Vừa dứt lời, thiếu niên thấp bé mở mắt lớn: "Sư huynh, ngươi...!Ai, nó làm sao vậy?!"
Thiếu niên cúi đầu, chỉ thấy bộ lông màu đỏ của hồ ly trong tay lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng dựng lên, nháy mắt trở thành một quả cầu lông!
Giây tiếp theo, hồ ly tru lên, tiếng kêu thảm thiết tận trời xanh:
"Ngao ngao ngao ngao ngao?!" (Mẹ nó mình xuyên thư rồi?)
"..." Thiếu niên thấp bé lo lắng, "Sư huynh, nó làm sao vậy?"
"Sao ta biết được." Trong mắt thiếu niên tự xưng là Hoắc Lĩnh không có chút ấm áp nào.
Y nhìn hồ ly một giây, tóm gáy nó, ném về phía thiếu niên thấp bé.
Thiếu niên thấp bé vội vàng đón lấy: "Sư huynh, tại sao ngươi..."
"Hửm?" Hoắc Lĩnh rút ra một chiếc khăn trắng, chậm rãi lau tay, "Làm sao?"
"Không...!không có gì." Thiếu niên thấp bé lắc đầu, "Ta...!Ta muốn nói, sư huynh ngươi thật lợi hại! Vào Vô Cực uyên (uyên: vực) tìm được linh thú tốt như vậy!"
"Hừ."
Chẳng qua chỉ là một con tam vĩ hồ.
Hoắc Lĩnh không nói gì, hai người ôm tâm tư khác nhau, tiếp tục đi về phía trước.
Thiếu niên thấp bé ôm hồ ly vào ngực, nhẹ nhàng vuốt lưng nó --- hồ ly nhỏ đáng thương giờ vẫn còn đang xù lông, nhất định là lúc nãy bị dọa rồi.
"............................"
Hứa Phong đâu chỉ tạc mao, hắn muốn tạc luôn thế giới này! (tạc mao: xù lông, tạc: bắn, để cho vần nên không sửa)
Nghĩ xem, hắn là một thanh niên tốt, có nghề nghiệp vẻ vang, có đám học trò đáng yêu, có một con husky dễ vuốt lông, vốn dĩ cuộc sống tươi đẹp làm sao!
Hiện tại hắn xuyên thư, tất cả những thứ đó đều bị hủy!
Điều khiến Hứa Phong không thể chấp nhận đó là, hắn xuyên thư thì thôi đi, xuyên thành người không được à? Không cần xuyên thành nhân vật chính có hào quang tỏa sáng, cho dù xuyên thành một người qua đường A, hắn cũng có thể tránh đi sự tranh chấp thế tục, trải qua cuộc sống gia đình ổn định của mình.
Nhưng hắn lại xuyên thành động vật?
Một con hồ ly không có tay, chỉ có tứ chi, không biết nói, chỉ biết kêu ngao ngao?!
Hứa Phong: "...!Ngao." (Fuck.)
"Sư huynh sư huynh, nó làm sao vậy? Có phải nó không thoải mái hay không."
Hoắc Lĩnh đi phía trước, không hề quay đầu lại: "Không biết."
Thiếu niên thấp bé không có cách, đành phải sờ đầu an ủi, gãi gãi cái bụng tiểu hồ ly.
Dưới sự cố gắng của hắn, bộ lông dựng đứng của tiểu hồ ly dần dần hạ xuống, thân thể cũng không còn run rẩy nữa.
Thiếu niên vóc dáng thấp bé cúi đầu, thấy hồ ly nhìn chằm chằm hình bóng sư huynh đi trước, đôi mắt màu hổ phách toát ra ánh sáng, trong lòng đột nhiên có chút ghen tị: "Đúng, là sư huynh cứu ngươi.
Ngươi phải cảm ơn hắn đó."
Ba cái đuôi của hồ ly vẫy vẫy, mềm mại kêu một tiếng: "Ngao ~"
Đương nhiên.
Có lẽ đây là chuyện may mắn nhất Hứa Phong gặp được.
Tuy rằng không biết tại sao hắn lại xuyên vào quyển sách "Vô Cực tiên sư" này, nhưng trong cái rủi có cái may, người đầu tiên hắn gặp được là nhân vật chính của quyển sách --- tuy rằng hiện tại có chút thảm nhưng về sau sẽ nhanh chóng thăng chức đứng đầu tam giới ---- cái đùi vàng Hoắc Lĩnh!
Không phải vật hi sinh, càng không phải nhân vật phản diện! Mà là nhân vật chính ha ha ha ha ha!
[Mộ Lâm sẽ dạy mi làm người!] Hứa Phong nhớ tới lời nguyền làm hắn xuyên thư, trong lòng mmp (chửi thầm) một trận.
Cái vị fan tà giáo kia, ngại quá làm ngài thất vọng rồi, chỉ cần Hứa Phong tôi ôm chặt cái đùi của nam chính, ngày sau kết cục của Mộ Lâm nhà ngài vẫn thảm như thế thôi.
Lại nói, Hứa Phong là người lạc quan, bởi từ nhỏ là cô nhi, năng lực thích ứng hoàn cảnh của hắn rất mạnh.
Hắn cho rằng, đối với sự thật không thể thay đổi, không bằng tỉnh táo lại, nghĩ đối sách.
Nếu hắn xuyên vào "Vô Cực tiên sư", vậy đây là vấn đề, hiện tại cốt truyện đã tới chỗ nào rồi?
Hắn phải làm thế nào mới có thể ôm đùi nhân vật chính đây?
Hứa Phong hơi nheo mắt, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, lướt qua cốt truyện của Vô Cực tiên sư một lần.
Không thể không thừa nhận, bởi thời gian ra chương của quyển sách này khá dài, hắn đã quên khá nhiều chi tiết ở giai đoạn trước.
Nhưng không sao, trọng điểm ở phía sau.
Tuy hắn không biết tại sao Hoắc Lĩnh không chịu ôm hắn, nhưng thiếu niên tầm tuổi này, phần lớn đều thích động vật nhỏ --- hơn nữa lại còn là loại có lông như hắn.
Trước khi xuyên thư Hứa Phong rất được động vật yêu thích, bình thường hắn cũng thích xem một số video về thú cưng, rất hiểu cách động vật làm nũng bán moe như thế nào.
Chỉ cần hắn nghiêm túc chăm chỉ, cố gắng bán moe, Hoắc Lĩnh thích hắn, nuôi hắn bên cạnh, là hắn có thể không lo chuyện cơm áo cả đời đúng không?
Nói không chừng chỉ cần đi đủ cốt truyện là hắn có thể trở về thế giới thật cũng nên.
...!Chỉ là không ngờ có ngày mình phải dùng chiêu này.
Hứa Phong vươn móng vuốt che mặt, đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Đại trượng phu co được giãn được, Hứa Phong hạ quyết tâm, cuộn tròn trong lồng ngực thiếu niên thấp bé, nghe cuộc đối thoại của hai người suy đoán tình cảnh của mình.
"Sư huynh..." Hình như thiếu niên thấp này rất thích hồ ly, luôn ôm chặt nó, "Có bán ma xâm nhập Vô Cực uyên, chúng ta có cần nhanh chóng trở về bẩm báo kiếm chủ không?"
Hoắc Lĩnh đi phía trước nói: "Lại đi nửa canh giờ, ra khỏi hư cốc, có thể ngự kiếm."
Thiếu niên thấp bé dừng một chút: "À, vâng."
Lại qua vài giây, Hứa Phong cảm thấy hai tay thiếu niên này siết lại, khiến hắn hơi đau: "Vậy, sư huynh...!Ngươi, ngươi đã chọn được linh thú chưa?"
"Chưa." Hoắc Lĩnh nói.
"Ngao!" Hứa Phong nhịn không được khẽ kêu lên ---- hắn biết chi tiết này!
Nếu nói từ đầu, thì là như thế này: nhân vật chính Hoắc Lĩnh từ nhỏ không có cha, mẹ một mình nuôi lớn.
Khi mẹ hắn qua đời có nói cho Hoắc Lĩnh cha hắn vẫn còn sống, vì thế, Hoắc Lĩnh mang theo di vật của mẹ đi tìm chân tướng nhiều năm trước, cơ duyên xảo hợp tiến vào Thái Ương sơn bái sư học nghệ.
Vô Cực kiếm tông vốn dĩ ở Thái Ương sơn.
Lúc đó chính là đại hội thử kiếm lần thứ nhất, Vô Cực kiếm tông thông qua đại hội tuyển chọn đệ tử có tư chất, bồi dưỡng người thừa kế cho tứ đại kiếm phái.
Tứ đại kiếm phái, chính là Vô Cực kiếm, Vô Tình kiếm, Vô Cùng kiếm, Vô Tận kiếm.
Cái gọi là "Vô cực vô tình, vô cùng vô tận", trong đó Vô Cực kiếm cầm đầu, bởi vậy kiếm tông cũng có cái tên "Vô Cực".
Tác giả "Một Que Cay" có lẽ kém trong khoản đặt tên, tên chủ nhân của tứ đại danh kiếm đặt bậy, cực kỳ dễ nhớ ----
Vô Cực kiếm kiếm chủ - Hoắc Vô Cực - ở Thanh Long phong;
Vô Tình kiêm kiếm chủ - Mộ Vô Tình - ở Kỳ Lân phong;
Vô Cùng kiếm kiếm chủ - Hạ Vô Cùng - ở Huyền Vũ phong;
Vô Tận kiếm kiếm chủ - Thích Vô Tận - ở Chu Tước phong.
Trong đó, chỉ có Thích Vô Tận là nữ, những người khác đều là đại thúc trung niên (đẹp trai).
Hứa Phong nhớ rõ, ở khảo hạch của đại hội thử kiếm, Hoắc Lĩnh kết giao bạn tốt, cũng đắc tội tiểu nhân.
Tiểu nhân chính là đại nhân vật phản diện hậu kỳ - Mộ Lâm!
Mộ Lâm là con trai của Vô Tình kiếm kiếm chủ Mộ Vô Tình, có một thanh mai trúc mã, là nữ chính Thích Mộc Nguyệt của "Vô Cực tiên sư".
Mộ Lâm luôn thầm mến Thích Mộc Nguyệt, nhưng Thích Mộc Nguyệt chỉ coi y là sư huynh.
Vốn dĩ hai người chỉ cách một tầng giấy mỏng manh, Mộ Lâm không chọc thủng, Thích Mộc Nguyệt cũng đành làm như không biết gì.
Ngay lúc này, nam chính xuất hiện ----
Vòng khảo hạch đầu tiên, Hoắc Lĩnh cực kỳ tài năng, ra tay phá hủy không ít trận pháp của Mộ Lâm (vòng thứ nhất đệ tử trực hệ là người ra đề).
Đến vòng khảo hạch thứ hai, Thích Mộc Nguyệt khen Hoắc Lĩnh một câu, khiến Mộ Lâm ghen tuông.
Đêm đó, Mộ Lâm giận chó đánh mèo với hạ nhân, trùng hợp bị Hoắc Lĩnh gặp phải.
Hoắc Lĩnh không biết thân phận của y, vì chính nghĩa ngăn Mộ Lâm lại, hoàn toàn chọc giận Mộ Lâm.
Vì thế trận chung kết, Mộ Lâm gây khó dễ, thiết lập bẫy rập khiến Hoắc Lĩnh suýt chút nữa bị loại!
May mắn Hoắc Lĩnh là nhân vật chính, có IQ cao cùng bàn tay vàng.
Hắn cùng bằng hữu vượt qua quỷ kế của Mộ Lâm, trình bày mọi chuyện trước mặt tứ đại kiếm chủ.
Tứ đại kiếm chủ phẩm hạnh cao thượng, là nhân vật chính phái nổi danh.
Hoắc Vô Cực thấy Hoắc Lĩnh gặp phải bất công, lại thấy Hoắc Lĩnh thiên tư hơn người, chủ động nhận hắn làm môn hạ, cùng với hai người khác (Hoắc Tài, Hoắc Nguyên Bảo) trở thành đệ tử nội môn của Hoắc Vô Cực.
Đồng thời, Mộ Lâm bị phụ thân nghiêm trị, bị cấm túc, thẳng đến lúc chọn linh thú mới được thả ra.
Hứa Phong khẳng định, hiện tại hắn đã ở chỗ cốt truyện này --- chọn, linh, thú!
Không phải hắn đã có linh thú rồi đấy chứ?.