Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Chờ tất cả mọi người ăn xong, Triệu Kỳ cùng Mai Khâm mượn cớ muốn thu dọn phòng ăn mà đuổi Tư Hạo Lam cùng Kha Lâm ra sảnh ngoài.

Tư Hạo Lam rất yêu thích sảnh ngoài này, nó được thiết kế theo phong cách châu Âu, khắp nơi được trang trí với rèm cửa màu đỏ viền vàng, ở giữa trải một tấm thảm rất lớn, trên thảm đặt hàng ghế sofa giản dị, mềm mại như mây. Hắn có thể lười biếng nằm lăn lộn trên mặt đất.

Tư Hạo Lam ăn rất no, nửa người dựa vào trên đệm ngồi, mắt hơi híp lại, tùy ý Kha Lâm nghiên cứu lỗ tai mèo của hắn.

Kha Lâm nhéo nhéo rồi xoa xoa, cảm giác rất đã, nhưng rốt cuộc nó làm sao mà cử động được.

Lúc sờ vào lớp lông, Tư Hạo Lam thậm chí còn lộ ra biểu tình hưởng thụ và thoải mái.

Kha Lâm nhất thời rơi vào nghi hoặc ‘Tư Hạo Lam lẽ nào thật sự chính là mèo’, y ra lệnh Tư Hạo Lam: “Không phải đã nói rõ là sáng trưa chiều đều phải đổi màu sắc sao?”

Tư Hạo Lam ngoan ngoãn nghe theo, lấy lỗ tai hồng nhạt trên đầu xuống, đổi sang bộ tai hoa văn báo.

Con mèo nhỏ mềm mại trong nháy mắt biến thành mèo lớn cuồng dã, báo đốm nam tính, lười biếng mà dụ hoặc dựa vào đệm ghế sofa, một tay chống cằm, đôi mắt nửa nhắm, vòng eo thon nhỏ lộ ra.

Kha Lâm lần thứ hai che mũi, kích thích quá, lần sau mua đuôi về.

Khoảng thời gian này Tư Hạo Lam bận rộn gần chết, lúc này được hưởng thụ khoảng thời gian giữa trưa nhàn nhã, Kha Lâm ngoại trừ thỉnh thoảng đùa nghịch lỗ tai của hắn thì vẫn để yên cho hắn chợp mắt, không có quấy rầy.

Mã Toa chạy vào quét nhà, Kha Lâm nhìn thấy người hầu gái tung bay làn váy vui sướng mà ở bên cạnh họ vòng tới vòng lui, đột nhiên nhìn thấy một vật gì giắt trên váy nhỏ của nó.

Y kêu Mã Toa lại đây, nhìn kỹ một chút mới nhận ra đó là một tờ tiền giấy mười đồng được nhét vào trong lớp trang trí một bên váy.

“Đây là cái gì?” Lúc trước không có, những người khác chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy, nhất định là Tư Hạo Lam làm. Kha Lâm kéo tai báo hỏi.

“À, đây là ta phát lương cho nàng.” Tư Hạo Lam lười biếng nói.

Tư Hạo Lam rất mong ước có được mấy người thủ hạ đắc lực như Kha Lâm, cho nên hắn quyết định khi trở về sẽ tăng cao đãi ngộ của Mã Toa, không thể bạc đãi thủ hạ của chính mình.

Kha Lâm trừng mắt nhìn người hầu gái bị mười đồng tiền mua chuộc. Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Mã Toa được nhận tiền công, nó vui vẻ vô cùng, quét tước đều cố gắng hơn rất nhiều.

“Các ngươi bắt nàng làm việc không công lâu như thế, thực sự là quá hẹp hòi.” Tư Hạo Lam nói.

Kha Lâm: “…” Cho nên em cho nó mười đồng tiền, thật hào phóng nha.

Vào xế chiều, tác phẩm hội họa Kha Lâm mua được từ bữa tiệc được giao đến trong nhà, nhân viên giao hàng trên đường gọi điện thoại rất nhiều lần để xác định đường đi, lúc bọn họ lái xe còn bị cảnh tượng trên núi hù dọa, kiểu gì cũng không nghĩ tới còn có người ở địa phương rời xa trần thế như vậy, còn tưởng rằng mình đi nhầm đường.

