Nhân Vật Phản Diện Cùng Nhân Vật Phản Diện Kết Hôn Rồi!

Kha Lâm ở trên giường thể hiện trí tưởng tượng kinh người của y, đồng thời cũng chứng thực suy đoán của Tư Hạo Lam.

Chân Kha Lâm khỏe rồi, thật sự có thể lên thiên đàng.

Hư hỏng nhất chính là y còn thích chơi trò nhập vai nhân vật, vừa ra sức vừa dùng ngữ điệu của em gái chữ cái hạ thấp giọng bên tai Tư Hạo Lam gọi "Ca ca".

"Thịnh thế mỹ nhan của ca ca để bé đến bảo vệ, khắp thiên hạ bé yêu ca ca nhất."

Tư Hạo Lam: "..."

Nói thật, Tư Hạo Lam không sợ trời không sợ đất, ai cũng không phục, nhưng phục Kha Lâm.

Kết quả cuối cùng là Tư Hạo Lam ba ngày không trở về đoàn phim, chiếm được tội danh "Kiêu căng ngạo mạn", Kha Lâm phái người điên cuồng tặng đồ hối lộ cho đoàn phim mới kéo lại ấn tượng tốt cho Tư Hạo Lam.

Tư Hạo Lam cùng Kha Lâm giảng hòa, nhưng trong thời gian ngắn bởi vì đóng phim nên không có cách nào quay về nhà. Kha Lâm dùng danh nghĩa điều trị hồi phục nhiều lần ra khỏi nhà đến bệnh viên, sau đó liền "tiện đường" tới thành phố điện ảnh tham ban, triệt để thực hiện chức trách của fan số một.

Tư Hạo Lam không biết, từ sau khi em gái chữ cái lộ mặt ở tiệc sinh nhật, một số ít fan của hắn đã nổi lên một "Giáo phái tây bì*".

*"tây bì" tiếng Tàu đồng âm với cp (couple)

Em gái chữ cái X Tư Hạo Lam, tình yêu tuyệt mỹ của fan cùng thần tượng, tới tìm hiểu một chút.

Tư Hạo Lam đương nhiên không thể đeo nhẫn trên tay, cẩn thận cất giữ, không nghĩ tới hắn cũng có thể một lần làm minh tinh ngầm kết hôn.

Hiện tại tiến độ của phim tiên hiệp phi thường thuận lợi, đã tới phần kết thúc, Lý Tinh Hà thân là người chế tác có diễn một vai khách mời đóng cảnh hậu danh đề.

Lý Tinh Hà đến đoàn phim, quay xong phần của y, gọi Tư Hạo Lam đến, kêu muốn để hai người đi cùng nhau.

Tư Hạo Lam kinh ngạc Lý Tinh Hà tại sao đột nhiên muốn cùng hắn tản bộ, cho nên bọn họ mới đi vài bước bên cạnh hồ nhân tạo trong thành phố điện ảnh Tư Hạo Lam đã hỏi: "Ngươi có chuyện gì?"

Lý Tinh Hà quả thực bất đắc dĩ, nói: "Đừng nóng vội a, bầu không khí còn chưa ủ đủ đâu nè."

Tư Hạo Lam kỳ quái quan sát y: "Bầu không khí gì cơ?"

Lý Tinh Hà dừng một chút mới nói: "Bầu không khí ly biệt."

Đây cũng có chút ngoài ý muốn, Tư Hạo Lam sững sờ, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"

Lý Tinh Hà nhìn về làn sóng lăn tăn trên mặt nước hồ nhân tạo. Y tại thời điểm không nói lời nào hoặc giả vờ thâm trầm vẫn rất có sức dọa người, làm gì cũng vẫn là một công tử thư lãng nhẹ nhàng.

"Ta phải đi, Hạo Lam quân." Lý Tinh Hà nghiêm túc nói.


Tư Hạo Lam hiểu được, bảo: "Ngươi muốn đi Hollywood? Được a." Ảnh đế thật tốt nha, nhanh như vậy đã quốc tế hóa.

"... Không phải." Lý Tinh Hà nói, "Ta muốn đến một thế giới khác."

Tư Hạo Lam bị sốc, kinh ngạc nhìn y.

"Nội dung kịch bản của thế giới này đã qua thời gian kết cục trong sách gốc." Lý Tinh Hà chân thành mà nhìn Tư Hạo Lam, nói, "Ngươi có thể ở đây bình tĩnh mà sinh sống, nhưng ta không thể."

"Ta vốn là ở trong thế giới cũ không đạt được mục đích mới xuyên tới." Y thở dài nói, "Kết quả lần này vẫn là thất bại."

Nhắc tới thì cả hai lần đều có liên quan tới Tư Hạo Lam, lần thứ nhất bị Tư Hạo Lam ngăn cản không phi thăng được, lần này Lý Tinh Hà là tới để yêu đương, bắt đầu từ một khắc y phát hiện đối tượng yêu đương là Tư Hạo Lam đã có nghĩa là thất bại.

Đương nhiên Lý Tinh Hà không có nỗi ám ảnh điên cuồng giống như hệ thống, nhất định muốn hoàn thành nội dung kịch bản. Ở trong lòng y chính nghĩa vẫn là số một, tổn thương người khác để đạt được mục đích y không làm được.

Nhưng y vẫn có lý tưởng của mình.

"Nhân viên quản lý thế giới tìm tới ta, nói ta thân mang bản lĩnh, tiếp tục ở lại thế giới hòa bình này rất đáng tiếc, hỏi ta có muốn tiến vào một thế giới khác hay không."

Tư Hạo Lam vừa nghe liền mắng một câu "Mẹ nó" trong lòng.

"Ta cảm thấy rất động lòng." Lý Tinh Hà nói.

Tư Hạo Lam vỗ vỗ bờ vai y, bảo: "Ngươi đừng nghe lời nhân viên quản lý nói, hắn cũng đã nói với ta những lời tương tự, cái người kia chính là một kẻ chuyên đi dụ dỗ người khác."

Thậm chí còn ăn trộm dâu tây nhà bọn họ.

Lý Tinh Hà nghe vậy ngẩn người, rồi bình tĩnh lại, "Kỳ thực cũng không liên quan gì tới nhân viên quản lý, ta đã suy nghĩ rất lâu, đã có cơ hội này, ta vẫn quyết định đi đến những nơi khác xem xem." Y kiên nhẫn nói với Tư Hạo Lam, "Hạo Lam quân ngươi ở nơi này có gia đình, ở lại cũng không có gì đáng trách, nhưng mà ta là kẻ cô đơn, đi ra ngoài để phiêu lưu cũng không tồi."

Mặt của y đỏ lên một chút, dùng ngữ khí ngượng ngùng nói: "Hơn nữa, không chừng bạn đời của ta đang ở một thế giới khác chờ ta đó."

Nói tới nói lui vẫn là muốn thay thế giới để nói chuyện yêu đương đi.

Tư Hạo Lam bây giờ mặc dù là người đã lập gia thất nhưng vẫn không cách nào lý giải được sự cố chấp đối với tình yêu của Lý Tinh Hà. Hắn nói: "Vậy được rồi, ngươi muốn đến thế giới như thế nào?"

Lý Tinh Hà lắc đầu một cái: "Không biết, có thể là ngẫu nhiên đi."

Tư Hạo Lam tràn đầy nghi ngờ đối với nhân viên quản lý, luôn cảm thấy y hết sức không đáng tin. Hắn hiện tại xem Lý Tinh Hà là bạn bè, hiếm thấy mà quan tâm một câu: "Mọi việc nhớ cẩn thận."

Lý Tinh Hà gật gật đầu, cũng chẳng có bao nhiêu lo lắng đối với tương lai, trái lại thần thái sáng láng, y bảo rằng: "Yên tâm đi, lần này ta nhất định sẽ thành công." Nói rồi, y từ đâu đó móc ra một quyển sách nhỏ, đắc ý mà đưa cho Tư Hạo Lam xem, "Ta còn cố tình học kinh nghiệm từ Kha Lâm tiên sinh. Anh ấy giao cho ta quyển bí tịch này, nói rằng sau khi xem xong sẽ thuận buồm xuôi gió, có được như hoa mỹ quyến*."

*như hoa mỹ quyến: thành viên gia đình tốt đẹp như hoa


Thời điểm nào mà hai người này tụ tập lại một chỗ vậy?

Tư Hạo Lam bình tĩnh nhìn quyển sách nhỏ kia, sao quen mắt dữ vậy, không phải là quyển hướng dẫn thổi rắm cầu vồng kia sao?

Trong khoảnh khắc đó, Tư Hạo Lam không biết nói gì luôn.

Mẹ nó, cái thứ đồ chơi này sắp thành tổ truyền cmnr.

Tư Hạo Lam nhìn Lý Tinh Hà, thấy y cẩn thận cất quyển sách kia đi, cũng không tiện xé rách bản mặt Kha Lâm, chỉ có thể hỏi: "Khi nào ngươi đi?"

Lý Tinh Hà ngẩng đầu nhìn sắc trời, ngày hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh nắng rạng ngời. Y bấm ngón tay tính toán, đúng là ngày hoàng đạo xuất môn đi xa.

Y nói: "Hiện tại đi."

Tư Hạo Lam kinh ngạc: "Đột ngột như vậy?"

Lý Tinh Hà gật gật đầu, nói: "Chọn ngày không bằng đúng ngày. Không có bữa tiệc vui nào không tàn, gặp nhau tất có ngày từ biệt."

Y dưới ánh mặt trời cười tươi, thanh nhã tuấn lãng. Tư Hạo Lam dường như lại nhìn thấy được đại đệ tử chính phái mỗi ngày xách kiếm xông lên núi của hắn, ngoan cố gần chết nhưng cũng rất cần cù nghiêm túc.

"Sau khi ta đi, thế giới này sẽ chủ động bổ khuyết vào chỗ trống của ta, thời điểm đó có thể không ai sẽ nhớ tới ta." Lý Tinh Hà cười toe toét.

Tư Hạo Lam nhợt nhạt khẳng định: "Yên tâm đi, ta sẽ không quên."

Lý Tinh Hà lúc này mới thở dài một hơi, hướng Tư Hạo Lam chắp tay hành lễ, nói: "Thế liền cáo từ, Hạo Lam quân. Non xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta sau này còn gặp lại."

Sau đó thân ảnh Lý Tinh Hà dần dần trở nên mơ hồ, như sương như khói, chậm rãi bay lên, ở trước mặt Tư Hạo Lam từ đậm đến nhạt, rồi hoàn toàn biến mất không còn hình bóng.

Tư Hạo Lam đứng ở chỗ cũ đợi một hồi, có chút thất vọng, nhưng cũng đúng như lời Lý Tinh Hà nói, người sống một đời, cuối cũng vẫn sẽ có ly biệt.

Hắn quay người cất bước, một thân một mình trở lại đoàn phim, vốn là hắn cùng Lý Tinh Hà hai người cùng đi ra ngoài, lúc này hắn trở về lại không ai hỏi hắn ảnh đế đã đi đâu.

Thế giới này thật sự đã quên mất Lý Tinh Hà.

Không biết phần diễn Lý Tinh Hà vừa quay lúc trước sẽ biến thành gì, không chừng sẽ thay đổi thành một người khác.

Tư Hạo Lam nghĩ, thình lình nghe thấy người bên cạnh nói: "Ảnh đế quả nhiên rất bận a, tới quay mấy cảnh rồi lập tức liền trở về."

Tư Hạo Lam nghi hoặc mà hỏi người kia: "Ảnh đế là ai?"


Người kia nhìn Tư Hạo Lam như thấy quái vật, nói: "Tư lão sư, anh vừa nãy không phải mới nói chuyện cùng với ảnh đế sao, ảnh đế là Lý Tinh Hà lão sư a."

Tư Hạo Lam: "..."

Vậy nên hắn mới nói là nhân viên quản lý không đáng tin cậy. Mọi người không phải là vẫn còn nhớ Lý Tinh Hà sao?

Thôi, mỗi người đều có vận may của riêng mình. Chúc Lý Tinh Hà may mắn vậy.

Khu vực phụ cận của Kha gia bắt đầu phát triển, không ít doanh nghiệp đã ký thư ý định với chính phủ, tương lai không xa bọn họ sẽ ở cạnh bên nhà máy của Kha Lâm.

*Thư Ý định (Letter of Intent): là một văn bản diễn tả ý định của người ký tên trong bức thư đi vào một hợp đồng chính thức, đặc biệt trong sắp xếp công việc kinh doanh hoặc thanh toán thương mại.

Nhà máy chính đang trong quá trình nhanh chóng xây dựng, đã hơi có quy mô, mỗi lần ra vào Kha gia đều có thể nhìn thấy cảnh tượng đồ sộ.

Để tăng mạnh hợp tác giữa doanh nghiệp và thúc đẩy xúc tiến đầu tư cho chính phủ, khoa học kỹ thuật Chấn Vũ đặc biệt tổ chức một cuộc họp báo để giới thiệu tình hình tương quan của nhà máy.

Hội nghị này tất nhiên không thể thể công thần Kha Lâm.

Kha Lâm làm cấp cao trong khoa học kỹ thuật Chấn Vũ, khai thác thị trường trong nước, đạt được hợp tác với chính phủ, lẽ ra nên ngồi ngay vị trí chính giữa.

Nhưng mà lúc thường Kha Lâm rất ít khi lộ diện, ngoài trừ đôi khi tham gia mấy buổi hội nghị, ngay cả giới truyền thông đều không có cách nào gặp y.

Nhưng mà tất cả mọi người đều biết Kha Lâm không thể bước đi, luôn phải ngồi xe lăn, những chuyện liên quan đến thân thế của y cũng không phải là bí mật, càng khơi dậy sự tò mò và chú ý của nhiều người hơn.

Lần này y công khai lộ diện, lại đạt được thành tựu lớn như vậy, không ít truyền thông đều muốn phỏng vấn y.

Kha Lâm thân mặc âu phục, ngồi ở chính giữa đài chủ trì, ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt đoan chính, bình tĩnh mà thanh quý.

Không ít người ngồi ở dưới đài đều xì xào bàn tán.

Kha Lâm còn trẻ như vậy, lớn lên lại tài giỏi như thế, chân lại phế bỏ, thực sự là tạo hóa trêu người.

Hội nghị tiến hành bình thường, nhóm chuyên viên giới thiệu các công nghệ của nhà máy mới, là doanh nghiệp có hiệu suất cao và độ ô nhiễm thấp, có triển vọng tươi sáng.

Kha Lâm trầm mặc mà chuyên chú ngồi cạnh bàn lắng nghe, thỉnh thoảng trao đổi ý kiến với giám đốc bên cạnh, nghiễm nhiên một bộ phong độ của một vị doanh nhân trẻ.

Cuối cùng micro giao vào tay y, để Kha Lâm tiếp tục trình bày phần tổng kết.

Kha Lâm trầm ổn mà trình bày bài diễn thuyết trong tay mình, ngẩng đầu lên, mắt nhìn xuống truyền thông cùng đồng nghiệp bên dưới, không nhanh không chậm mà miêu tả tiền cảnh của doanh nghiệp trong tư tưởng của bọn họ.

Y chậm rãi nói, nội dung diễn thuyết phong phú lại có trình độ, hấp dẫn được sự chú ý của mọi người.

Y ăn nói càng bất phàm thì nhóm người phía dưới càng tiếc hận, vốn là thanh niên tốt đẹp như vậy nhưng thân thể lại có tật, ông trời quả nhiên luôn để lại tiếc nuối.

"Tuy rằng chúng tôi đã từng gặp phải rất nhiều khó khăn." Kha Lâm nói tới chỗ này dừng một chút, dường như nghĩ đến điều gì, thần sắc có chút nghiêm nghị, "Những khó khăn đó người thường khó có thể tưởng tượng, nhưng chúng tôi không hề bỏ cuộc."

Vẻ mặt của y bắt đầu trở nên thoải mái, trịnh trọng nói: "Cho nên mới có thể đạt được thành quả của ngày hôm nay. Đồng thời, chúng tôi cũng hy vọng có thể có nhiều người gia nhập đội ngũ của chúng tôi hơn, cùng chúng tôi đồng hành bước tiếp."


Tiếng nói của y vừa dứt, đám người trong hội trường lập tức vỗ tay, tặng cho y một tràng pháo tay nhiệt liệt.

Kha Lâm khẽ mỉm cười với dưới đài, đột nhiên đứng lên.

Tất cả mọi người ở đó ngây ngẩn cả người, tiếng vỗ tay cũng dừng lại, trong hội trường một mảnh lặng im.

Kha Lâm hướng phía dưới cúi người chào thật thấp, nói: "Cám ơn mọi người." Sau đó sửa lại vạt áo âu phục một chút, từng bước sải chân từ một bên hội trường nghênh ngang rời đi.

Để lại một đoàn người hai mặt nhìn nhau.

Không phải nói là chân phế bỏ sao? Đây không phải là đi rất vững vàng ư?

Kha Lâm ra khỏi hội trường, rẽ qua góc tường, liền thấy người đang dựa vào bên tường buồn bực ngán ngẩm chơi điện thoại di động.

"Đợi mệt không?" Kha Lâm thân mật sờ sờ gò má của hắn, cười nói.

Tư Hạo Lam thẳng người dậy, từ trên xuống dưới quan sát y, không nhịn được nói: "Anh nhất định phải dùng cách giả cool ngầu như thế để cho công chúng biết là chân anh khỏe rồi, quá thiếu đòn."

Kha Lâm kiêu ngạo mà nói: "Làm vậy tương đối khoe mẽ, thỏa mãn được cảm giác của anh."

Tư Hạo Lam hừ một tiếng, cùng hắn đồng thời sánh bước đi về phía trước.

Kha Lâm nghiêng đầu, nhìn gương mặt nghiêng đẹp đẽ của Tư Hạo Lam, trong lòng ngứa ngáy, muốn đùa hắn: "Anh đi nhiều quá, chân đau."

Lúc này mới đi vài bước a, Tư Hạo Lam nhấc mắt nhìn về phía Kha Lâm, nghiêm túc nói: "Vậy em ôm anh đi."

Hắn cúi người xuống đưa tay ra, bày ra tư thế quen thuộc, một tay vòng dưới chân một tay sau lưng.

Kha Lâm sợ đến mức vội vã bước nhanh vài bước, đi tới trước, nói: "Em đừng hòng ôm công chúa anh."

Nói xong, y nảy lên một ý nghĩ, quay người nhìn hướng Tư Hạo Lam ở phía sau, cười bảo: "Bất quá chờ lúc chúng ta kết hôn, anh có thể thử ôm em."

Tư Hạo Lam bắt kịp người ở đằng trước đang chờ hắn. Cái người kia như cũ thanh lãnh nhưng đầu đầy ý nghĩ cổ quái, nhưng Tư Hạo Lam biết rằng trong tâm y tràn đầy nhiệt huyết.

Tư Hạo Lam cũng không nhịn được ý cười, nói với người đang nhìn sâu vào hắn: "Vậy anh phải luyện nhiều một chút, em mỏi mắt mong chờ."

- -- Chính văn hoàn ---

Vài lời lảm nhảm của editor:

Ư ư ư cuối cùng cũng hoàn rồi:)) Trong 1 tháng tớ nghỉ December break mỗi ngày tớ dành ra 6 tiếng ngồi gõ chữ đấy mọi người ạ, vậy nên tiến độ mới nhanh như vậy đó:)) cực ghê gớm lắm í:))

Cám ơn mọi người đã đọc xong câu chuyện giữa Lam Lam và Lâm Lâm nhaa, 2 đứa con nuôi nhà tớ đáng yêu quá nên tớ không thể nào bỏ con giữa chợ đc. Có bữa tớ đi ăn thịt thỏ, cái trong đầu tớ nghĩ: Á, mình đang ăn thịt Lam Lam.:)

Đặc biệt cám ơn các bạn đã theo dõi trong xuyên suốt quá trình truyện chưa hoàn. Hihi tớ cuối cùng đã không làm các bạn thất vọng

Lời cuối cùng: nếu các bạn không ngại thì comment/ like một cái nhaaaa:))) Để tớ còn biết mọi người còn ủng hộ tớ nè:)) Chúc mọi người một năm 2020 vui vẻ nhé:>>


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận