Nhân Vật Phản Diện Công Lược


Mẹ Tần ôm Tần Gia Hòa từ trên lầu đi xuống trông thấy một màn này, không khỏi giật nảy mình, trong mắt tràn đầy khó tin nhìn bố Tần làm ra chuyện thất lễ.
Gì thế này… đây là làm sao vậy?!!
Chồng của bà là người thế nào, bà là người hiểu rõ nhất, không bao giờ có chuyện ông sẽ làm ra một hành động thất lễ như vậy trước mặt người trẻ tuổi.
Trong lòng bà bỗng dưng thấp thỏm, con trai lớn lạnh nhạt với gia đình đã lâu, nếu chồng mình và bạn trai thằng bé bất hòa, thì có lẽ mối quan hệ của Tần Gia Thụ và gia đình họ cả đời này không thể nào hòa giải nổi.
Chí ít cho đến tận ngày hôm nay, quan hệ giữa hai bên vẫn chưa khá hơn.
Mẹ Tần căng thẳng nhìn Ôn Trĩ Sơ, trước đó bà cũng đã từng nghĩ không biết bạn trai của con trai lớn rốt cuộc là người như thế nào, nhưng hôm nay lần đầu tiên gặp được Ôn Trĩ Sơ, hình như bà lại cảm thấy đứa con trai lớn này của bà…
Thực ra thì trong lòng mẹ Tần, Tần Gia Thụ luôn là một đứa trẻ xuất sắc, ra ngoài nói chuyện với các phu nhân nhà khác không có nhà ai có đứa con xuất sắc hơn nhà mình, cho dù là đầu óc hay là bề ngoài thì con trai mình không đứng thứ nhất cũng đứng thứ hai.

Nhưng thằng bé này quá tỉnh táo quá lý trí, cho nên hiện giờ mẹ Tần còn đang nghĩ cậu nhóc kia có khi nào là do con trai bà lừa về đây không.
Dù sao nhìn dáng vẻ người ta, không hề có chút đặc điểm nào giống đứa bé sẽ yêu đương ở cái độ tuổi này.
Sau đó nhìn thêm vài lần, bà thấy Ôn Trĩ Sơ cứng đờ người, tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp, nhìn thôi cũng biết cậu đang rất căng thẳng.

Bó hoa to cậu ôm đến kia để sang một bên, khuôn mặt trắng nõn, tướng mạo sạch sẽ, cho người ta cảm giác đây là một đứa trẻ ngoan ngoãn quá mức, một chút cũng không giống với một cậu bé mới vừa tốt nghiệp thi đại học xong, mà giống một đứa trẻ còn vị thành niên hơn.
Mẹ Tần âm thầm tự lau mồ hôi thay Ôn Trĩ Sơ.
Tần Gia Hòa trông thấy Ôn Trĩ Sơ, hai mắt to tròn sáng lên: “Anh Kình Thiên Trụ!”.
Mẹ Tần nghe thấy vội vàng sửa lời: “Là Ôn Trĩ Sơ, anh Tiểu Sơ”.
Khuôn mặt nhỏ của Tần Gia Hòa sững ra, không ngờ cái tên lúc trước cậu nhóc dùng hết sức lực ghi nhớ trong đầu lại là một cái tên sai.
Ôn Trĩ Sơ nhìn thấy bố Tần bị sặc, tay chân luống cuống cả lên: “Chú… chú không sao chứ ạ?”
Biết mình đã tự vất mặt mũi của người lớn trong nhà đi mất, bố Tần cứng đờ mặt hít sâu, xua tay với cậu: “Không có gì đâu, để cậu chê cười rồi”.
Ôn Trĩ Sơ vội vàng lắc đầu, “Không… không đâu ạ”.
Ánh mắt bố Tần nhìn về phía cậu.
Ôn Trĩ Sơ: “Bởi vì không.

.

.

không buồn cười.”
Bố Tần:.

.

.
Đứa nhỏ này đúng là thành thật một cách không bình thường.
Cuộc trò chuyện cứ thế đi vào ngõ cụt, hai người ngồi đối diện nhau trong phòng khách trang hoàng xa hoa lãng phí, bắt đầu xấu hổ.
Lúc này mẹ Tần ôm Tần Gia Hòa đi tới, nhìn Ôn Trĩ Sơ cũng cảm thấy căng thẳng không rõ từ đâu: “Tiểu Sơ, ăn chút trái cây đi”.

Vô cùng khách khí.
Ôn Trĩ Sơ vội vàng cám ơn, trái tim thình thịch đập trong ngực, nhìn cả nhà họ Tần ngồi trước mặt, con mắt không biết nên dừng chỗ nào.
Trong nỗi căng thẳng này cậu bỗng nhớ ra hôm nay mình đến đây để tỏ tình, cho Tần Gia Thụ một danh phận.

Đối phương tốt với cậu như vậy, hiện giờ cậu không nên lùi bước, cậu phải có trách nhiệm với người ta.
Bố mẹ người ta hôm nay không gặp thì ngày khác cũng phải gặp, dù sao chọn ngày không bằng gặp ngày.
Ôn Trĩ Sơ tự an ủi chính mình, mặc dù trong lòng vẫn hoảng hốt nhưng cậu nhất định phải chịu trách nhiệm, không thể để Tần Gia Thụ không danh không phận ở bên cậu.
Cậu không biết nên xưng hô thế nào, nghẹn đỏ cả mặt, cuối cùng cậu nghiêm trang nói: “Tần tiên sinh!”
Bàn tay cầm chén trà của bố Tần sững lại, quay sang nhìn Ôn Trĩ Sơ.
Hai bàn tay đặt trên đầu gối của Ôn Trĩ Sơ nắm chặt thành hai nắm đấm, trong lòng tự nhủ mình không được phép nói lắp, cậu muốn đem tất cả những mặt tốt nhất của mình bày ra cho gia đình người ta thấy: “Cháu là Ôn Trĩ Sơ, năm nay mười tám tuổi, hiện tại mới tốt nghiệp trường trung học Nhất Trung của thành phố mình, nhưng rất nhanh, cháu sẽ có bằng tốt nghiệp đại học”.
Bố Tần giả bộ bình tĩnh: “À thế sao”.
Ôn Trĩ Sơ gật mạnh đầu tiếp tục nói: “Cháu có một căn nhà”.
Nói xong còn báo địa chỉ nhà ra.
Bố Tần thấy có chuyện đầu, liền thuận mồm hỏi chuyện tiếp: “Có xe không?”
“Có!”
“Mấy chiếc?”
“Trải rộng khắp cả nước.”
Bố Tần hơi kinh ngạc: “Xe gì?”
Ôn Trĩ Sơ: “Xe đạp công cộng”.
Bố Tần: …
Mắt thấy bầu không khí lại sắp lâm vào tình cảnh xấu hổ, mẹ Tần vội tới hòa giải: “Tiểu Sơ thật hài hước”.
Ôn Trĩ Sơ hơi đỏ mặt: “Dạ… dạ…thế ạ”
Tuy ngại ngùng nhưng cậu vẫn không quên tiếp tục giới thiệu bản thân mình: “Bố mẹ cháu mất sớm, nhưng cô chú yên tâm, giáo dục của bố mẹ luôn luôn nhắc nhở cháu mỗi ngày, phải trở thành một người ngay thẳng và tích cực hướng về phía trước, bởi vì họ đều là những đảng viên”.
Bố Tần vừa định mở miệng, lại nghe Ôn Trĩ Sơ tiếp tục nói: “Với lại…”
“Với lại cái gì?”
Ôn Trĩ Sơ nhất quyết nói ra: “Tần Gia Thụ ở cùng cháu tốt hơn ở bên bất cứ người nào, có thể tránh được mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu”.
Bố Tần: …
Mẹ Tần: …
Trong nháy mắt mẹ Tần đã thực sự tin tưởng, chắc chắn đứa nhỏ này bị Tần Gia Thụ lừa về.
Ôn Trĩ Sơ căng thẳng đến mức hai tay run rẩy, hô hấp hỗn loạn, nhưng vẫn cố ép chính mình đối mặt với bố Tần.
Người đàn ông này lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, hiện giờ ngồi ở chỗ cao, trên người tự có khí thế không giận mà uy.
Ánh mắt Ôn Trĩ Sơ mang theo quyết tâm nhìn ông, sau đó cậu hơi cúi đầu: “Sau này cháu sẽ đối xử tốt với Tần Gia Thụ, mong cô chú yên tâm giao con trai lại cho cháu!”.
Dứt lời, cửa trước truyền tới tiếng vang không nhỏ, ngay sau đó là tiếng bước chân dồn dập.

Tần Gia Thụ mang sắc mặt khó coi vội chạy đến, trông thấy cảnh tượng này cũng ngây cả người.
Ôn Trĩ Sơ thấy hắn đến, vội vàng ôm lấy bó hoa hồng đỏ tươi mình đã mua: “Tần Gia Thụ”.

Tần Gia Thụ sải bước đi đến bên cạnh cậu: “Sao lại tới đây rồi?”
Ôn Trĩ Sơ vội nói: “Tôi muốn nhận được sự đồng ý của bố mẹ cậu”.
Tần Gia Thụ giơ tay kéo Ôn Trĩ Sơ lên: “Chúng ta ở cạnh nhau không cần sự đồng ý của bất cứ ai cả”.
Bố Tần nghe xong, sắc mặt lập tức khó coi, nhưng ông lại vừa nhìn đứa trẻ Ôn Trĩ Sơ thành thật này đã cảm thấy vừa mắt, trong lúc nhất thời không biết nên mở miệng ra sao.
Cuối cùng vì sĩ diện, ông khó chịu cất lời: “Mày yêu ai thích ở với ai thì đi mà ở!”
Mẹ Tần thấy giọng điệu của chồng như thế, vội gọi: “Anh à…”
Bố Tần tức giận quay đầu đi.
Tần Gia Thụ lạnh lùng nhìn bố, sau đó lôi kéo Ôn Trĩ Sơ ra khỏi cửa.
Nhà họ Tần rất lớn, từ trong nhà đi mấy phút mà vẫn chưa tới cổng chính.
“Tần Gia Thụ! Tần Gia Thụ!”
Ôn Trĩ Sơ kéo hắn dừng lại ở một bãi cỏ trong nhà họ Tần: “Tôi… tôi có lời muốn nói với cậu”.
Lúc này Tần Gia Thụ mới nhìn thấy rõ cách ăn mặc của Ôn Trĩ Sơ.

Trước đó hắn đi tìm Ôn Trĩ Sơ, thấy cậu không ở nhà, đúng lúc Quý Phong Trường gọi điện thoại tới, thế nên hắn mới biết cậu tới nhà tìm hắn.
Hắn biết Ôn Trĩ Sơ muốn thổ lộ với mình, nhưng cho dù đã biết, giờ phút này nhìn cậu hắn vẫn cảm thấy trái tim mình rung động.
Con ngươi đen nhánh kia khó có khi nào dịu dàng đến như vậy.
Ôn Trĩ Sơ đưa bó hoa trong tay đến trước ngực Tần Gia Thụ: “Cái này tặng cho cậu”.
Nhưng hoa đưa ra rồi, vì căng thẳng quá nên Ôn Trĩ Sơ không biết nên nói sao: “Tôi… Tần Gia Thụ… tôi… cậu…”
Cuối cùng không còn cách nào khác, Ôn Trĩ Sơ vội vàng lấy ra tờ giấy nhỏ chứa năm ngàn chữ tỏ tình của mình.
Tần Gia Thụ nhìn cậu, dở khóc dở cười, nhưng trong lòng lại ngọt ngào đến rối tinh rối mù.
Ôn Trĩ Sơ mở miệng nói, “Cám ơn cậu trước giờ luôn làm bạn, ở bên chăm sóc cho tôi.

Tôi là một người có rất nhiều khuyết điểm, cám ơn cậu luôn bao dung cho nó.

Ngay từ lúc đầu tôi chỉ cảm thấy cậu là một người rất đẹp trai, nhưng sau này… sau này… tôi…”
Tần Gia Thụ giữ lại bàn tay run rẩy của Ôn Trĩ Sơ: “Đừng căng thẳng”.
Ôn Trĩ Sơ: “Được”.
“…”
“Tôi thích cậu Tần Gia Thụ, thực ra từ nửa năm trước tôi đã định tỏ tình với cậu, chỉ là thời cơ chưa tới.

Tôi thích sự dịu dàng của cậu, thích tính cách của cậu, thích tất cả phẩm chất con người cậu.

Trong mắt tôi, tất cả mọi thứ của cậu đều đặc biệt, là vị trí đứng đầu không ai có thể vượt qua”.
“Tôi hi vọng…”

Tần Gia Thụ nắm chặt tay Ôn Trĩ Sơ, không đợi cậu nói xong đã ôm lấy cậu, tiếp lời cậu đang nói: “Tôi hi vọng chúng ta mãi mãi ở bên nhau”.
Ôn Trĩ Sơ trong ngực hắn gật mạnh đầu.
“Chúng ta mãi mãi ở bên nhau”.
Nói xong cậu ôm lấy mặt hắn, hôn mấy cái lên mặt người ta.
Người mình thích đáp lời, chuyện này Tần Gia Thụ đã một mực ngóng trông từ lâu, hôm nay cuối cùng cũng nhận được, khuôn mặt đẹp đẽ kia hơi đỏ lên, Ôn Trĩ Sơ càng hôn, tai hắn càng đỏ, ý cười không thể giấu nổi.
Mẹ Tần nghe nói hai người còn chưa đi, định ra nhìn xem, lúc đi tới nơi cách bãi cỏ không xa bà lại trông thấy nụ cười thoải mái của Tần Gia Thụ.
Bà sững sờ chôn chân tại chỗ.

Nụ cười chân thành tha thiết kia của Tần Gia Thụ người làm mẹ như bà cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy.

Dù trước đó con trai lớn luôn một mực duy trì nụ cười, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một chiếc mặt nạ.
Nhìn hai thiếu niên đứng dưới ánh mặt trời, mẹ Tần không định tới quấy rầy họ nữa, có lẽ đây chính là chuyện tốt nhất, có lẽ đây chính là thứ mà Tần Gia Thụ muốn.
Thổ lộ xong, Tần Gia Thụ vốn định cùng Ôn Trĩ Sơ trở về, ai ngờ cậu lại không đồng ý.
Ôn Trĩ Sơ tìm một lý do, khuyên hắn ở lại nhà, sau đó mới quay về.
Tại vì giây phút Tần Gia Thụ xuất hiện, âm thanh nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành đã vang lên trong đầu cậu.
Giá trị nhân vật phản diện 100%.
Cậu không muốn Tần Gia Thụ trông thấy dáng vẻ chật vật của mình, đi đi về về trời cũng đã tối om, Ôn Trĩ Sơ nửa buồn nửa vui đi về khu chung cư nhà mình.
“Thiên Miêu tinh linh, kết cục ngủ ngoài đường này rốt cuộc là như thế nào?”
Thiên Miêu tinh linh cũng có chút không đành lòng, [Chút nữa là cậu sẽ biết].
Ôn Trĩ Sơ bất an trong lòng, nhưng vẫn đi về hướng khu chung cư, vừa đi vào đã thấy hàng xóm xung quanh ầm ĩ kêu la, Ôn Trĩ Sơ ỉu xìu đi vào, cũng không hiểu họ đang bàn luận chuyện gì.
Cho đến tận khi đến dưới tầng khu nhà của mình, cậu trợn to mắt không dám tin.
Chỉ thấy một vị công chức mặc áo màu xanh đang cầm một thùng sơn đỏ tươi viết chữ lên vách nhà: “Phá hủy”.
Ôn Trĩ Sơ giơ tay lên che mặt.
Nghĩ tới trước đó Ôn Trĩ Sơ trông thấy nhà người ta bị viết chữ lên, hình như đã từng nói lời thương cảm cho họ, Thiên Miêu tinh linh lúc ấy còn cảm thấy đứa nhỏ này thật lương thiện, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ của cậu thì có lẽ là không thể nào tiếp nhận được.

Thiên Miêu tinh linh không đành lòng, an ủi: [Thiếu niên, đừng quá thương tâm].
Ai ngờ một giây sau Ôn Trĩ Sơ lại ôm mặt cười to: “Ha ha ha ha ha ha ha ha.”
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.
Buồn quá hóa rồ?
Đêm đó, Ôn Trĩ Sơ xuống công viên ngồi đến nửa đêm, coi như đã ra ngoài đường ngủ, bởi vì chữ viết màu đỏ kia nên nhiệm vụ của cậu cũng xem như đã hoàn thành.
Ôn Trĩ Sơ nhìn ngôi sao trên trời cao, đột nhiên nhận ra một chuyện: “Thiên Miêu tinh linh, cậu sẽ rời đi hả?”
[Hệ thống: Ừ, chắc là vào khoảng một tháng sau].
Lúc đó đúng dịp Ôn Trĩ Sơ đến trường đại học khai giảng.
Chẳng biết tại sao mũi Ôn Trĩ Sơ lại đột nhiên cay sè, không nhịn nổi, muốn bật khóc: “Cậu sẽ không quay lại nữa sao?”
[Hệ thống: Cũng không hẳn].
Nước mắt Ôn Trĩ Sơ lập tức dừng lại: “À thế hả”.
Thiên Miêu tinh linh:.


.

.
“Vậy lúc nào cậu có thể quay lại đây?”
[Hệ thống: Cuối tuần có thể về thăm cậu, ký chủ trước là thứ bảy, còn cậu là chủ nhật, vừa vặn xếp đủ].
Ôn Trĩ Sơ: “Còn ngày nghỉ phép thì sao?”
Thiên Miêu tinh linh:.

.

.

Cậu cũng tham quá rồi đấy.
Ôn Trĩ Sơ ngượng ngùng gãi đầu.
Một người một hệ thống trò chuyện hồi lâu, Ôn Trĩ Sơ nhìn bóng đêm nơi chân trời, nói khẽ: “Thiên Miêu tinh linh, cám ơn cậu”.
Rất lâu sau Thiên Miêu tinh linh mới đáp lại đừng khách khí, trong mắt nó Ôn Trĩ Sơ đã sớm trở thành người nhà.
Bầu trời đêm rải rác những vì sao, một ngôi sao thì chỉ là ánh sáng nhấp nháy bé nhỏ, nhưng nhiều ngôi sao thì lại có thể che phủ cả bầu trời.
Một tháng qua đi, thu đến xua đuổi cái nóng nực cuối hè, thiếu niên đứng bên cổng trường đại học Thanh Mãn, dáng đứng cao thẳng, ánh mắt sáng lấp lánh.
Người đứng kia đã chờ cậu hồi lâu, đôi mắt chăm chú chỉ nhìn mỗi mình cậu, dường như trong đôi mắt đó chỉ chứa nổi duy nhất một người.
“Ôn Trĩ Sơ.”
Ôn Trĩ Sơ nhìn Tần Gia Thụ, nâng chân cất bước về phía trước.
“Tới đây”.
Thiếu niên đạp lên gió tiến về phía trước, ngọn gió kia không thể mang đi hết sợ hãi trong lòng cậu nhưng cũng chẳng thể nào mang đi dũng cảm của cậu.
Bọn họ chẳng sợ khó khăn, bọn họ vĩnh viễn dũng cảm.
Sau này họ sẽ trở thành những con người tốt đẹp hơn, nhưng thứ duy nhất không thay đổi là, họ sẽ mãi mãi ở bên cạnh nhau.
·
Thời không hỗn độn, Thiên Miêu tinh linh cầm nhật ký quan sát con người đi vào đại điện của Chủ Thần.
Chủ Thần ngồi trên vị trí cao cao nhìn nó, khen ngợi nó đã dẫn dắt ký chủ thành công hoàn thành nhiệm vụ nhân vật phản diện.
Thiên Miêu tinh linh khách sáo đáp vài câu.
Chủ Thần: “Ký chủ lần này của con là người thế nào?”
Thiên Miêu tinh linh dâng nhật ký quan sát con người của nó lên.
Chủ Thần lật ra:.

.

.
“Ký chủ của tôi là một người nhát gan sợ phiền phức, bạo lực gia đình, không có tình yêu thương, nói chuyện thì lắp bắp, tiếng Anh chẳng ra sao, lạm dụng lòng tốt của người ta, cung phản xạ dài đằng đẵng, làm chuyện gì cũng cân nhắc mãi không xong…”
Chủ Thần hít sâu một hơi tiếp tục nhìn xuống, mấy trang đầu tiên ghi chép rất đầy đủ, nhưng đến tờ giấy cuối cùng chỉ còn lại hai câu.
“Tất cả những lời ở trên đều bị gạch bỏ”.
Cuối cùng:
“Ôn Trĩ Sơ, nhát gan nhưng rất dũng cảm.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận