Lúc Ứng Chỉ Nguyệt đau đến mức tỉnh lại, mới ý thức thật ra nàng chỉ là một nhân vật trong một quyển sách.
Nhân vật chính luôn là người ngưng tụ may mắn của cả thiên hạ, ai gặp cũng thích, cơ duyên khắp nơi.
Dù gặp phải khốn cảnh, cũng có thể chuyển nguy thành an, thoát chết trong đường tơ kẽ tóc.
Ứng đại tiểu thư cảm thấy lời này chính là đang đánh rắm.
Không thấy nàng chỉ mới bắt đầu đã chết rồi sao?Giá gỗ cứng rắn treo nàng lên không trung, người khiêng nàng lảo đảo đi về phía trước, còn nói chuyện với nhau.
"Một cổ sinh hồn tàn phá thế này, có thể bán được năm ngàn minh châu?"Một giọng nói khàn khàn khác vang lên: "Mới vừa rồi lão phu mượn đèn của bãi tha ma nhìn thử một cái, sinh hồn này có bảy tám phần tương tự với Ứng đại tiểu thư, chờ luyện nàng thành đan làm đẹp, còn thiếu khen thưởng sao?"Người mở miệng nói chuyện đầu tiên không tin: "Lão già nát rượu nhà ngươi cũng đã chết 2 ngàn năm rồi, cả ngày lẫn đêm đều mơ màng.
Trái lại ta muốn nhìn thử, giống bảy tám phần là giống như thế nào.
"Thì ra hai người nói chuyện này không phải là người, mà là hai ác quỷ lòng dạ đen tối.
Gai ác quỷ nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, trái lại không có chậm trễ chuyện đi đường.
Trong lắc lư, nhánh cây vươn ra trên đường đâm rách quần áo trên người Ứng Chỉ Nguyệt.
Đây chính là chiếc váy làm từ vải lụa mềm mại như mây khói, đặt trước ba năm ở bố trang lớn nhất của kinh thành mới làm được.
Nàng nhắm mắt nhịn.
Trên giá gỗ gánh Ứng Chỉ Nguyệt, dăm gỗ thật nhỏ bên trên đâm bị thương cánh tay của nàng.
Khi còn sống, mỗi ngày nàng đều ngâm tay trong nước tường vi một nén nhang (10-15 phút), lại dùng mỡ thơm thoa đều lên, mới có thể nuôi ra da thịt trắng mịn không tì vết.
Nàng cắn răng, cũng nhịn xuống.
Cái giá gỗ đưng đưa dừng lại, mùi máu tanh đậm đặc bay lại gần, ác quỷ không có da cùng với ngón tay toàn xương lạnh như băng, đụng vào mặt của Ứng Chỉ Nguyệt.
Cho dù chết thì như thế nào?Ứng Chỉ Nguyệt bình tĩnh nghĩ, nàng muốn xác chết vùng dậy.
---Trăng sáng treo trên đầu, gió lạnh thổi đến từng trận.
Ánh sáng của mặt trăng mông lung, con đường có một tầng sương mù mờ mờ ảo ảo, trên mặt của người ở chỗ này đều có một màu xanh xao trắng nhợt.
Ứng Chỉ Nguyệt cũng không trang điểm, bên cạnh chỉ có ánh sáng của ngọn đèn lồng, hơn nữa thương thế quá nặng, gò má của nàng cũng bởi vì ánh trăng, càng trở nên trắng bạch hơn.
Nhưng có một chuyện càng kỳ quái hơn, bởi vì cho dù không có ánh sáng làm nổi bậc, nhưng vẫn thấy rõ lông mày tinh tế của nàng nhíu lại, trong mắt giống như có phủ một làn nước dịu dàng.
Môi không hồng hào, ngược lại càng giống như bị hòa tan bên trong sương mù, chiếc cằm thon nhỏ hơi hạ xuống, mượn ánh sáng mờ mờ có thể nhìn thấy lỗ tai nhỏ nhắn của nàng.
.