Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Mai quản gia không nghĩ tới Tư Hạo Lam sẽ đột nhiên hỏi cái này, sửng sốt một chút, tiếp đó ánh mắt trầm xuống, tựa hồ đang cân nhắc, một lát sau mới chậm rãi nói: “Lúc đó Kha tiên sinh cùng thiếu gia đồng thời gặp chuyện, Kha tiên sinh không thể sống sót, thiếu gia tuy rằng mạng vẫn còn nhưng nhiều chỗ bị thương, ngoại não thương thế rất nghiêm trọng, với lại tổn thương cột sống ở thắt lưng đè lên dây thần kinh, khiến đôi chân hoàn toàn bại liệt.”

Tư Hạo Lam chỉ muốn hỏi một chút về tình huống của chân Kha Lâm, không ngờ Mai Khâm sẽ bắt đầu kể lại chuyện từ đầu cho hắn.

Một khi đã hồi tưởng quá khứ, Mai Khâm sẽ gọi Kha Lâm là thiếu gia.

Mai Khâm chìm đắm trong trí nhớ, nói: “Thiếu gia hôn mê rất lâu, bởi vì chuyện đột ngột xảy ra cho nên không có biện pháp chu toàn khẩn cấp, trong lúc cậu ấy mất đi ý thức, Kha gia lâm vào hỗn loạn. Tất cả mọi người biết cậu ấy không chống đỡ nổi, có mấy kẻ lập tức đứng ngồi không yên, bắt đầu đánh chủ ý lên công ty.”

Ý nói là Tư Ích Niên đi.

Tư Hạo Lam biết Tư Ích Niên vốn là có quan hệ hợp tác cùng với cha của Kha Lâm, sau khi hai cho con xảy ra chuyện, Tư Ích Niên lập tức cướp đoạt dự án cùng đội ngũ của Kha gia.

“Không chỉ riêng gì cha cậu đâu.” Mai Khâm nói, tựa hồ biết được Tư Hạo Lam đang suy nghĩ gì, trong mắt có châm biếm, “Họ Kha, không mang họ Kha, chỉ cần có cơ hội, người người đều muốn cướp được vài thứ trên người cha con bọn họ. Thiếu gia hôn mê bất tỉnh trong phòng cấp cứu, bọn họ liền vội vã cử hành tang lễ cho tiên sinh, không kịp chờ đợi đã bắt đầu chia cắt công ty.”

Kha Lâm bảo Mai Khâm năm đó là thư ký của Kha tiên sinh, vậy anh đối với sự tình trong công ty và bên ngoài hẳn phải biết rất rõ ràng.

“Thiếu gia đáng thương lúc tỉnh lại phát hiện cha mình đã bị chôn cất, chân dưới không còn cảm giác nào, còn bị người thân hoàn toàn loại khỏi công ty và Kha gia. Tôi đến bây giờ vẫn còn nhớ vẻ mặt mờ mịt của cậu ấy lúc đó.” Mai Khâm khẽ nói, ngữ khí bình thản không gợn sóng.

Tư Hạo Lam nghĩ tới Kha Lâm trong tấm hình kia.

Xán lán mà non nớt, vừa mới từ thiếu niên trưởng thành thành thanh niên, một Kha Lâm như thế từ trong đau đớn tỉnh lại, phát hiện mọi thứ của mình tất cả đã biến mất, không biết sẽ có tâm tình như thế nào.

“May mà Kha tiên sinh khi còn sống không phải là hoàn toàn không có dự phòng, ông ấy đã sớm để lại một phần di sản cho thiếu gia ở chỗ luật sư.” Mai Khâm ngẩng đầu lên, nhìn vách tường quen thuộc cùng bức họa xung quanh, nói, “Bao gồm ngôi nhà này.”

Kha Lâm luôn hoài cổ, không nỡ thay đổi ngôi nhà mà cha mình để lại, vẫn luôn bảo quản trang trí nơi đây.

“Có số tiền kia, thiếu gia được trị liệu chất lượng, nhưng đôi chân vẫn như cũ không cử động được.”

“Công ty Kha gia trong lần rung chuyển đó hoàn toàn bị phân tách, những người kia căn bản không có tâm muốn kinh doanh, chỉ muốn kiếm chác tiền lợi của cải, công ty rất nhanh liền trụ không được, các thiết bị điện Kha gia sản xuất ra trên thị trường dần dần biến mất.”

Một thịnh thế huy hoàng được khổ cực thành lập lại bị phá tan dễ dàng như vậy, Kha Lâm nếu như sụp đổ hoàn toàn cũng có thể lý giải.

Nhưng mà y không hề.

Y không hề từ bỏ, cho nên mới có Kha Lâm hiện tại, âm trầm quái đản, tuy nhiên lại kiên định không sợ hãi.

Lúc này, Mai Khâm lúc nói chuyện thần thái đã hơi thoải mái hơn chút, anh bảo: “Còn may trên thế giới này cũng không chỉ có mỗi người xấu. Kha tiên sinh có bạn ở Mỹ, là qua đó du học, Kha tiên sinh khi còn sống thường xuyên cùng ông ta thảo luận nghiên cứu phát minh kỹ thuật mới. Sau đó thiếu gia thử cùng bên Mỹ liên hệ, nhận được trợ giúp cùng hướng dẫn, lúc này mới có thể vừa ở một khoảng cách rất xa học tập, vừa tiến hành khôi phục và trị liệu.”

Anh vừa mới thoải mái một câu, lại một lần nữa trầm xuống, nói: “Đáng tiếc, hiệu quả trị liệu không quá tốt, tri giác phần eo chậm rãi đạt được trình độ của người bình thường, thế nhưng đôi chân vẫn cứ không cử động được.”

Tư Hạo Lam rốt cuộc cắt ngang, hỏi: “Không ra nước ngoài xem thử sao?”

Mai Khâm gật đầu, tiếp lại lắc đầu, nói: “Đã thử rồi, lúc thiếu gia đi nhận bằng thạc sĩ, vị tiên sinh ở Mỹ kia thay cậu ấy sắp xếp bác sĩ, tôi cùng cậu ấy bay qua Mỹ làm phẫu thuật một lần, đồng dạng không có hiệu quả.”

Quản gia nở nụ cười khổ: “Cho nên, cậu hỏi chân của cậu ấy có thể chữa khỏi không, tôi chỉ có thể nói rất khó khăn, có tiền cũng không trị hết. Chúng ta chỉ có thể hy vọng tương lai y học phát triển đột phá.”

Ý là cơ hội xa vời, trên căn bản trừ khi kỳ tích phát sinh, chân Kha Lâm không thể lành lại.

Trong lòng Tư Hạo Lam rất rõ.

Hắn đột nhiên hỏi Mai Khâm: “Ngươi tại sao lại kể ta nghe những chuyện này?”

Mai Khâm suy nghĩ một chút, nói: “Tôi cũng không biết, có một số việc giấu ở trong lòng rất nhiều năm, luôn muốn nói ra cho người khác một chút. Cậu cũng biết trong tòa nhà này vẫn luôn chỉ có tôi và tiên sinh hai người sinh sống, sau khi cậu tới, nơi này cuối cùng cũng náo nhiệt hơn nhiều, cho nên tôi cũng coi cậu như người một nhà.”

Anh nhìn Tư Hạo Lam, ôn hòa cười, thân thiết như mọi ngày: “Tôi cảm thấy cậu có tư cách biết rõ mọi chuyện, cũng cần phải biết những điều này.” Dù sao cũng là người vợ chưa xuất giá của tiên sinh mà.

Tư Hạo Lam giơ tay, vỗ vỗ bờ vai anh, nói: “Cảm ơn ngươi.”

Còn may trên thế giới này không phải tất cả đều xấu xa, năm đó Kha gia gặp chuyện, Mai Khâm dứt khoát mà lưu lại, thật sự là quá tốt.

Kha Lâm quả nhiên như y đã nói trước, cả ngày đều không trở về, thẳng đến buổi tối Tư Hạo Lam đã ăn cơm xong, hệ thống gác cổng mới thông báo đoàn xe đen đã tiến vào cửa chính Kha gia.

Kha Lâm vẫn tươm tất như buổi sáng, thậm chí tóc tai đều không có một điểm loạn. Y vào nhà, tiếp tục dặn dò Sarah một số chuyện của công ty, Sarah ở lại một lúc ghi nhớ lời dặn dò của Kha Lâm rồi mới dẫn đội nam nhân mặc âu phục cùng nhau quay về.

Chờ bọn thủ hạ đi rồi, Kha Lâm mới lộ ra thần sắc mệt mỏi, vươn tay kéo cà vạt, dựa người vào xe lăn, rũ mắt không nói lời nào.

Mai Khâm tiến tới hỏi y: “Ăn tối chưa? Có muốn ăn thêm chút gì hay không?”

Kha Lâm miễn cưỡng khoát tay, nói: “Trong hội nghị có tiệc đứng, tôi ăn rồi, hiện tại không muốn ăn.”

Tư Hạo Lam dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết y khẳng định chẳng ăn bao nhiêu, mà nhìn y mệt mỏi như vậy, phỏng chừng cũng không đói bụng.

Mai Khâm không khuyên được y, chỉ có thể hỏi: “Hội nghị thuận lợi không?”

Kha Lâm xoa xoa mi tâm, nói: “Cũng ổn, tổ phát triển của chính phủ đối với dự án quy hoạch vẫn rất hài lòng, nhưng vẫn muốn khảo sát tính khả thi của nó, tốt nhất là trong khoảng thời gian này. Sau khi xác minh được thông qua sẽ ký hợp đồng, tiến độ sẽ nhanh hơn.”

Mai Khâm lộ ra thần sắc vui mừng, nói: “Thế thật sự là quá tốt.”

Bọn họ nói những chuyện này đã hoàn toàn không kiêng kị Tư Hạo Lam, nhưng Tư Hạo Lam nghe có chút tẻ nhạt, dựa vào một bên cửa nhìn Kha Lâm.

Kha Lâm nói mãi, thần sắc càng thêm mệt mỏi, cuối cùng y không chịu được nữa, chủ động nói: “Tôi muốn đi ngủ.”

Mai Khâm đẩy y trở về phòng ngủ, Tư Hạo Lam không nói tiếng nào mà đi theo hơi người.

Phòng ngủ của Kha Lâm thông với nhà tắm, trong phòng tắm cũng cài đặt rất nhiều thiết bị phụ trợ, có thể giúp Kha Lâm tự lo cho bản thân. Kha Lâm tiến vào nhà tắm rửa mặt, Mai Khâm ở trong phòng ngủ trải chăn đệm giúp y, Tư Hạo Lam từ đầu tới đuôi đứng ở một bên xem.

Mai Khâm thấy hắn không lên tiếng mà chỉ giương mắt nhìn như con mèo, cười nói: “Tư thiếu gia, cậu cũng đi nghỉ ngơi đi.”

Tư Hạo Lam lắc đầu một cái.

Mai Khâm không đuổi hắn đi, tùy hắn đứng nhìn, Kha Lâm rửa mặt xong đi ra, thấy Tư Hạo Lam còn ở nơi này thì sững sờ, hỏi: “Em tại sao vẫn ở đây?”

Tư Hạo Lam hỏi ngược lại: “Ta tại sao không thể?”

Kha Lâm thay áo ngủ, bộ dáng cùng vừa nãy mặc âu phục hoàn toàn khác nhau, phần tóc mái rũ trên trán, thỉnh thoảng phất qua đôi mắt phượng của y, vẻ tái nhợt trên mặt bởi vì khí nóng mịt mờ mà rút đi, để lại một chút hồng hào.

Kha Lâm như vậy vẫn tốt hơn, trẻ trung mà sinh động, y mặc âu phục cùng giày da quả thực tái nhợt như máy móc.

Kha Lâm nhìn Tư Hạo Lam, cũng không còn khí lực cùng hắn so đo, dưới sự nâng đỡ của Mai Khâm nằm lên giường.

“Tôi vẫn không thích chỗ đông người.” Kha Lâm chìm vào chăn gối mềm mại, thoải mái thở dài, có lẽ là cơn buồn ngủ làm cho thần kinh của y tê dại, y rốt cuộc nói ra cảm tưởng chân thực dưới đáy lòng của mình, “Tôi cảm giác tất cả bọn họ đều nhìn xe lăn của tôi chằm chằm, một khắc kia chân tôi phảng phất như có tri giác, như bị kim châm vậy, nhưng lúc tôi muốn rút chân lại không cho bọn họ nhìn, lại phát hiện chúng nó vẫn không cử động được.”

Nghe những câu nói này, Mai Khâm có chút buồn rầu, lên tinh thần an ủi Kha Lâm: “Lúc đầu khó tránh sẽ có chút hiếu kì, chờ bọn họ quen rồi sẽ không để ý nữa.”

Kha Lâm trầm thấp nói: “Ừ, sau này các dự án khác bắt đầu tiến hành, còn cần phải giao thiệp với bọn họ, tôi cũng phải làm quen mới được.”

Đã là thương nhân thì sao có thể không cùng người khác giao thiệp, trước đây có thể trạch ở nhà mà kiểm soát từ xa, nhưng sau này y muốn phát triển gia nghiệp của mình, tất yếu phải xuất đầu lộ diện.

Kha Lâm nhắm mắt lại, thật sự là mệt mỏi, một hồi liền chìm vào mộng đẹp.

Mai Khâm thay Kha Lâm đắp chăn, quay đầu nhẹ giọng nói với Tư Hạo Lam: “Tư thiếu gia, chúng ta đi thôi.”

Tư Hạo Lam không chỉ không đi, trái lại còn xách ghế qua, đặt mông ngồi xuống cạnh giường Kha Lâm, nói: “Ta ở đây thêm một chút.”

Mai Khâm nhìn Kha Lâm đang ngủ một lúc, lại nhìn Tư Hạo Lam một hồi, cuối cùng yên tĩnh lui ra khỏi phòng ngủ, trước khi đi còn tắt đèn, chỉ chừa lại chiếc đèn ngủ vàng ấm bồi bạn cùng hai người.

Tư Hạo Lam thấy cửa phòng đóng lại mới nghiêm túc quan sát Kha Lâm.

Dưới ánh đèn yếu ớt, Kha Lâm nặng nề mà ngủ, đôi mắt lúc thường xếch lên lúc này đóng chặt lại, không còn đường nét ác liệt như khi mở ra, ngược lại có chút ôn nhu; đôi môi kia thường thường sẽ nói ra mấy lời kỳ quái, thoạt nhìn có chút cay nghiệt, màu sắc quá nhạt, khiến người ta không nhịn được nghĩ xoa xoa lấy nó, giúp bờ môi trở nên tươi đẹp.

Tư Hạo Lam đến gần cũng cảm giác được thân thể mình tỏa nhiệt, liền thẳng thắn nằm úp sấp ở trên giường, nửa khuôn mặt chôn ở trong chăn, chỉ lộ ra hai con mắt nhìn Kha Lâm chằm chằm.

Nếu như Kha Lâm nhìn thấy bộ dáng hắn lúc này, nhất định sẽ nói hắn như con thỏ đang bí mật quan sát.

Tư Hạo Lam nhìn Kha Lâm, đắm chìm trong suy nghĩ của mình.

Hắn đã gặp qua người càng thêm bi thảm.

Thế giới trước so với thế giới này tàn khốc hơn rất nhiều, thế đạo bất công, thánh hiền cũng vô lực cứu vớt muôn dân thiên hạ. Có người nhà tan người mất, có người không chỗ giải oan, ngay cả trên con đường tu đạo cũng không biết có bao nhiêu người nửa đường biến thành bạch cốt.

Tư Hạo Lam vẫn cho rằng ai cũng có số mệnh riêng, không có cách nào cưỡng cầu. Ở trong mắt hắn, hắn chỉ cưỡng cầu một chuyện, chính là vận mệnh của chính mình, hắn chỉ quan tâm bản thân ung dung tự tại.

Cho dù đi đến thế giới này cũng như vậy, hắn còn lâu mới tuân thủ theo nội dung kịch bản, hắn chỉ làm chuyện hắn muốn làm, ví dụ như ăn uống, ví dụ như đóng phim.

Đây là lần đầu tiên Tư Hạo Lam muốn thay một người khác thay đổi nội dung kịch bản.

Nếu như hắn không thèm quan tâm, Kha Lâm cuối cùng sẽ cứ như vậy một mình nằm trên giường bệnh, trong bệnh viện trắng tinh cô độc mà bệnh chết. Tư Hạo Lam tưởng tượng tới cảnh tượng này liền nổi trận lôi đình.

Sau khi tức giận, hắn còn cảm thấy trái tim mình có chút đau, như thể có thứ gì bóp chặt lấy tim hắn, đau đớn đến tột cùng.

Hắn muốn đem Kha Lâm trên giường bệnh kéo dậy, làm cho y ăn ngon mặc đủ, ấm áp, Kha Lâm yêu thích bất kỳ sự tình biến thái nào, hắn đều nguyện ý đi làm.

Cái cảm giác này quá xa lạ, Tư Hạo Lam không nói rõ được rốt cuộc nó là gì, hắn chỉ có thể xác định được một chuyện.

Hắn không cho phép kết cục kia xuất hiện.

Kha Lâm ngủ rất an ổn, cho dù hội nghị ban ngày tiến triển thuận lợi, nhưng trong lòng y vẫn không vui mừng lắm, cứng rắn chống đỡ tham dự cho xong, y cho rằng khi trở về sẽ mất ngủ, kết quả lập tức đã thiếp đi.

Có thể bởi vì trong nhà chỉ có động vật đợi xem.

Y làm việc và nghỉ ngơi không giống với người bình thường, mọi ngày lúc này y còn chưa ngủ, ngày hôm nay ngủ sớm, giữa giấc ngủ cảm thấy khát nước, từ từ trong giấc mộng tỉnh lại.

Y mơ mơ màng màng nghiêng đầu, liền đối diện với đôi mắt tròn vo của người nào đó.

Tư Hạo Lam nằm úp sấp ở bên giường nhìn y, Kha Lâm sợ hết hồn.

“Em làm gì đó?”

Y vừa lên tiếng, âm thanh khàn khàn, Kha Lâm không thoải mái mà sờ cổ họng, Tư Hạo Lam lập tức bật dậy, nói: “Ta rót nước cho ngươi.”

Tư Hạo Lam lấy nước ấm tới, đỡ Kha Lâm cho y uống xong, giọng Kha Lâm lúc này mới trơn tru hỏi: “Hiện tại mấy giờ rồi, em tại sao còn chưa đi ngủ.”

Tư Hạo Lam ở rất gần Kha Lâm, đỏ mặt nói: “Hai giờ, ngươi ngủ bốn tiếng rồi.”

Người này sẽ không ngồi ở đây bốn tiếng rồi đi.

Kha Lâm trách cứ nhìn hắn, nói: “Em mau trở về phòng.”

“Không đi.” Tư Hạo Lam hỏi ngược lại Kha Lâm, “Ngươi không ngủ nữa sao?”

Vừa bị hắn dọa một trận như thế, Kha Lâm triệt để tỉnh rồi, dù gì thì y làm việc và nghỉ ngơi hỗn loạn, thường thức đêm, y nói: “Tôi ngồi dậy một chút.”

Tư Hạo Lam dìu y dậy, lấy gối đỡ sau lưng y, lại hỏi: “Thế có muốn ăn chút gì không?”

Kha Lâm bị sự hiền lành đột nhiên trỗi dậy của hắn dọa cho phát sợ, dạo gần đây Tư Hạo Lam càng ngày càng biết chăm sóc người, em ấy đang vì bộ phim sắp tới mà tôi luyện kỹ năng diễn xuất sao?

Kha Lâm không nghĩ ra sắp đóng cái gì mà cần hắn phải có kỹ năng như thế, cổ quái nhìn Tư Hạo Lam, nói: “Không cần, tôi không đói bụng.”

“Ồ.” Tư Hạo Lam ngoan ngoãn ngồi trên giường, ánh mắt lấp lánh, nhìn Kha Lâm không rời.

Kha Lâm: “…”

Tư Hạo Lam thoạt nhìn không chịu đi, Kha Lâm cũng không hiểu hơn nửa đêm, người này là muốn làm gì.

Một lát sau, Tư Hạo Lam thấy Kha Lâm thật không có ý định ngủ tiếp, đột nhiên nói: “Chúng ta ra ngoài ngắm sao đi.”

“Cái gì?” Kha Lâm tưởng mình nghe lầm, ngày đông lạnh giá, lại quá nửa đêm mà nhìn sao cái gì cơ.

Tư Hạo Lam chĩa ngón trỏ lên trên, làm động tác chỉ lên trời, nói: “Ngắm sao. Ta biết bói hung cát, ta giúp ngươi tính mệnh trắc.”

Kha Lâm: “?” Em còn có chức năng này sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui