Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Tư Hạo Lam nhìn y chằm chằm, che miệng lại ợ một tiếng no nê.

Kha Lâm ghét bỏ mà ném cho hắn một cái khăn: “Lau miệng.”

Tư Hạo Lam nhận lấy lau lau, nói: “Ta nợ anh chỗ nào, tại sao lại phải tính sổ.”

Kha Lâm cười: “Tính đi rồi biết.” Y hướng Tư Hạo Lam ngoắc ngoắc tay, “Có đi hay không?”

Đi a, còn lâu mới sợ anh.

Dù gì thì hiện tại trong người hắn có cơ chế tự động cắt điện, quá kích thích cứ ngất đi liền xong việc.

“Đến phòng của tôi.” Kha Lâm ra lệnh.

Tư Hạo Lam đứng dậy đẩy Kha Lâm đi về phòng ngủ lầu một.

Hai người đi dọc hành lang về phòng, tiếp đó đóng cửa lại, ngăn cách không gian bên ngoài, chỉ chừa lại thế giới hai người.

Mai Khâm từ bên tường ló đầu ra, lo âu nhìn cửa phòng đóng chặt.

“Mai thúc, chú cũng đừng quan tâm.” Triệu Kỳ đứng bên người Mai Khâm, nói, “Cháu thấy bọn họ ở với nhau rất tốt a.”

Mai Khâm lo lắng vô cùng: “Cậu không hiểu. Hy vọng tiên sinh đừng bắt nạt Tư thiếu gia dữ quá là được.”

Triệu Kỳ quả thật không hiểu. Đại thiếu gia có thể bay có thể nhảy, mạnh mẽ vô cùng, Kha thiếu gia chân bị tật, nhìn thế nào cũng không phải là Đại thiếu gia bị bắt nạt a.

Mai Khâm trong thời gian ngắn không có cách nào giải thích chuỗi quan hệ thực vật quỷ dị giữa Kha Lâm cùng Tư Hạo Lam, cho dù nhìn có cường hãn hơn nữa thì cũng luôn vỏ quýt dày có móng tay nhọn, lần này tiên sinh đừng có mà làm Tư thiếu gia hôn mê nữa đó.

Trong phòng ngủ, Tư Hạo Lam cách Kha Lâm rất xa, trừng to mắt nhìn Kha Lâm.

Kha Lâm vẫn là bình tĩnh như vậy, đầu tiên là đến phía trước bàn vi tính nhận vài thư từ, sửa sang lại công vụ một chút, gạt Tư Hạo Lam sang một bên.

Tư Hạo Lam chậm rãi ngồi xuống bên giường, vẫn luôn nhìn chằm chằm Kha Lâm.

Hắn đến bây giờ cũng không có cách nào thăm dò quy luật tư duy của Kha Lâm.

Có lúc hắn cảm thấy hành động của y đều có nguyên do, có thể giải thích; có lúc lại bị phản ứng đột ngột của y làm cho ứng phó không kịp.

Kha Lâm chuyên chú nhìn máy tính, lưu lại cho Tư Hạo Lam một bóng lưng.

Nam nhân lưng rộng lại thon gầy, Tư Hạo Lam nghĩ nếu như y có thể đứng lên khẳng định cũng sẽ rất cao gầy, sau đó sẽ ăn nhiều một chút, trên người thêm nhiều thịt, tất nhiên cũng sẽ là một giám đốc bá đạo, khí vũ hiên ngang.

Thời điểm đó gì mà Tư Ích Niên hay Lý Chính Tường, giám đốc bá đạo mặc âu phục, từ trên xe Audi bước xuống, thấy một tên diệt một tên, thiên lương vương phá* không phải cực dễ dàng sao.

*thiên lương vương phá (天凉王破): là một câu rút gọn từ quyển tiểu thuyết ‘Người vệ sĩ mãnh liệt của tôi’. Câu gốc là: ‘Trời lạnh rồi, để cho Tập đoàn Vương phá sản thôi’ (天凉了,让王氏集团破产吧). Có ý nghĩa là giả cool ngầu trình độ cao.

Tư Hạo Lam bắt đầu để thần trí du đãng, lung ta lung tung mà đoán mò, thình lình Kha Lâm xử lý xong công việc đóng lại máy tính, hướng bên giường đi qua.

“!” Tư Hạo Lam đột nhiên hoàn hồn, thân thể ngửa về sau, “Anh làm gì?”

“Em rất lâu đã không xoa bóp chân cho tôi.” Kha Lâm trầm thấp nói, y tiến lại gần Tư Hạo Lam, Tư Hạo Lam ngồi ở bên giường, y cũng dừng lại bên đó, độ cao không khác mấy Tư Hạo Lam, có thể nhìn thẳng mắt hắn, mặt đối mặt.

Lam Lam ngốc, mỗi lần đều ngồi lên giường y, không biết rằng giường của một người nam nhân thì không được ngồi sao.

Kha Lâm chủ động vươn tay, bàn tay đặt lên đầu gối Tư Hạo Lam, mắt nheo lại.

Nhiệt độ thân thể Kha Lâm vẫn luôn không cao, bàn tay lúc này chẳng hề ấm áp, hơi dùng sức ấn nắn xương bánh chè của Tư Hạo Lam, truyền đạt cảm giác tồn tại của mình dựa vào xúc giác.

Đôi chân bị chạm vào ngược lại cấp tốc ấm lên, nhiệt độ từ đầu gối truyền lên cổ, tập kích lên đại não Tư Hạo Lam.

Đầu óc Tư Hạo Lam lập tức úng nước, phần eo tê dại, thiếu chút nữa đã trực tiếp ngã xuống.

“Em là vị hôn thê của tôi, không chỉ không xoa bóp cho tôi mà còn từ trong nhà không chào đã rời đi, sau đó chạy tới chỗ nam nhân khác gian díu.” Kha Lâm ấn đầu gối Tư Hạo Lam xuống, ánh mắt như một ngọn lửa lạnh lẽo, không tiếng động mà thiêu đốt người khác, “Em nói xem có phải là thất trách hay không, có nên tính sổ với em hay không.”

Oa, cái đồ vạch lá tìm sâu, kẻ cầm đầu khiến hắn rời nhà trốn đi rốt cuộc là ai vậy, còn có cái gì mà gian díu cùng nam nhân khác, đang nói người nào đó.

Trọng yếu nhất, ai là vị hôn thê của anh?

Tư Hạo Lam mơ mơ màng màng muốn mở miệng phản bác, bất thình lình đầu gối bị bóp chặt, Kha Lâm thậm chí còn ấn nắn chân của Tư Hạo Lam.

“A.”

Tất cả từ ngữ muốn nói ra toàn bộ đều quên bẵng đi, Tư Hạo Lam hao phí hết sức lực toàn thân mới có thế chống lại cuồng triều mà động tác Kha Lâm khơi ra.

Kha Lâm bắt chước theo động tác thường ngày Tư Hạo Lam xoa bóp chân cho y, ngược lại thay Tư Hạo Lam ấn nắn hai chân.

Đôi tay biết làm nghề mộc cùng chế tạo máy móc to rộng mà linh hoạt, phủ trên đầu gối, trên dưới đi chuyển, nhẹ nhàng hơn so nhiều so với khi Tư Hạo Lam xoa bóp cho y. Y còn lặng lẽ đưa ngón tay ra phía sau đều gối, dùng đầu ngón tay đè giữa các khớp thịt mềm mại, ấn nắn chúng.

Tư Hạo Lam cảm thấy trên chân của mình dường như có vô số điểm mẫn cảm, mỗi cái bị Kha Lâm kích thích, nổ tới làm hắn đầu váng mắt hoa.

“Thoải mái không?” Kha Lâm thấp giọng hỏi, “Tôi học tập từ em đấy, mỗi lần em có phải là xoa bóp cho tôi giống vậy không? Đáng tiếc, tôi không cảm giác được, em cảm thấy thế nào?”

Hai tay của Tư Hạo Lam chống ra sau giường, hoàn toàn dâng hiến chân mình cho Kha Lâm. Hắn quá nhạy cảm, thời điểm đối mặt với Kha Lâm càng nhạy cảm hơn, dưới bàn tay của Kha Lâm hoàn toàn không hề phòng bị, y tùy tiện trêu chọc đã có thể khiến cho máu hắn sôi trào.

Kha Lâm sờ tới vị trí phản xạ nơi xương bánh chè trên đầu gối của hắn, dùng sức nhấn một cái, Tư Hạo Lam như bị giật điện, ầm một cái ngã trên giường.

Không chịu nổi…

“Nào, qua đây một chút.” Kha Lâm ôn nhu ra lệnh như một ác ma nỉ non nói.

Tư Hạo Lam từ từ bò qua, nằm nghiêng bên giường, rốt cuộc gom góp được chút sức lực, nói: “Anh xấu xa lắm.”

Kha Lâm nở nụ cười, đôi mắt phượng nhỏ dài bởi vì câu nói này mà sáng ngời. Y ngồi ở bên giường, nhìn người nằm trên giường, nói: “Ai bảo em chạy mất, còn đi tham gia gameshow kì quái gì đó.” Y vươn tay sờ lên mặt Tư Hạo Lam, nóng đến phỏng tay, “Ai cho em mặc trang phục thỏ. Tôi còn chưa kịp mua lỗ tai và đuôi cho em đâu.”

A, cái tên biến thái này, mỗi ngày ở nhà đều nghĩ cái gì đấy.

Tư Hạo Lam vô lực nằm, mềm mại, nóng hổi, đôi mắt ngày thường linh động khép hờ, ánh sáng dịu dàng lưu động bên trong. Bởi vì nằm nghiêng, đường nét thân thể hắn ở phần eo hạ xuống một đoạn, phác họa ra độ cong duyên dáng uốn lượn. Đôi mắt Kha Lâm càng đen kịt, cổ họng khô khốc, nói tiếp: “Hơn nữa, đã bảo không cho phép em dính dáng tới tên họ Lý kia, em còn cùng hắn ta trở thành tin tức nóng.”

Điều này Tư Hạo Lam thực tình rất oan uổng, hắn mềm nhũn nói: “Là họ Lý tìm tới ta, trời mới biết hắn uống lộn thuốc gì, bụng dạ khó lường.”

Kha Lâm hừ một tiếng, nói: “Vậy không phải nói rõ là em rất mị lực sao?” Y đưa tay chậm rãi di chuyển dến bên má Tư Hạo Lam, rồi dời lên cắm vào trong mái tóc mềm mại, giữ lấy phần gáy của hắn, “Biến thành thỏ câu dẫn người khắp nơi, chính là không đúng, cần chịu phạt.”

Ngày đó y trông ngóng thời gian để xem chương trình của Tư Hạo Lam, kết quả phát hiện Tư Hạo Lam mang mặt nạ thỏ, trên đầu có hai cái tai to to xù xù màu trắng, ngay tại chỗ tức giận tới mức hai mắt đều biến thành màu đen.

Y vốn còn muốn cùng Tư Hạo Lam chơi đuôi thỏ play, không ngờ bị người khác nhanh chân đến trước.

Kha Lâm càng nghĩ càng giận, lúc này y ngồi ở đầu giường, Tư Hạo Lam nằm ở trên giường bị y giữ sau gáy. Y chậm rãi cúi đầu.

Tư Hạo Lam mở to hai mắt, hô hấp theo tiến công của Kha Lâm trở nên dồn dập, cái cảm giác này… rất quen thuộc!

Tất cả huyết dịch cơ nhục của hắn đều trở nên hưng phấn, hơi nóng tràn lên trên não, dòng điện chạy dọc tứ chi của hắn, hắn sắp…

Sập máy rồi!

“Đừng!” Tư Hạo Lam nhanh chóng nhắm mắt lại, không dám nhìn khuôn mặt của Kha Lâm đang càng ngày càng gần, “Sẽ ngất đó.”

Kha Lâm nhíu mày.

Tư Hạo Lam cảm giác sự áp bức trên người hắn rời đi, hắn nhanh chóng thở phào một hơi, nhưng hắn còn chưa kịp thả lỏng, bóng tối một lần nữa đã bao phủ lấy hắn. Hắn chưa mở mắt ra đã cảm thấy trên trán mát lạnh.

Tiếp đó cảm giác lạnh lẽo như sương giá từ trên trán hắn lan tràn tới toàn bộ đầu óc, khiến cả người hắn run lên một cái.

Nhiệt độ trong cơ thể tạm thời bị đẩy lui, Tư Hạo Lam tỉnh táo trong một thời gian ngắn, mở mắt ra mê hoặc hỏi: “Đây là cái gì?”

Kha Lâm sờ môi, đặt một túi chườm đá hạ sốt lên trên trán Tư Hạo Lam, bình tĩnh nói: “Sẽ không để em ngất đi lần nữa.”

Tư Hạo Lam nâng tay sờ sờ bọc đá trên đầu, bị mạch não vô tận của Kha Lâm làm cho sợ ngây cả người. Y như thế nào nghĩ ra được phương pháp này.

Dù gì thì quả thực là dễ chịu hơn rất nhiều, tuy rằng cả người vẫn bủn rủn, nhưng tốt xấu gì cũng có thể làm chủ suy nghĩ của mình.

“Em rốt cuộc là tại sao lại bị như vậy?” Kha Lâm phát hiện túi chườm đá trong tay đang dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thấy mà tan ra. Nhiệt độ thân thể Tư Hạo Lam đến cùng cao bao nhiêu vậy?

Tư Hạo Lam che túi chườm đá, đôi mắt đảo vòng, nói: “Ta cũng không biết.”

Hắn mơ hồ phát hiện hẳn là hệ thống động tay động chân với hắn, nhưng mà hệ thống đã bị hắn đập bể, hắn cũng không tìm được người dò hỏi. Cũng may tật xấu này của hắn chỉ hữu hiệu đối với Kha Lâm, bình thường không ảnh hưởng tới sinh hoạt.

Nhưng mà, dù chỉ hữu hiệu với Kha Lâm thì cũng đã là một rắc rối to lớn rồi.

Đối với một người tuyệt đối thần phục, từ góc nhìn của Tư Hạo Lam mà nói là một trải nghiệm hoàn toàn mới.

Kha Lâm nheo mắt, vẫn từ trên xuống dưới ngồi trên giường bao phủ lấy hắn. Y nhếch miệng, cương quyết nói: “Vậy phải làm cho em thích ứng.”

Trong lòng Tư Hạo Lam điên cuồng vang lên tiếng chuông cảnh báo. Người này muốn làm gì đây?

Kha Lâm một tay giữ túi chườm đá trên trán Tư Hạo Lam, cúi đầu liếm lên môi hắn một cái, nói: “Chúng ta cứ từ từ mà tới.”

Tư Hạo Lam cảm giác đôi môi tê liệt, thiếu chút nữa lại ngất đi, nhưng mà băng đá khích thích hắn, kéo hắn trở về từ bờ vực hôn mê.

Kha Lâm cứ như vậy nhỏ nhặt mà hôn từng cái từng cái lên môi Tư Hạo Lam, hôn một lần lại để Tư Hạo Lam xoay đầu thở dốc, chờ hắn hòa hoãn lại mới cúi thấp đầu hôn lần nữa.

“Đã quen chưa?” Kha Lâm khàn khàn hỏi.

Tư Hạo Lam xụi lơ ở trên giường, tùy ý y đùa bỡn, ở trong lòng kêu gào, làm sao có thể quen được, nhưng tốt xấu gì không bị đứng máy nữa.

Túi chườm trên đá vì hấp thu nhiệt lượng dần dần bị tan chảy, Kha Lâm lấy túi chườm ra, từ trên cao nhìn xuống Tư Hạo Lam, rũ lông mi, chẳng khác nào một vị quân vương, cường hãn mà ra lệnh: “Mở miệng ra.”

Tư Hạo Lam từ dưới ngước lên nhìn y, ánh mắt tan rã, nhìn thấy y vươn tay từ đầu giường cầm thứ gì đó lại đây.

Đầu giường có một thùng đá, trong đống đá có đặt một chai rượu. Kha Lâm rút chai rượu ra, cầm trong tay.

Cái thứ này ở đó từ khi nào vậy? Tư Hạo Lam kinh ngạc há miệng, Kha Lâm dùng ngón tay bật mở nắp rượu, ngửa đầu chính mình uống ực một hớp, sau đó cúi người chuyển một phần sang cho Tư Hạo Lam.

Lần này thật sự là môi lưỡi quấn quýt.

Tư Hạo Lam bùm một cái biết thành con thỏ đỏ rực, chất lỏng thuận theo miệng Kha Lâm chảy vào lạnh lẽo lại tinh mịn, mang theo mùi trái cây tươi mát dễ chịu, làm cho hắn cảm giác mát mẻ. Hắn theo bản năng nuốt xuống, vị rượu ngọt ngào tinh tế dọc theo cổ họng của hắn tiến vào dạ dày, khiến hắn cả người sảng khoái, nhiệt độ giảm đi không ít.

Vì thế hắn càng có thể cảm thụ rõ hơn về nụ hôn và đôi môi của Kha Lâm.

Tư Hạo Lam ngẩng đầu, nhắm mắt lại.

Kha Lâm thỉnh thoảng lại bổ sung thêm rượu, hai người ở bên giường hôn đến triền miên, mãi đến khi hai bên đều khí tức hỗn loạn, Kha Lâm mới hơi hơi lui lại, mỉm cười nhìn Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam mở mắt, nước mắt sinh lý rốt cuộc không khống chế được chảy ra khỏi viền mắt. Kha Lâm vươn tay, dùng ngón tay thay hắn lau đi giọt lệ nơi khóe mắt.

“Nếu như một lần vẫn chưa làm quen được, chúng ta có thể luyện tập nhiều hơn.”

Phản xạ được hình thành dưới sự kích thích và phản ứng lặp đi lặp lại, cuối cùng hắn sẽ hoàn toàn tiếp nhận y.

Kha Lâm từ trong thùng đá lấy ra một khối băng, đặt lên cổ Tư Hạo Lam. Thân thể Tư Hạo Lam run run, mắng y: “Biến thái.”

Kha Lâm mắt điếc tai ngơ, dùng khối băng chậm rãi cọ xát cần cổ dài nhỏ ưu mỹ, nói: “Một lần không được lại thử một lần nữa, mãi đến khi em thành thói quen mới thôi.”

Khối băng bị nhiệt độ của làn da làm tan, giọt nước thuận theo cổ chảy vào trong quần áo, như bị sương lạnh vuốt ve.

Cả người Tư Hạo Lam bị làm cho trở nên ẩm ướt vô cùng, hắn vô lực nằm ở đó, Kha Lâm đối với bộ dáng nhu thuận và bất lực của hắn rất hài lòng.

Vì vậy, hơn nửa buổi tối, Tư Hạo Lam đều giãy dụa giữa hai tầng băng hỏa, một phút trước bị đôi môi Kha Lâm làm cho cả người nóng lên, một phút sau lại bị nước đá cưỡng ép bình tĩnh lại. Tên biến thái này nhân cơ hội mà hôn cho đủ từ trong ra ngoài, trong cổ họng hắn mỗi tấc toàn bộ đều bị cướp đoạt, còn không ngừng bị biến thái hỏi: “Đã thích ứng chưa?”

Không thể thích ứng được, Tư Hạo Lam trong lòng nắm chắc điều này, hắn từ ngày đầu tiên nhìn thấy Kha Lâm đến bây giờ không ngừng luyện tập để thích ứng, cho tới hôm nay hắn mới thấu hiểu rõ ràng, hoàn toàn không có bất kỳ hiệu quả nào.

Người này có thể tác động vào tâm trí của hắn, kiểm soát tất cả của hắn, tuyệt đối thần phục, không có cách nào phản kháng.

Ngày hôm sau, Mai Khâm vẻ mặt tối tăm mà đi qua đi lại trước cửa phòng ngủ Kha Lâm.

“Mai thúc, chú đừng xoay người nữa.” Triệu Kỳ đỏ mặt, khuyên Mai Khâm, “Bọn họ cả một buổi tối đều không ra ngoài, nhất định là, là… Ôi chao, hay là mình đừng đi làm bóng đèn.”

“Không, cậu không hiểu.” Cũng là bởi vì chân Kha Lâm không tốt, khiến Tư Hạo Lam phục tùng nhất định phải dùng phương pháp khác. Nhưng mà Tư thiếu gia còn chưa xuất giá đâu, y lại bắt nạt người ta tới choáng váng, vậy phải làm như thế nào đây. Mai Khâm nhìn đồng hồ, “Đã sắp trưa rồi.”

Anh do dự nửa ngày, rốt cuộc gom đủ dũng khí, tiến tới gõ cửa phòng một cái.

“Vào đi.”

Trong phòng truyền tới âm thanh của Kha Lâm.

Mai Khâm vội vã đẩy cửa vô, đi vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng mà sững sờ.

Kha Lâm cùng Tư Hạo Lam cùng nhau nằm trên đất, trên thân chăn đắp lung tung che kín cơ thể, Tư Hạo Lam cuộn tròn bên người Kha Lâm. Kha Lâm chống thân ngồi dậy từ trên mặt đất, nhìn về phía Mai Khâm, phân phó nói: “Dìu tôi lên.”

Tại, tại sao lại ngủ dưới đất, hơn nữa…

Mai Khâm chần chờ đi tới, phát hiện quần áo hai người đang mặc đều bình thường, Kha Lâm thậm chí ngay cả giày còn không cởi, chỉ có điều quần áo Tư Hạo Lam hơi ngổn ngang, cổ áo mở rộng ra.

Quản gia chuyên môn lo lắng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhìn có vẻ không chơi đùa quá mức.

Anh đi qua dìu Kha Lâm lên xe lăn, Tư Hạo Lam toàn bộ quá trình không tỉnh lại, nằm trên sàn ngủ say như chết.

Kha Lâm hất cằm về phía giường bên kia ra hiệu, nói với Mai Khâm: “Dọn dẹp giường một chút, không có cách nào ngủ trên đó cả.” nên cuối cùng mới lăn xuống sàn ngủ.

Mai Khâm theo bản năng nhìn về phía chiếc giường, phát hiện ra ga trải giường bị chà đạp tới mức không ra hình thù gì, bên trên tất cả đều là vệt nước, ẩm ướt vô cùng mà vò thành một cục, rất khó tưởng tượng tối hôm qua ở trên đó đã phát sinh chuyện gì.

Quản gia kinh hãi mà nhìn Kha Lâm.

Thủ đoạn của tiên sinh nhà mình ngày càng tinh tiến… hay là lợi hại đây ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui