách mắng, chỉ dạy cho cậu một bài học nhỏ: “Đúng là học sinh giỏi của giáo viên Ngữ Văn”.
Thiên Miêu tinh linh nghe xong, meo meo kêu lên.
[Hệ thống: Sao thầy có thể nói chuyện không có lương tâm như thế được chứ?!]
Ôn Trĩ Sơ: “Cái đó.

.

.”
[Hệ thống: Giáo viên Ngữ Văn đã làm gì sai?! May mắn này cho thầy, thầy có muốn nhận không!]
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Ôn Trĩ Sơ chết lặng, thật cám ơn cậu quá, thầy Meo ạ.
Còn phải nhờ cậu đứng ra bênh vực kẻ yếu, cậu đúng là Meo Meo chính nghĩa.
Tiết học thứ hai kết thúc sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi giữa giờ.

Ôn Trĩ Sơ còn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa lớp thì Mộc Tình đã mang theo tin dữ tới.
Cô ấy dùng giọng điệu rất nghiêm túc nói với cậu rằng: “Đi thôi”.
Ôn Trĩ Sơ muốn trốn tránh, chẳng khác gì con cá đã ướp muối rồi mà vẫn còn liều mạng đòi nhảy lên, “Đi.

.

.

Đi đâu?”
Mộc Tình thở dài, lời ít ý nhiều, “Lên đường.”
Ôn Trĩ Sơ khóc không ra nước mắt, tốt lắm, đến cái tên văn phòng tổ bộ môn tiếng Anh cô ấy cũng không nhắc đến nữa rồi.
Thiên Miêu tinh linh nghe không hiểu.
[Hệ thống: Đường nào?]
Ôn Trĩ Sơ: “Đường Hoàng Tuyền.”
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
Mộc Tình vỗ vai cậu, định an ủi, “Chuyện này…”
Ôn Trĩ Sơ nhìn về phía cô lắc đầu, “Tôi… tôi đã đoán trước sẽ có ngày hôm nay”.
Sau đó cậu đưa tay vào túi lấy mấy cái kẹo, đưa cho Mộc Tình.
“Cậu… cậu cầm đi”.
Mộc Tình tựa như đã tiếp nhận được sóng não của cậu: “Không! Tôi không nhận đâu!”
“Cầm đi mà!”
“Thôi được rồi”.
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
[Hệ thống: Cậu làm gì vậy?]
Ôn Trĩ Sơ: “Nếu như.

.

.

tiết thứ ba tôi còn chưa về, Mộc Tình sẽ đến đó cứu tôi”.
Thiên Miêu tinh linh kinh hãi.
[Hệ thống: Hóa ra là giao dịch ngầm không thể lộ ra ngoài ánh sáng.]
Từ đêm hôm qua đến buổi sáng hôm nay, trong cả cuộc đời của mình, Ôn Trĩ Sơ chưa bao giờ cảm thấy mỏi mệt đến vậy.

Cậu kéo tấm thân đã bị rút mất linh hồn lê từng bước về phía tổ bộ môn Tiếng Anh, đôi chân như bị rót chì, một bước nặng ngàn cân.
Nhưng cho dù có muốn trốn tránh đến đâu, thứ gì nên đến vẫn phải đến, Ôn Trĩ Sơ trông thấy cánh cửa văn phòng tổ tiếng Anh, giống như đang trông thấy đoạn đầu đài.

(nơi chém đầu)
Cậu hít sâu một hơi, giơ tay có tiết tấu gõ hai cái lên cánh cửa, sau khi nghe thấy âm thanh mời vào từ bên trong, suýt chút nữa đã mềm chân quỳ thẳng xuống đất.
Cậu lấy lại tinh thần, vặn tay nắm cửa đi vào trong, nhưng mới vừa bước được một bước, Ôn Trĩ Sơn dường như ngay lập tức biến thành một bức tượng điêu khắc làm từ băng, không dám tin vào hai mắt mình.
Bàn làm việc phía bên trái ở phía trước bàn làm việc của giáo viên tiếng Anh lớp mười một là bàn làm việc của giáo viên lớp một, mà cạnh bên bàn làm việc của giáo viên tiếng Anh lớp một lại là Tần Gia Thụ.
“Thiên Miêu tinh linh.”
[Hệ thống: Tôi đây.]
“Kiếp trước tôi đã làm sai chuyện gì vậy?”
[Hệ thống: Không có, thiếu niên, kiếp trước cậu chính là một người tốt luôn làm chuyện tốt].
Ôn Trĩ Sơ: “Thật chứ?”
[Hệ thống: Đương nhiên rồi.]
Ôn Trĩ Sơ: “Vậy tại sao tôi phải xuống Địa ngục.”
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
[Hệ thống: Thế sự khó lường, tình thế hiện tại được gọi là cái gì mà…].
Ôn Trĩ Sơ không chút do dự, “Họa vô đơn chí.” (Họa tới dồn dập, họa không chỉ có một)
[Hệ thống: Thiếu niên, nghe tôi này, bây giờ cậu hãy nhanh chân chạy đến tổ Ngữ Văn đi, giáo viên Ngữ Văn có thể bảo vệ cậu].
Ôn Trĩ Sơ: ?
[Hệ thống: Đây là ngày cậu xứng đáng với công ơn dạy dỗ của cô ấy nhất.]
Cửa văn phòng tổ tiếng Anh mở ra tạo thành tiếng động, Tần Gia Thụ đương nhiên cũng đã chú ý tới cậu.

Thân hình thẳng tắp của hắn đứng ở nơi đó, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhẹ nhàng phong độ như thường ngày, đôi mắt sắc liếc qua khiến Ôn Trĩ Sơ cứ như bị điện giật, ánh mắt vô thức dừng trên môi người ta, ký ức tối qua như sóng biển ùa tới.
Khuôn mặt nhỏ của Ôn Trĩ Sơ đỏ bừng, cúi mạnh đầu xuống.
Ôn Trĩ Sơ, mày đang nhìn cái gì thế hả, mày là đồ háo sắc!!!
Cậu không dám ngẩng đầu nhìn đối phương nữa, cắm đầu đi thẳng đến bàn làm việc của cô giáo tiếng Anh lớp 11.
“Thưa… thưa cô”.
Cô giáo tiếng Anh buông tách trà còn bốc khói, trên mặt tràn đầy nụ cười, dường như rất hoan nghênh cậu: “Em tới rồi à”.
[Hệ thống: Xem ra tâm trạng của cô ấy không tồi].
Ôn Trĩ Sơ: “Bởi vì cô đã giận phát điên rồi”.
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
Gương mặt Ôn Trĩ Sơ đỏ bừng, “Cô… cô ơi, cô đừng nóng giận.”
Cô giáo tiếng Anh vội xua tay: “Sao lại thế được? Sao cô có thể giận em đây!”
Nói xong, cô giơ tay kéo Ôn Trĩ Sơ lại bên cạnh, Ôn Trĩ Sơ bị dọa đến muốn bật khóc ngay lập tức.
Áy náy trong lòng càng lúc càng lớn, cô làm thế này thì chi bằng cứ mắng cậu đi còn hơn.
Cô giáo tiếng Anh kéo tay cậu, gọi: “Tiểu Sơ à”.
Ôn Trĩ Sơ sững sờ, ngước mắt nhìn cô, đã lâu rồi không có người nào còn dùng xưng hô thời thơ ấu này để gọi cậu nữa.
Nhưng ngay khi mới ngước mắt lên, cậu lập tức nhìn thấy gương mặt tươi cười của cô giáo.
“Cô biết em đã rất cố gắng, em nhìn em xem, vì thành tích của mình không tốt mà mặt đỏ cả lên rồi kìa, xấu hổ lắm hả?”
Ôn Trĩ Sơ khẽ gật đầu.
“Em không cần phải cảm thấy như vậy đâu”.

Cô chuyển đề tài sang chuyện khác: “Cô suy nghĩ một hồi, một cậu bé chăm ngoan như em sao có thể không muốn mình thi tốt được cơ chứ, cho nên nhất định là do cô làm chưa tốt”.
Ôn Trĩ Sơ vội vã xua tay: “Cô ơi…”
Cô giáo tiếng Anh: “Nhất định là cô làm chưa tốt, khiến em không vui, có phải không?”
Từ nhỏ tiếng Anh của Ôn Trĩ Sơ đã kém, nền tảng ban đầu không vững, cô giáo tiếng Anh rất quan tâm chăm lo đến cậu, cũng chiếu cố cho việc học hành của cậu đủ điều.
Ôn Trĩ Sơ điên cuồng lắc đầu, chỉ kém chút nữa là lắc cả não mình bay ra ngoài: “Cô ơi, lần sau em nhất định, nhất định thi thật tốt”.
Cô giáo tiếng Anh sững sờ, cảm động nói: “Thật chứ, đây là chuyện cô có thể mong đợi hả?”
Ôn Trĩ Sơ vội vã gật đầu.
Cô giáo tiếng Anh vui mừng: “Bao nhiêu điểm?”
Ôn Trĩ Sơ nỗ lực hết sức mình, nói: “Một trăm.

.

.”
“Một trăm hai?!” Cô giáo tiếng Anh: “Trời ạ! Tiểu Sơ! Em đúng là học sinh tốt của cô mà.”
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
Cô giáo tiếng Anh: “Tiểu Sơ à, nhất định em phải cố lên nhé, cô chờ tin tốt của em đấy”.
Tần Gia Thụ đứng bên kia nhìn sang, ánh mắt dừng lại trên người cô giáo tiếng Anh lớp 11, như có điều suy ngẫm.
Thay đổi xưng hô để kéo gần khoảng cách, giữ chặt cánh tay người ta để biểu đạt sự chân thành, đem trách nhiệm nhận vào người mình, giả bộ chờ mong và đáng thương để đối phương áy náy thương hại, cuối cùng đạt được mục đích.
Mỗi một câu đều vô cùng phù hợp với «Bạch Liên Hoa bí tịch», mà người này chắc chắn là một vị cao thủ.
Lúc Ôn Trĩ Sơ rời đi, giáo viên tiếng Anh lớp 11 mang theo khuôn mặt tươi cười đưa cậu đến tận cửa: “Tiểu Sơ, lần sau lại đến nhé”.
Sau khi cửa đóng lại, gương mặt tươi cười này lập tức biến mất, cô giáo trở về bàn làm việc lấy ra một cuốn sách tiếp tục xem, rất đắc chí thốt lên: “Lão Dư, cuốn sách này của anh có ích ghê đấy”.
Giáo viên tiếng Anh lớp 3: “Đó là chuyện đương nhiên”.
Chỉ thấy cuốn sách kia, bìa sách màu trắng, tiêu đề màu hồng.
Tần Gia Thụ: …
Ôn Trĩ Sơ đứng ở cửa văn phòng tổ bộ môn tiếng Anh, căn bản cậu cũng không ngờ mình có thể sống sót ra khỏi nơi này.
Thiên Miêu tinh linh nhớ tới khuôn mặt tươi cười của cô giáo tiếng Anh, chậc chậc lắc đầu.
[Hệ thống: Lại thêm một người bị ép đến phát điên].
Ôn Trĩ Sơ: …
Sau bữa trưa, Ôn Trĩ Sơ trở về phòng ký túc xá nằm xuống giường, chăn kéo lên che kín mặt, giống như một con cá mặn không có ước mơ, chỉ muốn trốn tránh hiện thực.
Nhất ba vị bình, nhất ba hựu khởi (việc này chưa xong việc khác đã tới), đúng như Thiên Miêu tinh linh nói, cậu chỉ có cách học tiếng Anh đến mức bốc khói đầu mới có khả năng chạm tay vào thành tích 120 điểm.
Ngay khi Ôn Trĩ Sơ còn đang suy nghĩ kỳ thi tháng lần tới phải làm sao bây giờ, thì cánh cửa phòng ký túc xá đã bị người khác đẩy ra.

Tần Gia Thụ vào trong, nhìn thấy người ta đã nằm trên giường, cố ý bước chân thật nhẹ.
Nhưng âm thanh này lại vọng vào trong tai của Ôn Trĩ Sơ vô cùng rõ ràng.
“Thiên Miêu tinh linh!”
Trong đầu không có âm thanh trả lời.
Rõ ràng là do tối hôm qua hai người họ ở chung đã có những hành động thân mật quá mức, thế nên lúc này Thiên Miêu tinh linh đã bị tự động che tầm nhìn.
Tần Gia Thụ cất bước đi đến bên giường, rũ mắt nhìn Ôn Trĩ Sơ, hàng mi của cậu nháy nháy vài cái, rõ ràng là chưa hề ngủ.
Nhưng hắn không nói ra, chỉ nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Ngủ chưa?”
Ôn Trĩ Sơ nằm trong chăn giả chết.
“Thì ra là chưa ngủ hả?”
“Ngủ.

.

.

Ngủ rồi.”
Sau khi nói xong, Ôn Trĩ Sơ hận không thể tát cho mình hai cái: …
Tần Gia Thụ nhếch miệng nở nụ cười, nhưng mới thấy Ôn Trĩ Sơ động đậy thì nụ cười này lập tức thu lại.
Ôn Trĩ Sơ muốn trốn tránh hắn, định kéo chăn lên che kín đầu, nhưng chỉ được một giây đã bị người ta kéo xuống.
Tần Gia Thụ từ trên cao nhìn xuống người nằm trên giường, “Ngủ thế này không tốt”.
Ôn Trĩ Sơ hoảng sợ, thở mạnh cũng không dám, đành phải bày tỏ lòng cám ơn trước: “Tối… tối qua cám ơn cậu đã đưa tôi về nhà”.
Giây tiếp theo, gò má bị ngón tay người ta cọ nhè nhẹ: “Hôm nay có còn khó chịu không?”
Ôn Trĩ Sơ có chút không quen với sự dịu dàng của hắn, lắp ba lắp bắp đáp lời: “Vẫn… vẫn ổn”.
Ánh mắt Tần Gia Thụ mang theo ý tứ sâu xa: “Còn nhớ rõ chuyện hôm qua không?”
Ôn Trĩ Sơ lập tức lắc đầu: “Không nhớ rõ”.
“Thật chứ?”
Tần Gia Thụ rũ mắt, nhìn Ôn Trĩ Sơ mang theo biểu cảm mất mát mấp máy môi: “Không… không nhớ rõ”.
Cậu cứ tưởng rằng đối phương sẽ biết khó mà lui, ai ngờ bên tai lại bỗng nóng lên: “Vậy sao cậu biết hôm qua tôi đưa cậu về?”
Con ngươi của Ôn Trĩ Sơ lập tức co lại, hai tay nắm chặt lấy chăn.
“Tôi… tôi…” Cậu hốt hoảng không dám đối mặt với người ta, “Đêm qua… là… là do tôi không đúng”.
Tần Gia Thụ nhìn cậu: “Cậu không làm sai gì hết”.
“Không, tôi… tôi không nên làm thế với cậu”.
“Chuyện ấy là do tôi cam tâm tình nguyện”.
Tần Gia Thụ nhìn cậu, con ngươi đen như mực sâu không thấy đáy, hắn không thể ép đối phương làm cậu nóng nảy thoát khỏi tầm kiểm soát, chỉ có thể giống như một con sói gian xảo dụ dỗ cậu: “Chuyện hôm qua không phải lỗi của cậu”.
Ôn Trĩ Sơ nhìn hắn, trong mắt có chút bất lực: “Nhưng… nhưng chuyện đó không phải chỉ có những người thích nhau mới làm sao?”
“Tôi thích cậu”.
Ôn Trĩ Sơ cúi đầu không nói lời nào.
Tần Gia Thụ hơi cúi người tới gần đối phương, đến khi chắc chắn khoảng cách giữa hai người họ là vừa đủ, “Nếu cậu muốn, sau này chúng ta vẫn có thể”.
Đường cong cổ của người đang cúi xuống trơn mịn, gân xanh bên dưới hiện lên rất rõ ràng, tựa như muốn thoát ra khỏi làn da đó.

Khác với phần cổ của những nam sinh đang cùng giai đoạn dậy thì, hầu kết hắn đã lộ rõ, làm cả người tỏa ra vẻ hoang dại của một người đàn ông trưởng thành.
Ôn Trĩ Sơ nhìn nốt ruồi son bên cổ người ta, nuốt nước bọt: “Nhưng tôi… tôi không thể yêu đương với cậu”.
“Tôi cam tâm tình nguyện.” Tần Gia Thụ nhìn cậu mỉm cười, gương mặt đẹp đẽ kia như mang theo gió xuân ấm áp, trong đôi mắt của hắn dường như không chứa thêm nổi ai khác ngoài cậu, “Tôi cam tâm tình nguyện ở bên cậu”.
Ôn Trĩ Sơ nhìn gương mặt gần trong gang tấc, vậy mà lại cảm thấy hơi động lòng.
“Nhưng chuyện này… chuyện này sẽ có ảnh hưởng đến cậu, ví dụ như thành tích của cậu chẳng hạn”.
Tần Gia Thụ: “Không sao.”
“Nhưng mà.

.

.”
“Tôi được tuyển thẳng.”
Ôn Trĩ Sơ:.

.

.
Cậu có thể chửi thề không?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui