...
Người khổng lồ khởi nguyên?
Thời điểm mấy chữ này truyền vào trong tai Từ Hành Chi cơn lốc cắt nhỏ đến rơi rớt tan tác, nhưng hắn vẫn mơ hồ nghe được.
Hắn không khỏi phun ra một ngụm trọc khí thật dài.
Bên trong thoại bản, hắn từng tưởng tượng qua loại quái vật này.
Chiều cao trăm trượng, nhị sinh cự xà, lực lớn vô cùng, da cứng thịt dày, ra đời cùng lúc với Man Hoang, ngủ đông bên dưới thổ địa Man Hoang, mỗi lần chu kỳ năm năm một lần.
Một khi chui ra khỏi đất, liền như điên như cuồng, cắn nuốt hết thảy vật thể cử động, cho đến khi đảm bảo ăn no đủ cho năm năm tiếp theo không đói khát, mới chịu chui xuống đất ngủ.
Cuồng sa đầy trời này chính là xúc tu cảm quan, một khi bị cát này vòng quanh người, trên người liền nhiễm phải mùi vị người khổng lồ, bị ký hiệu thành con mồi.
Vật ấy tham lam cực kỳ, bất đồng với hình thể cồng kềnh chính là, tốc độ hành động của nó như báo như hổ, sức chịu đựng tốc độ đều thuộc hạng nhất, phàm là con mồi bị khóa chặt, dù cho chạy ra ngàn dặm xa, cũng sẽ bị nó truy cản nuốt.
Vật ấy không ngại quần cư, cũng không ngại ở một mình, cho nên có lúc sẽ trở thành đàn qua lại, có lúc chỉ vẻn vẹn một con, mà tư thế như bẻ cành khô, nuốt hết thiên địa, dù cho chỉ một con xuất thế cũng đã là phiền phức cực lớn.
Nhưng mà, quái vật này chỉ xuất hiện bên trong tư tưởng của Từ Hành Chi,
Trước khi hắn tiến vào Man Hoang, thậm chí còn chưa viết đến sự xuất hiện của người khổng lồ khởi nguyên.
...
Này đến tột cùng ý nghĩa gì?
Ám sa sôi trào, kim xà vũ điệu, thiên địa biến sắc, cuồng phong độc ác phảng phất bao vây lấy liệt diễm, nhưng thổi đến trên mặt, lại đánh người cười chê đến đau lòng.
Nhóm người nguyên bản tụm năm tụm ba đi tới trong nháy mắt tập hợp lại một chỗ.
Khúc Trì trước tiên cởi xuống ngoại bào đỏ thẫm, tại thời điểm Đào Nhàn kinh hoàng gọi "Khúc sư huynh", liền xoay người bao lấy Đào Nhàn, dùng bờ lưng rắn chắc rộng rãi phía sau ngăn trở vòng bão cát đầu tiên tàn sát đến.
Đào Nhàn nghe được tiếng nổ tung như bụi sao bắn tung tóe, chân đã rung, không nhịn được ngồi xuống.
Khúc Trì cùng cậu đồng thời ngồi xổm xuống, đem cậu vòng vào trong ngực mình.
"Đừng ngẩng đầu, đừng xem." Khúc Trì ôn nhu nói, "Không có chuyện gì a, không có chuyện gì."
Chu Bắc Nam thay hai người phía sau lưng chia sẻ phần lớn bão cát, mà Mạnh Trọng Quang từ trên lưng Từ Hành Chi nhảy xuống, trực tiếp hướng đến chỗ bão cát như đàn ong vù vù, lòng bàn tay ngưng khí, giơ lên một mặt phong thuẫn to lớn, đem tất cả mọi người che chở phía dưới lá chắn.
Gió thổi giảm mạnh, mọi người cuối cùng cũng coi như có thể thoát khỏi sức gió, phát ra thanh âm.
Chu Bắc Nam nhổ cát vàng trong miệng ra, đem trường thương trong tay ném đi, cắm sâu xuống lớp cát bên dưới chân đã dày hơn nửa thước: "Lục Ngự Cửu!"
Lục Ngự Cửu ngã đụng phải chạy tới, bùa chú dùng để thao túng đàn quỷ đã sớm được cậu điều ra, cậu biết Chu Bắc Nam muốn cái gì, câu nào cũng chưa nói, liền có cảm giác trong lòng mà lấy cổ tay mình đặt trên cổ tay Chu Bắc Nam, hai mạch tương giao, hoa văn mây màu tím nhạt nơi cổ tay dán vào từng làn từng làn dập dờn đi ra.
Tại Hổ Khiêu Giản, Chu Bắc Nam đã từ thi thể mình thu hồi hơn nửa sức mạnh còn lại.
Nhưng Chu Bắc Nam thân là quỷ nô, nếu như không có Lục Ngự Cửu hướng hắn cung cấp tinh nguyên, hắn cũng vô lực không có cách nào.
Theo tinh nguyên ồ ồ chảy vào trong cơ thể Chu Bắc Nam, sắc mặt Lục Ngự Cửu dần dần lộ ra xanh trắng.
Chu Bắc Nam đã không còn là Chu Bắc Nam của quá khứ, quỷ nô đẳng cấp cao, cần quỷ chủ nắm giữ tu vi càng mạnh mẽ hơn, mới có thể thoải mái chi phối.
Trước đây đối với Chu Bắc Nam tinh lực thiếu hụt, câu còn có dư lực cung cấp, nhưng mà lần này, cậu có chút lực bất tòng tâm.
Ngay cả như vậy, cậu vẫn cắn răng khuynh lực đem tinh nguyên trong cơ thể ép khô, từng làn từng làn đẩy đưa vào trong cơ thể Chu Bắc Nam.
Chu Bắc Nam có thể cảm giác được cậu đang cắn răng mạnh mẽ chống đỡ.
Hắn muốn rút tay lại, nhưng giữa quỷ chủ cùng quỷ nô nếu như bắt đầu câu thông tinh nguyên, chỉ có quỷ chủ mới có thể rút ra, Chu Bắc Nam thân là quỷ nô, căn bản vô lực ngăn cản.
Chu Bắc Nam nhất thời tức giận, thân thủ mạnh mẽ bao lại eo Lục Ngự Cửu ôm cậu lên, muốn đem cậu cùng mình cưỡng ép kéo tách ra.
Hắn cắn răng nghiến lợi nói: "Lấy ra! Được rồi."
Lục Ngự Cửu cố chấp: "Không đủ.
Lần trước, năm năm trước...
Tình cờ gặp người khổng lồ, ngươi...
Suýt chút nữa bị đánh tan nguyên thần..."
Năm năm trước, Lục Ngự Cửu, Chu Bắc Nam cùng Khúc Trì kết bạn xuất ngoại tìm hiểu tung tích mảnh vỡ chìa khóa Man Hoang, đúng lúc gặp một người khổng lồ khởi nguyên hình thế khá nhỏ xuất thế.
Người khổng lồ kia đến nay vẫn còn xuất hiện trong ác mộng của Lục Ngự Cửu.
Cậu đến chết cũng không quên, người khổng lồ cao hơn mười trượng kia trợn một đôi mắt to như cá chết, dùng ngón tay khóa bằng linh lực bàng bạc đâm vào bên trong cơ thể Chu Bắc Nam, suýt chút nữa đem hồn hạt của hắn miễn cưỡng đánh nát!
Nếu không phải Khúc Trì liều mạng gấp rút tiếp viện, dùng đại giới đánh gãy xương tay phải để đâm thủng yết hầu người khổng lồ kia.
Lục Ngự Cửu không dám nghĩ thêm nữa hậu quả đẫm máu kia.
Chu Bắc Nam thấy Lục Ngự Cửu hận không thể đem môi cắn chảy ra máu, liền biết hắn nhớ tới chuyện trong quá khứ, trong lòng hơi đau.
Hắn trấn an cậu nói: "Lần này sẽ không.
Ngươi..."
"Không được." Lục Ngự Cửu đã toàn thân vô lực, nằm phục ở trên bả vai Chu Bắc Nam phát run, tinh nguyên tích lũy trong cơ thể cậu trống rỗng cạn kiệt, "...
Không được."
...
Không được.
Thật vất vả đi tới đây, tập hợp được hai mảnh vỡ chìa khóa, có thể đi ra Man Hoang, cậu không thể để cho Chu Bắc Nam tại thời điểm bước ngoặt này xảy ra chuyện.
Lục Ngự Cửu cậu đã mất đi quá nhiều thứ quan trọng, cậu không thể lại không bảo vệ tốt người trọng yếu nhất trước mắt đây đối với cậu mà nói.
—— Bọn họ muốn cùng nhau đi ra ngoài.
Một người cũng không thiếu.
Tinh nguyên đã hết vóc người Lục Ngự Cửu thật giống như nhẹ đi nhiều, mềm mại nằm phục ở trên bả vai Chu Bắc Nam, chỗ cổ tay tỏa ra ánh sáng tinh nguyên màu tím càng ngày càng ảm đạm.
Cho đến khi sức mạnh tiêu hao hết, cánh tay của cậu mới vô lực buông xuống, bùa chú nhanh chóng xoay tròn cũng thuận theo rơi xuống đất, bị cát di động trong nháy mắt chôn dấu.
Từ Hành Chi ngồi xổm người xuống, đem phù lục nhặt lên, phủi đi cát bụi.
Chu Bắc Nam ôm Lục Ngự Cửu cả người vô lực, cánh tay rắn chắc vòng đến cực chặt, ôm lấy người duy nhất hắn có thể đụng tới trên cõi đời này, ách thanh ra lệnh: "...
Đừng tiếp tục cậy mạnh gọi những sư huynh kia của ngươi đi ra."
"Cung cấp một mình ngươi liền đủ mệt mỏi." Lục Ngự Cửu muốn đi nắm tay Chu Bắc Nam một chút, nhưng nâng lên cánh tay đều cố sức, "...
Có thể cho, ta đều cho...
Ngươi phải quay về, cẩn thận mà trở về."
Chu Bắc Nam bắt nắm chặt cái tay sắp rơi xuống kia, ở trên ngón tay cậu dùng sức hôn một cái: "Trở về.
Nhất định."
Sau khi làm ra cam kết, hắn đem Lục Ngự Cửu hư nhuyễn vô lực ôm đưa đến trong khuỷu tay Từ Hành Chi: "...
Hành Chi.
Xem trọng hắn."
Thời điểm như thế này, Chu Bắc Nam tín nhiệm nhất càng là Từ Hành Chi đã không còn linh lực gì.
Từ Hành Chi một tay ôm lấy Lục Ngự Cửu, vững vàng tiếng nói: "Ngươi yên tâm."
Mạnh Trọng Quang tùy theo nắm tay phải Từ Hành Chi: "Sư huynh, ngươi cùng Đào Nhàn, Lục Ngự Cửu cùng Nguyên sư tỷ ở đây tránh né, Khúc Trì sẽ ở chỗ này thủ vệ.
Ta cùng Chu Vọng, Chu Bắc Nam đi vào chém giết người khổng lồ kia là được."
Khúc Trì không yên tâm: "Ta cũng đi."
"Ngươi đi cái gì?" Âm thanh Mạnh Trọng Quang lập tức lạnh lẽo cứng rắn, "Ngươi chỉ cần ở chỗ này trông coi bọn họ là được.
Ngươi không phải vẫn muốn ở bên cạnh Đào Nhàn chăm sóc sao?"
Khúc Trì âm thanh khẽ run: "A Vọng chưa bao giờ cùng người khổng lồ giao chiến qua, ta sợ nàng..."
Tiếng bước chân trầm trọng như sấm rền đánh gãy tiếng nói của Khúc Trì.
Bên trong nửa phong thuẫn trong suốt như có lưỡi dao xoay chuyển cắt chém, phản chiếu ra một đôi chân trần to lớn không gì so sánh được.
Đôi chân lớn kia rơi xuống đất nhợt nhạt, ấn nền đất lún xuống hố sâu to nhỏ.
Từ Hành Chi ngửa đầu nhìn lại, càng phát hiện cho đến điểm cuối cùng của ánh mắt hắn, cũng chỉ có thể nhìn thấy cằm quái vật kia.
Chu Bắc Nam trợn tròn cặp mắt, bật thốt lên một câu ta thao.
...
Người khổng lồ này, cùng con bọn họ lần trước oan gia ngõ hẹp gặp phải hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Bất quá, nó tuy rằng lớn, cũng may chỉ có một con.
Cũng không chờ Từ Hành Chi phân rõ nên vui hay nên buồn, liền nghe một trận tiếng cười trẻ con quái dị theo gió bay tới.
Cuốn lên một trận cát vàng chạy như điên tới, còn có hai tiểu khổng lồ ước chừng cao mười thước! (Jeje: Thật muốn nói ăn lol rồi...)
...
Mẫu tử người khổng lồ?!
Xem ra lần này bọn họ phải chia binh hai đường.
Tốc độ của hai tiểu khổng lồ kia so với mẹ chúng còn nhanh hơn mấy phần, trong nháy mắt cách nhóm hắn bất quá chỉ còn một dặm xa.
Còn người khổng lồ mẫu cao thẳng đụng trời kia, tốc độ tiến lên cũng không thua kém hài tử nó lắm, từng tiếng chân rơi xuống đất nổ vang, chấn động nhân tâm gan ruột phổi lăn lộn không thôi.
Đào Nhàn thân là người phàm, sao chịu nổi thứ này, từ trong lồng ngực Khúc Trì bò ra ngoài chính là một trận nôn mửa tan nát cõi lòng, thân thể yếu đuối bị lần lượt rung mạnh cưỡng ép rung động đến rời đi mặt đất, đứng cũng không được, quỳ cũng không xong, dáng dấp chật vật đau lòng đến Khúc Trì sắc mặt xám trắng.
"Ngươi có bao nhiêu chắc chắn?" Từ Hành Chi không kịp đi quan tâm Đào Nhàn, kéo lấy Mạnh Trọng Quang sắp ly khai một cái.
Mạnh Trọng Quang hôn trán Từ Hành Chi một cái: "Chỉ cần sư huynh hảo hảo, ta liền có sáu thành nắm chắc."
...
Sáu thành.
Tim Từ Hành Chi mạnh mẽ rơi xuống, nhưng không chờ hắn căn dặn thêm hai câu, Mạnh Trọng Quang liền từ trên mặt Từ Hành Chi dời tầm mắt đi chỗ khác, nhìn chằm chằm Khúc Trì.
"Khúc Trì, bảo vệ bọn họ." Mạnh Trọng Quang đặc biệt nhấn mạnh một câu, "Coi như giết chết hai con quái vật kia, cũng không cần ngươi tới giúp nhóm ta.
Ta đem an nguy của sư huynh giao cho ngươi.
Ngươi có nghe thấy không?"
Khúc Trì đang cùng Nguyên Như Trú đồng loạt đỡ lấy Đào Nhàn ngã trái ngã phải, nơi nào còn quản được hắn giao phó, lung tung gật đầu.
Mạnh Trọng Quang liền lưu luyến mà ôm cổ Từ Hành Chi, sau khi hôn sâu một cái, mới cam lòng buông tha: "Sư huynh, hảo hảo đợi ở chỗ này, không cần mang theo bọn họ đi nơi nào hết.
Trọng Quang đi đi liền về."
Chu Vọng hoạt động cổ hai lần, từ trên lưng rút ra song đao dài chừng nửa người, dao để xuống trước người, ma sát ra một đạo ánh lửa xán lạn, đối với Chu Bắc Nam cười nói: "Cữu cữu, thời điểm lần trước quái vật kia thương tổn ngươi ta không ở, lúc này ta không thể không báo thù này."
Trên mặt Chu Vọng tất cả đều là nụ cười tự tin nghé con mới sinh không sợ hổ, mà Chu Bắc Nam lại xuyên thấu qua mặt của nàng, thấy được một khuôn mặt quen biết khác.
...
Tiểu Huyền Nhi.
Hắn bừng tỉnh sau nháy mắt, cưỡng ép đem chính mình từ trong hồi ức rời đi, trường thương run lên, vẽ ra nửa đường cung, nhắm thẳng vào yết hầu người khổng lồ kia: "Chu Vọng!"
"Ta đây."
"Ngươi làm tiên phong!"
Chu Vọng nhướn mày, giòn thanh đáp một tiếng "Vâng", song đao vung lên, lăng không sinh ra vạn ngàn sóng khí, phi thân đạp không, hướng trong bụng người khổng lồ mẫu cách nhóm hắn không hơn trăm thước chém tới!
Chu Bắc Nam khẩn trương đi theo phía sau nàng, một thương xuyên phá tầng mây, một đường dài phá vỡ bão cát triệt thiên, kén ra một đạo cầu vồng, đánh thẳng yết hầu người khổng lồ.
Mạnh Trọng Quang ấn kiếm, bước chân một chút, thời điểm xuất hiện cư nhiên đã bức phía trên bả vai người khổng lồ, dương tay dẫn kiếm, đâm về phía hai con mắt lớn như đèn lồng của nàng!
Ai ngờ thân hình người khổng lồ mẫu kia nhìn như cồng kềnh, lại vận chuyển như bay, một cái nghiêng người liền lóe lên ánh đao của Chu Vọng cùng ánh thương của Chu Bắc Nam, đem kiếm quang nhỏ như mũi kim kia của Mạnh Trọng Quang đánh bay, cũng gầm thét lên vung chưởng đập về phía bờ vai của chính mình!
Mạnh Trọng Quang điểm mũi chân một cái, lưu quang lóe lên, cách người khổng lồ đã một dặm ngoài xa.
Hắn chỉ ở trên không trung dừng lại chốc lát, liền hướng eo người khổng lồ thô bạo đánh tới.
Tốc độ của hắn cực nhanh, lại một cái chớp mắt đã đến bụng người khổng lồ, chỉ nghe một tiếng vang ầm ầm linh lực nổ vang, người khổng lồ mẫu kia bị đau mà rú lên - lồng lộn một tiếng, lung lay về phía sau, ầm ầm ngã xuống.
Chu Vọng vui vẻ, rút đao chém về phía sau đầu gối nó, nhưng dưới một chém, lại nghe coong một tiếng vang trầm, chấn động đến mức cổ tay nàng cốt nhuyễn gân tê.
Nàng giống như gặp được quái vật gặp được tường đồng vách sắt, không thể lay động mảy may!
Mà chờ nàng giương mắt nhìn lên, càng thêm ngạc nhiên.
—— Người khổng lồ mẫu kia cư nhiên giãy dụa bò dậy, mở ra miệng to như bồn máu, hướng thân ảnh lưu vân quay quanh của Mạnh Trọng Quang phát ra một tiếng gào thét rung trời.
Tiếng gào đâm vào màng tai Chu Vọng khiến máu khắp người nàng nghịch lưu, sắc mặt chớp mắt tái nhợt.
Cư nhiên...
Liền ngay cả Mạnh đại ca cũng không biết làm sao đối phó loại quái vật này?
"Đừng ngẩn người!!" Chu Bắc Nam một tiếng quát mắng, lập tức đem Chu Vọng túm về hiện thực, "Ngăn cản nó! Nhắm vào cổ họng của nó! Đó là điểm yếu duy nhất của nó!"
Chu Vọng mạnh mẽ cắn chặt môi, dùng đau nhức bức bách chính mình tỉnh lại, cầm đao phi thân ở trên đùi người khổng lồ đạp hai bước, dùng hết lực khí toàn thân, chém về phía eo nàng.
Một thanh cương đao trong tay Chu Vọng vỡ vụn ra, mảnh thép cùng huyết hoa bay tán loạn.
Người khổng lồ mẫu lần thứ hai phát ra gào thét cực đau đớn.
Tiếng gào này nhượng trong lòng Chu Vọng dấy lên chút hy vọng, nhưng đợi nàng quay người lại, lại phát hiện mình dùng một đòn toàn bộ công lực, chỉ ở trên eo nàng lưu lại một đạo vết cắt nho nhỏ sâu nửa tấc!
Chu Bắc Nam, Chu Vọng cùng Mạnh Trọng Quang tuy nói khổ chiến, ít nhất cũng ngăn lại bước tiến của người khổng lồ mẫu.
Trên mặt đất, hai con tiểu khổng lồ kia đã ngửi được khí vị thịt người yêu thích nhất, hi hi ha ha cười đùa chạy về phía đồ ăn của bọn họ.
Khúc Trì một kiếm hóa thành bảy kiếm, đem sáu kiếm thả đi, tạo thành kiếm trận, khốn trụ một người khổng lồ trong đó, bản thân cầm kiếm cản lại người khổng lồ trước nhất đánh giáp lá cà.
Tiểu khổng lồ kia ỷ vào da mình cứng rắn như đao, lộ ra khuôn mặt tươi cười dữ tợn, thân thủ muốn cùng mũi kiếm Khúc Trì va chạm, ai ngờ vừa tiếp xúc, hai ngón tay của nó theo tiếng rơi xuống đất, cột máu đột nhiên dâng trào ra.
Lục Ngự Cửu bị cản lại bảo hộ phía sau phong thuẫn thấy thế vui vẻ: "Khúc sư huynh! Con này còn chưa luyện thành mình đồng da sắt!"
Từ Hành Chi thế nhưng cũng không có lạc quan như Lục Ngự Cửu vậy, nhíu mày mà đợi.
Tiểu khổng lồ kia nhìn một chút nơi đứt ngón phun trào máu, thoáng nghiêng nghiêng đầu, càng không có chút dáng dấp nào cảm nhận đau đớn, vung quyền đập về phía Khúc Trì!
Khúc Trì một cái toàn thân liền từ tay nó tránh né, tay phải đem kiếm kéo một đạo kiếm làm người hoa cả mắt, lần thứ hai xông thẳng lên.
Tiểu khổng lồ làm ra động tác nhanh nhẹn hoàn toàn bất đồng thân hình ngốc nghếch kia của nó, cơ nhục một cổ, như kỳ tích thay đổi hướng, thân hình mãnh lui ba trượng, Khúc Trì theo sát mà lên, đầu ngón tay điều khiển kiếm, lệnh thân kiếm vòng qua bên người hắn, kẹp một đạo thanh quang, thẳng đến phía sau lưng người khổng lồ!
Ai ngờ quái vật này cư nhiên sớm có dự liệu, tại thời điểm mũi kiếm xé ra không khí cùng minh sa, sắp đâm vào gáy nó, nó nhanh nhẹn mà tránh né ra, Khúc Trì một tay đỡ lấy lưỡi kiếm thất bại, lần thứ hai công tiến lên, chỉ cầu đem nó đánh lui càng xa càng tốt, lại tùy thời giết chết.
Nhưng vật ấy thực sự khó chơi đến muốn mệnh, Khúc Trì cùng với nó đấu hơn mười hiệp, vẫn không đụng trúng người mảy may!
Đào Nhàn nhìn chằm chằm Khúc Trì cùng người khổng lồ kia chia chia hợp hợp, hoảng sợ nắm chặt cánh tay Từ Hành Chi, hoảng sợ nói: "Từ sư huynh..."
Từ Hành Chi nắm chặt quạt xếp trong tay, lòng bàn tay bị nắm đến đổ mồ hôi.
Liền vào lúc này, dị biến nảy sinh!
Khúc Trì chung quy không thể một người phân thành hai, thất tinh kiếm trận hắn am hiểu thiếu mất một góc, cũng không coi như toàn vẹn, tiểu khổng lồ bị sáu kiếm vây nhốt liền thừa dịp Khúc Trì nhất thời không quan sát, dùng cánh tay mọc đầy lông thô cứng lật tung một góc kiếm trận, bộp bộp bộp ngửa mặt lên trời cười quái dị một trận, vòng qua Khúc Trì, thẳng đến nơi phong thuẫn Từ Hành Chi bọn họ ẩn thân mà đến!
Khúc Trì hoảng rồi, hô một tiếng "Đào Nhàn", muốn rút đao rời đi, lại bị tiểu khổng lồ trước mặt không lùi mà tiến tới, cắn một cái ở thân kiếm, răng to đột nhiên phát lực, đem lưỡi kiếm trong tay hắn triệt để cắn vỡ từng mảnh từng mảnh nát tan!
Nguyên Như Trú từ khi hóa thành bạch cốt, đã vô lực vung kiếm, đối mặt nguy cơ cỡ này, đành phải thê thảm hô: "Chạy mau!! Từ sư huynh, Đào Nhàn, Tiểu Lục, nhanh —— "
Tiểu khổng lồ cười quái dị xông thẳng đến trước mặt phong thuẫn, một quyền xuống, phong thuẫn liền xuất hiện vết nứt!
Hai tay nó nắm lại, từng cái từng cái đập lên phía trên mặt lá chắn, không tới mấy lần, liền đem phong thuẫn đánh nát thành một đoàn gió!
Xa xa Mạnh Trọng Quang tâm thần hơi động, tựa như diều hâu vượt qua thân, thân hình hóa thành một điểm sao băng, thẳng đến phía sau lưng tiểu khổng lồ kia hướng đến!
Phong thuẫn vừa mất, mấy người nhất thời bại lộ ở dưới răng nhọn của người khổng lồ!
Từ Hành Chi kéo lấy Lục Ngự Cửu tay chân vô lực cùng Đào Nhàn không biết làm sao, quát lên một tiếng lớn, một bên dùng khuỷu tay, một bên đẩy tay, đưa bọn họ vứt ra hơn một trượng.
Đã như thế, phía sau lưng hắn hoàn toàn bại lộ dưới hàm răng um tùm của tiểu khổng lồ kia.
Nguyên Như Trú tê thanh kêu: "Sư huynh!!!"
Nàng còn chưa kịp bi thống, liền bỗng nhiên mở to hai mắt.
——"Nhàn Bút" trong tay Từ Hành Chi chẳng biết từ lúc nào, hóa thành một cái lang nha bổng, cái lang nha bổng kia theo hắn nhanh chóng xoay người, nương theo một tiếng cuồng bạo gào thét, bất ngờ nổi lên một đòn, mạnh mẽ đập trúng yết hầu quái vật kia!!!
Mà Mạnh Trọng Quang cũng từ phía sau lưng đánh tới chớp nhoáng, một kiếm xuyên bạo sau gáy quái vật.
Thân bổng cùng lưỡi kiếm bên trong cơ thịt người khổng lồ giao gặp, trong nháy mắt đem quái vật kia xé đến thân thủ chia lìa!
Nguyên Như Trú sững sờ nhìn phía Từ Hành Chi, nhìn thấy "Nhàn Bút" kia một lần nữa tại trong tay hắn phát ra biến hóa vô cùng, nhất thời cũng không biết muốn khóc hay muốn cười: "Sư...
Sư huynh..."
.