Kha Lâm kêu Mai Khâm treo bức tranh trong thư phòng, lúc treo lên tất cả mọi người đều vây xem.

Trong bức tranh sơn dầu, nữ minh tinh mặc âu phục thịnh hành của thế kỷ trước, ánh mắt đối diện người bên ngoài bức họa.

“Bức tranh hơn mười triệu đấy.” Tư Hạo Lam sờ cằm nói, “Chờ ta nổi tiếng cũng tìm người vẽ một tấm.”

“Không được không được, không may mắn.” Mai Khâm liền vội vàng nói, “Tranh này là sau khi nữ minh tinh qua đời giá trị mới tăng lên.”

Anh nhìn người bên trong bức họa, có chút hoài niệm nói, “Tôi khi còn bé có xem qua phim cô ấy đóng lúc còn trẻ, lúc đó cảm thấy thật sự là nữ thần trong lòng.”

Triệu Kỳ sờ sờ đầu tóc ngắn cũn của mình, tò mò hỏi: “Cháu còn chưa xem qua. Mai thúc, phim hay không?”

Kha Lâm hừ một tiếng, nói: “Đây chính là cách biệt thế hệ.”

Mai Khâm tức giận đến run rẩy, bảo: “Tôi chỉ lớn hơn cậu có mười mấy tuổi mà thôi…”

Đợi tranh treo lên rồi, mọi người từng người thưởng thức, đều không nói tiếng nào.

Bức tranh sơn dầu đầy màu sắc gần như hòa quyện với bầu không khí của Kha gia, tươi đẹp mà quỷ dị, nụ cười của nữ minh tinh rõ ràng là dịu dàng ôn nhu, nhưng dưới ánh sáng lờ mờ của Kha gia thoạt nhìn như đang che một lớp vải sa, mờ mịt nhìn không rõ.

“Có chút làm người ta sợ hãi nha…” Triệu Kỳ chà xát cánh tay, quyết định sau này nếu không có chuyện gì sẽ không chạy vào thư phòng.

“Rất phù hợp a.” Kha Lâm nhìn về phía Triệu Kỳ, đôi mắt đen nhánh như vực sâu. Y câu lên một nụ cười âm u, độ cong cùng với khóe miệng nữ nhân trong bức họa giống nhau như đúc.

Triệu Kỳ nổi hết da gà.

Mai quản gia bất đắc dĩ nghĩ, tiên sinh lại có thêm một đối tượng để bắt nạt.

Tư Hạo Lam mặc dù nghỉ ngơi ở nhà nhưng vẫn còn rất nhiều việc.

‘Nghịch Lưu’ đã chiếu xong kết cục, rating cao ngất cũng đã qua, tiếp theo chính là thời gian các vị diễn viên dùng sức mạnh thần thông của mình để củng cố lại độ nóng.

Tấm ảnh bìa tạp chí của Tư Hạo Lam rốt cuộc có thể được phát hành, vì phối hợp với hình tượng nhân vật phản diện nên bức ảnh tà mị câu nhân, áo sơ mi trắng cùng trang sức mang phong cách Gothic kết hợp, làm nổi bật những điểm mạnh về ngoại hình của Tư Hạo Lam.

Trên weibo, bức ảnh vừa được công bố, fan của Tư Hạo Lam dường như điên cả rồi, đặc biệt là em gái chữ cái, cô lưu loát gõ một đoạn dài thổi rắm cầu vồng, một loạt dấu chấm than xếp hàng nghiêm chỉnh biểu đạt tâm tình kích động của cô.

“Oa oa oa, bé muốn in ảnh ra treo trong phòng.”

Em gái chữ cái vừa nói xong trên weibo, Kha gia lại tiếp đón một nhóm nhân viên giao hàng, lần này giao tới chính là bức ảnh đó.

Ảnh tạp chí Tư Hạo Lam chụp được Kha Lâm in ra, mỗi tấm được phóng to và đóng trong các khung lớn, được treo ở nhiều nơi khác nhau trong nhà.

Tư Hạo Lam đứng trước tấm hình của mình, chìm đắm bên trong sắc đẹp của bản thân, nói: “Ta thật là đẹp trai.”

Mai Khâm: “…”

Triệu Kỳ đối với chuyện này biểu thị mình rất vui vẻ: “Không biết tại sao, đại thiếu gia có một loại công hiệu trấn tà, hình của cậu ấy vừa treo lên tường tôi liền cảm giác toàn bộ căn nhà đều sáng lên, bầu không khí khủng bố giảm xuống rất nhiều.”

Ngoại trừ tạp chí, một số chương trình Tư Hạo Lam thu đều lần lượt được phát hành. Tuy rằng xưng là nghỉ ngơi, hắn thỉnh thoảng vẫn sẽ ra ngoài tham gia một ít hoạt động nhỏ.

So sánh với Tư Hạo Lam, người bận rộn hơn ngược lại là Kha Lâm.

Tư Hạo Lam rốt cuộc biết tại sao Kha Lâm làm việc và nghỉ ngơi đảo lộn so với người khác, dĩ nhiên không phải bởi vì y là ma cà rồng hút máu, mà là bởi vì tổng bộ của công ty khoa học kỹ thuật Chấn Vũ ở Mỹ, y cần phải thường xuyên bàn bạc với bên kia, cho nên thời gian bị lệch.

Sarah lần trước cao điệu như vậy mà giành mua vật phẩm đấu giá trong buổi dạ tiệc tập hợp đầy doanh nghiệp kia, mục đích chính là tuyên truyền khoa học kỹ thuật Chấn Vũ cùng Kha Lâm, nói rõ rằng sắp tới Kha Lâm nhất định sẽ có động tác lớn.

Tư Hạo Lam không hiểu mấy chuyện kinh doanh đó, chẳng qua cảm thấy Kha Lâm dạo gần đây càng bận rộn, căn bản đều dính vào máy tính, rất ít khi ra khỏi phòng, thời gian ngủ cũng càng ngày càng ngắn, thậm chí có lúc sáng sớm Tư Hạo Lam rời giường còn phát hiện y chưa ngủ.

Khó trách y càng ngày càng gầy. Tư Hạo Lam căn dặn Triệu Kỳ làm đồ ăn bổ dưỡng hơn tí, Triệu Kỳ bất đắc dĩ nói: “Tôi và Mai thúc mỗi ngày đều nghĩ về việc bồi bổ thân thể cho Kha tiên sinh, nhưng mà thể chất của anh ấy quá kém, gần đây lại luôn mệt mỏi, sắc mặt làm sao cũng không tốt hơn được.”

Một khắc kia, Tư Hạo Lam nhớ lại sách gốc.

Trong sách gốc, Kha Lâm cuối cùng là bệnh chết.

Y cùng nguyên chủ và ảnh đế đối nghịch, cuối cùng không thành công, sau đó tâm quá mệt mỏi nên bệnh chết.

Vốn hắn vẫn không để mấy chuyện đó trong lòng, hiện tại nhớ lại có chút đáng sợ. Tư Hạo Lam hơi cảm thấy phiền muộn, trực tiếp đi vào phòng Kha Lâm. Kha Lâm còn đang vùi đầu vào bàn công tác.

“Nghỉ ngơi một chút đi.” Tư Hạo Lam lên tiếng đánh gãy y, “Ta xoa bóp cho ngươi.”

Kha Lâm dừng công việc trên tay lại, giơ tay xoa xoa mi tâm, vẻ lạnh lẽo cứng rắn trên mặt tan đi, lộ ra thần sắc nhu hòa: “Được.”

Tư Hạo Lam như thường ngày không tiếng động mà giúp Kha Lâm xoa bóp chân, tuy rằng mặt vẫn một mực đỏ rực, nhưng hôm nay hắn lại như có tâm sự, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào chân Kha Lâm, có chút mất tập trung.

“Em đang suy nghĩ gì?” Kha Lâm nắm cằm của hắn riết đã thành thói quen, thường sẽ ngồi trên xe lăn làm như vậy để khiến Tư Hạo Lam ngẩng đầu.

Tư Hạo Lam thuận theo động tác của y ngẩng mặt lên, hỏi: “Có thể đừng liều mạng như vậy không?”

Tư Hạo Lam có chút không hiểu được. Hắn luôn sống tùy tâm sở dục, chưa bao giờ quá cố chấp đối với bất cứ sự vật gì, ngoại trừ bản thân hắn thì không còn thứ gì có thể khiến hắn đặt vào trong mắt, hắn không hiểu rốt cuộc là cái gì làm Kha Lâm liều mạng như vậy.

Kha Lâm đồng dạng cũng chẳng hiểu được Tư Hạo Lam, tại sao lại đột nhiên một bộ dáng vô cùng lo lắng. Y lơ đễnh nói: “Cũng không có gì, gần đây có một dự án đến thời kỳ mấu chốt, cho nên bận rộn một chút.” Y lấy ngón tay sờ sờ cằm Tư Hạo Lam, trong mắt mơ hồ có ý cười. “Em vì sao lại đột ngột lo lắng điều này, là bởi vì tôi lạnh nhạt em à.”

Tư Hạo Lam buồn rầu nói: “Ta chẳng qua là cảm thấy ngươi quá liều mạng, dạo này gầy đi rất nhiều.”

Kha Lâm chưa đọc qua quyển tiểu thuyết kia, không biết kết cục nguyên bản của mình, tưởng Tư Hạo Lam trông y quá nhu nhược, liền nói: “Không sao đâu, thân thể của tôi trong lòng tôi rất rõ.”

Kha Lâm cảm thấy tình trạng của mình chưa bao giờ tốt đến như vậy, tuy rằng thân thể hơi mệt mỏi, nhưng trong lòng rất phấn khởi.

Nhiều năm ẩn giấu tài năng như vậy hiện tại cuối cùng đã tới lúc bộc lộ, nguyện vọng của y gần như lập tức có thể thực hiện được, những thứ y muốn cũng đã ở trong tầm tay, Kha Lâm sẽ không từ bỏ vào lúc này.

Hơn nữa bây giờ còn có Tư Hạo Lam kề cận bên người, làm cho y càng thêm tự tin.

Kha Lâm chọt chọt vầng trán của Tư Hạo Lam, nói: “Ngày hôm nay làm sao thế? Như cà tím đông lạnh vậy.”

Tư Hạo Lam dùng sức bóp chân Kha Lâm, nói rằng: “Ta quyết định sau này giám sát ngươi ăn cơm, ngươi phải ăn nhiều một chút, ta ăn bao nhiêu ngươi ăn bấy nhiêu.”

Kha Lâm: “?” Vậy y sẽ no tới chết đó.

Cũng may Kha Lâm có một nhóm thủ hạ đắc lực, Mai Khâm gần đây cũng bận muốn xoay vòng, Kha Lâm không tiện ra khỏi cửa, đều do anh làm người liên lạc, Mai quản gia ăn mặc tươm tất cũng rất ra dáng, cả ngày âu phục giày da ra ra vào vào trong nhà.

Có lúc Mai Khâm cùng Kha Lâm sẽ tụ lại cùng nhau bàn bạc công tác, nội dung bọn họ nói quá cao thâm, Tư Hạo Lam cùng Triệu Kỳ đều nghe không hiểu.

Triệu Kỳ ngạc nhiên nói: “Mai thúc thật là lợi hại, còn có thể bàn chuyện kinh doanh.”

Kha Lâm liếc mắt nhìn cậu ta một cái, nói: “Mai Khâm trước kia là thư ký của cha tôi, mọi chuyện về kinh doanh anh ấy đều biết rất rõ.”

Lòng kính trọng Triệu Kỳ dành cho Mai thúc lại sâu thêm mấy phần: “Vậy sau này tôi mở nhà hàng, có thể mời Mai thúc đến giúp đỡ không?”

Mai Khâm: “…” Đại tài tiểu dụng rồi? Cậu tiểu Triệu này rốt cuộc có bao nhiêu hiểu lầm với anh?

Sự bận rộn của Kha Lâm đạt tới đỉnh điểm, ngay tại lúc Tư Hạo Lam muốn trực tiếp trói y trên giường bắt y đi ngủ một giấc, Sarah xuất hiện ở Kha gia.

Người đại diện xinh đẹp này đã đổi trang phục, mặc quần áo của một nữ doanh nhân thành đạt, từ đầu đến chân khí chất tinh anh bức người.

Loại phụ nữ hiện đại như cô xuất hiện trong bầu không khí của Kha gia hoàn toàn không phù hợp, cô bước qua hành lang Kha gia, bước tới trước mặt Kha Lâm, nói: “Boss, tôi tới đón cậu.”

Ngày hôm nay Kha Lâm cũng mặc âu phục đầy đủ, thắt cà vạt, âu phục màu xám bạc khiến cho y nhìn như một quý ông tự tin, nghiêm túc mà tao nhã. Nếu như quên đi xe lăn dưới thân y, y sẽ nhìn như một vị tổng tài bá đạo bước ra từ tiểu thuyết.

Nhưng mà tổng tài bá đạo đang không vui, Tư Hạo Lam vi diệu phát hiện y thậm chí còn hơi sốt sắng.

“Tôi nhất định phải có mặt sao?” Thần sắc Kha Lâm lạnh nhạt, hỏi Sarah như vậy.

Sarah bất đắc dĩ nói: “Boss, chúng ta chuẩn bị lâu như vậy chính là vì buổi hội nghị này. Tôi mặc dù là người đại diện của cậu nhưng vẫn không thể hoàn toàn thay thế cậu.”

Kha Lâm trầm mặc vài giây, nói với Tư Hạo Lam: “Ngày hôm nay tôi phải ra ngoài dự hội nghị, có thể rất trễ mới trở về.”

Tư Hạo Lam gật gật đầu.

Kha Lâm hít một hơi sâu, chuyển hướng qua Sarah: “Đi thôi.”

Tư Hạo Lam đưa mắt nhìn Kha Lâm cùng Sarah ngồi trên chiếc xe đen bóng, dưới sự hộ tống của đoàn xe rời đi.

Mai Khâm không đi cùng, trái lại lưu lại trong nhà. Anh đứng bên người Tư Hạo Lam, thở dài nói: “Tiên sinh không thích xuất đầu lộ diện, mấy hội nghị này nếu có thể để Sarah đi thì chỉ mỗi cô ấy đi, có thể họp qua video liền dùng video. Nhưng buổi hội nghị hôm nay quá quan trọng, quản lý cấp cao của Chấn Vũ ở Mỹ tới Trung Quốc, ngoài ra còn có nhân viên của chính quyền thành phố tham dự, tiên sinh không đi không được.”

Mấy ngày qua, bất kể là Mai Khâm hay là Kha Lâm vẫn luôn vô tình hoặc cố ý tiết lộ một ít tin tức cho Tư Hạo Lam, không còn giấu diếm hắn mọi thứ. Điều này đại biểu rằng gia đình này đã dần dần tiếp nhận hắn.

Tư Hạo Lam hiện tại đang suy nghĩ một chuyện khác.

Kha Lâm thực sự rất quan tâm đến đôi chân của mình, không muốn bại lộ điểm khuyết thiếu của bản thân trước mặt công chúng, cho nên mới không muốn ra khỏi nhà. Y vẫn luôn coi trọng sự nghiệp của bản thân, hội nghị lần này trọng yếu như thế vẫn không có cách nào loại bỏ tâm tình mâu thuẫn của y, nói rõ rằng y còn lâu mới có được biểu hiện bình thản như vậy đối với chuyện của chân mình.

Tư Hạo Lam nghiêng đầu qua một bên, nhìn về phía Mai quản gia, hỏi anh một vấn đề hắn vẫn luôn muốn biết: “Chân của Kha Lâm có thể chữa khỏi không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui