Tạp Tứ từ lúc tự thân đi tới trấn nhỏ biên thùy tìm kiếm Từ Hành Chi, cho đến khi xác định được vị trí của hắn, bỏ ra chẵn ba ngày.
Buổi tối đầu tiên trong ba ngày đó.
Giờ tý, đêm xuân, lậu thanh tàn.
Ánh nến Phong Lăng sơn nửa đêm lay lắt, đệ tử gác đêm tuần trị so với thường ngày nhiều hơn mấy lần, đội quân tiền tiêu kéo dài hơn trăm dặm, trận địa sẵn sàng đón địch, bất cứ lúc nào cũng cảnh giác ma đạo đột kích.
Từ Bình Sinh võ trang hạng nặng, cầm kiếm ngủ ở cửa Tây Nam sau núi.
Đệ tử cùng hắn chuẩn bị đánh đêm, đến nỗi sức cùng lực kiệt có không ít, đệ tử giống như hắn không chịu trở về phòng, thời khắc phòng thủ vị trí bản thân đồng dạng cũng không kém, đệ tử quần áo nguyên lành ngủ càng không ít, nhưng tất cả mọi người ngủ đều túm năm tụm ba, thời điểm tình huống có đột phát nhắc nhở, tương hỗ che chở lẫn nhau, chỉ có Từ Bình Sinh bốn phía một mảnh vi diệu lúng túng trống không.
Từ một năm trước, đã ít người nguyện ý đến gần bên người Từ Bình Sinh rồi.
Cũng may hắn đã quen việc này, thế nhưng sau khi ngủ liền kéo dài dây dưa bất tận với ác mộng, hắn đến nay vẫn không quen được.
...
Hôm nay hắn mơ thấy sự tình phát sinh trong quá khứ.
Một hài tử nhỏ tuổi nằm ở trên mặt đất một gian đạo miếu nho nhỏ, trên đùi bị rạch ra một vết thương dài chừng chỉ tay sâu chừng nửa tấc, mơ hồ có chút thối rữa.
Sốt cao đến đáng sợ khiến gương mặt hắn chỉ có đôi môi là trắng bệch.
Hắn ôm tấm mền bông rách nát, vai nhỏ hẹp lạnh run rung động không ngừng: "...
Huynh trưởng, ta đói, thật là khát."
Từ Bình Sinh quỳ ở bên người hắn: "Bên ngoài đều là quỷ, đều là yêu quái.
Bọn họ bắt được chúng ta, sẽ đem chúng ta ném cho sâu ăn.
Hành Chi, ngươi nhịn thêm một chút a."
Hài tử nhỏ giọng hỏi: "Cho sâu ăn?"
Từ Bình Sinh đem hài tử ôm chặt bên trong lồng ngực: "...
Thời điểm vữa nãy ta đi ra ngoài kiểm tra, nhìn thấy Từ thúc sát vách...
Chính là Từ thúc thường hay đưa lương thực cho nương, đi tới đi lui bên cạnh dòng suối nhỏ trong thôn, đi đi tới tới, ông ta một đầu ngã xuống đất, đầu rớt ra, trong tai, mắt đều chui ra sâu...
Sâu trắng, béo mập, cả người đều là máu..."
Lúc đó Từ Bình Sinh cũng chỉ là đứa nhỏ choai choai, rất khó chân chính bận tâm tâm tình người khác, chỉ muốn đem tràn đầy sợ hãi trong lòng mình cùng người duy nhất có thể nói chuyện bên cạnh chia sẻ, lại không chút nào cảm thấy thần sắc bất an trong mắt hài tử trong lòng.
Hài tử không dám đòi nước đòi đồ ăn nữa.
Do sốt đến lợi hại, trong ánh mắt của hắn kéo dài ra tơ máu tinh tế mỏng manh, lại bị đồng tử sánh nước ngâm, hiện ra đặc biệt trong sáng lên động nhân: "Huynh trưởng, ngươi đừng đi ra ngoài nữa, quá nguy hiểm."
Từ Bình Sinh nói: "Được, ta không đi ra ngoài."
Đem đứa nhỏ đói bụng đến mức mơ màng dỗ đến hôn hôn trầm trầm ngủ thiếp đi, Từ Bình Sinh lấy chăn bông bọc hắn lại, xuyên qua tiền đường đạo miếu, đi đến chính điện, nơi đó có ba tòa tượng đất Tam Thanh đạo trưởng đứng song song.
Bởi vì lâu không có người cung phụng, tàn hương cứng thành miếng, mạng nhện mây kết như sương, thằn lằn bò tích tích sách sách trên đất, quả thật tiêu điều.
Hắn vốn cũng không nhận ra phong tượng Tam Thanh đạo trưởng, lại thêm màu nước sơn bong tróc ra, phần đầu tượng không trọn vẹn, liền ngay cả nam nữ cũng khó có thể phân biệt.
Vì vậy, hắn quỳ gối bẩn thỉu trên bồ đoàn, đọc thầm hết thảy tên thần phật chính mình có thể nghĩ đến, lần lượt từng người cầu toàn bộ: "Vương Mẫu nương nương, Quan Thế Âm nương nương, Diêm Vương lão gia, Liễu bà bà (*), ta chỉ có một mình Hành Chi là người thân, vang cầu các ngươi chớ dẫn hắn đi."
(*) Mấy vị trước nổi danh quá rồi nên chắc không cần chú thích thêm ha.
Còn về Liễu bà bà, mình không rõ lắm là vị thần nào, có thể là Thánh mẫu Liễu Hạnh, còn được gọi là Bà chúa Liễu, Liễu Hạnh công chúa,...
Cầu thần phật xong, trai tim an tâm hơn chút, Từ Bình Sinh trở lại bên người đệ đệ, dùng cờ rách chất đống ở góc tường đem hắn gói lại, mình thì dùng xiêm y bao toàn diện, cuộn tròn trong góc, ảm đạm ngủ.
Không biết qua bao lâu, hắn bị hài tử bên cạnh khàn giọng than nhẹ giật mình tỉnh lại.
Từ Bình Sinh xoa xoa con mắt: "Hành Chi?"
Hài tử sắc mặt trắng bệch mà giãy dụa thân thể, một mặt thống khổ, tựa như chó con bị thương hừ nhẹ.
Từ Bình Sinh chợt cảm thấy không ổn, hai ba lần gỡ cờ vải ra, nhìn kỹ, nhất thời sợ đến ngây tại chỗ.
Nơi đám cờ này bỏ xó có một ổ kiến không nhỏ.
Nhóm kiến ngửi được mùi máu tanh, lắc đầu quẫy đuôi, chăm chỉ không ngừng gặm cắn vận chuyển thịt hư thối trên miệng vết thương, đã lít nha lít nhít bò đầy nửa cái chân của hắn.
Bởi vì đã lâu không ăn uống, hài tử không thể động đậy, ngay cả khóc ra tiếng cũng không phát ra được, mắt khô khốc nóng bỏng trợn trừng, trơ mắt nhìn đàn kiến nhiều đêm không hết nhanh nhẹn đem miệng vết thương của hắn cắn phá, phảng phất một hồi sẽ qua, cả người hắn đều sẽ bị hủy thành mảnh vỡ, đem tới bên trong tổ kiến tối tăm không thấy mặt trời.
Từ Bình Sinh đem hắn ôm vào trong lòng, hoảng loạn thay hắn đánh đuổi kiến bò đầy trên đùi: "Hành Chi, đừng sợ a, đừng sợ!"
Lát sau, một cánh tay vết máu loang lổ, xương cốt đứt đoạn gắt gao bắt lấy cánh tay hắn.
Tay kia lại là bàn tay của một người trưởng thành.
Thanh âm than nhan yếu ớt lại tuyệt vọng của Từ Hành Chi, tựa như sấm nổ vang bên tai hắn: "Huynh trưởng, cứu ta ——"
Từ Bình Sinh giãy dụa tỉnh lại, mồ hôi lạnh tuôn ào ạt, tỉnh táo hoảng sợ, ngơ ngẩn nhìn chung quanh hồi lâu, hắn mới dùng bội kiếm bên eo chống đỡ tự mình đứng lên.
Không kịp chỉnh lý quần áo ngổn ngang, hắn trước tiên bóp lấy vai, thử hoạt động cánh tay tê mỏi đến nhấc không lên.
Thời điểm Khúc Trì điều khiển kiếm hành phong, phiên nhiên một chân hạ xuống chếch cửa Tây Nam, thái độ chật vật của Từ Bình Sinh cùng ánh mắt của hắn chạm vào nhau.
Khúc Trì đem ống tay áo đỏ thẫm vung một cái, đem phất trần tay phải phất lên, đáp dựa vào bên trên cánh tay trái, tao nhã khẽ gật đầu hành lễ về phía Từ Bình Sinh.
Khúc Trì từ trước đến giờ đối với ai cũng khách khí, không chỉ một lần từng bị Từ Hành Chi chê cười lễ tiết phiền phức, cho dù vào tại giờ phút này, hắn vẫn có tâm sự đi quan tâm người khác: "Hồi hộp ưu tư, phiền lòng ảo não, uống nhiều canh nhị trần mát gan sẽ đỡ hơn."
Từ Bình Sinh cúi đầu, chấp tay thi lễ: "Đa ta Khúc...
sơn chủ."
"...
Đại sơn chủ." Khúc Trì ôn thanh nói, "Nếu như không thuận miệng, cứ gọi ta Khúc sư huynh đi."
Việc Khúc Trì đến núi, sớm đã thông qua đội quân tiền tiêu lan truyền mà tới.
Hắn mới vừa hạ xuống trước cổng Tây Nam, đệ tử tới đón liền chạy đến: "Khúc sư huynh, thỉnh hướng bên này.
Nghiễm Phủ quân đang ở Thanh Trúc điện chờ ngài."
Thời điểm Khúc Trì theo gã rời đi, ánh mắt trầm tĩnh chuyển sang mấy tên đệ tử trông coi thủ cửa, chỉ thấy bọn họ ngơ ngác đến môi tiêu khẩu tệ, ngón tay giật động vuốt ve vạt áo hoặc cán kiếm, nhịp tim đập loạn nhìn trời, tâm tư dao động chiếm hơn nửa, chỉ có một số ít người ánh mắt thanh minh, quang diễm sáng quắc.
Thấy tình trạng như vậy, thần sắc Khcu1 Trì chưa từng biến hóa qua nhiều, mi mắt chớp mắt, lẳng lặng đem những tình cảnh này ghi chép vào đáy lòng, cất bước đi đến.
Đợi hắn đi rồi, mấy tên đệ tử chụm đầu ghé tai nói: "Khúc sư huynh vữa này đến, là cùng Nghiễm Phủ quân thương nghị việc hai môn liên hợp kháng ma đi."
"Ứng Thiên Xuyên thật sự đầu hàng ma đạo sao?"
"Có vết xe đổ toàn bộ Thanh Lương cốc bị tàn sát đặt đó, nữ nhi gã rơi vào tay ma đạo, Chu sư huynh còn mang người đi đánh nhau với ma đạo, mắt thấy sắp rước họa vào thân, gã vì bảo vệ xuyên an bình, nhi nữ bình an, giương cờ đầu hàng, cũng có thể thông cảm được đi."
Có người chửi một tiếng: "Phi, thật không có khí khái! Gã còn giao ra chìa khóa Man Hoang! Nô nhan tì cốt (*)! Đây không phải là tự tay đẩy Chu sư huynh cùng Chu sư tỷ đi vào Man Hoang sao?"
(*) Nô nhan tì cốt: Mặt nô lệ xương cốt nô tì, ý chửi một người bẩm sinh đã luồn cúi xu nịnh kẻ khác, không có tự trọng.
(Jeje: Nói thật vẫn chả hiểu ổng nghĩ gì mà đầu hàng, còn giao ra chìa khóa...
=.=" Bác Năm cùng Chu Huyền đánh với ma đạo không biết có chết không chứ cả hai sau khi vô Man Hoang là thấy chết mất xác rồi đó.
Thà liều một lần may ra còn đường sống, chứ đằng này có khác gì chặt đứt cơ hội cuối cùng cơ chứ.
Nếu nói là vì người trong xuyên thì cũng hơi gượng ép, vì chính bọn họ còn đồng lòng theo Bắc Nam tấn công ma đạo, vậy mà thân làm xuyên chủ ổng lại nhụt chí sợ hãi đầu hàng trước tiên.)
Lời này bọn họ tất nhiên chủi đến sảng khoái lại tự nhiên.
Mấy ngày trước đây tin tức hai trong tứ môn luân hãm truyền đến, đệ tử ngoại một tu vi thấp hơn kinh hãi không ít, trong một đêm chạy thoát hết bảy tám phần mười, đệ tử ngoại môn nội môn lưu lại còn có hơn một ngàn hai trăm người; nếu như dựa vào Phong Sơn đại trận, cùng Đan Dương phong tương hỗ phối hợp tác chiến, kéo dài chút thời gian, ngược lại cũng không phải không có phần thắng.
Không biết ai đột ngột nói một câu: "Nếu Từ sư huynh vẫn còn, Cửu Chi Đăng y sao dám xâm lấn?!"
Nói đến đây, ánh mắt cừu thị, miệt song, giống như nhìn rác rưởi dồn dập hướng Từ Bình Sinh quăng tới.
Từ Bình Sinh đứng ở nơi đó.
Hắn không lộ ra vẻ gì, lại như bị mười mấy đạo ánh mắt đen đen hỗn tạp này đẩy ngã vào trong bụi bặm chịu thẩm tra.
Từ Bình Sinh, hắn chịu đựng một năm, sớm đã quen.
Nhưng vì cái gì giấc mộng kia vẫn không chịu buông tha hắn đây.
Thấy sắc mặt Từ Bình Sinh xanh trắng nghiêm mặt dời ánh mắt, mọi người mới hết giận, dồn dập tự mình kết thúc thẩm phán, tiếp tục thảo luận vấn đề bọn họ mấy ngày nay lăn qua lộn lại thảo luận.
Có người đưa ra nghi vấn: "...
Nhưng trong tay Ứng Thiên Xuyên không phải có thần khí sao? Thanh Lương cốc cũng có, vì sao không sử dụng?"
Bốn phía trầm mặc, tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, chờ đợi có người đưa ra một cái đáp án vừa hợp lý lại có thể làm cho lòng người an ổn.
Một đệ tử kiên trì suy đoán nói: "Do...
do ma đạo đến quá nhanh, không kịp dùng đi."
Lý do này quá mức cứng nhắc, chọc đến mấy người khác cũng mất hứng thứ tiếp tục thảo luận, mọi người khô cằn nói chuyện phiếm vài câu, liền ai về chỗ nấy, mở to hai mắt, khô khô cùng đợi một đòn chí lớn kịch liệt chẳng biết lúc nào giáng lâm.
Từ Bình Sinh ôm kiếm nhìn trời.
...
Hắn tối nay không muốn lại nằm mơ, lại không duyên cớ nghe được một đám người nằm mộng giữa ban ngày.
Tai họa chưa ập lên đầu, bọn họ những người này tự nhiên có khí khái.
Ngắn ngủi hai ngày trước, bọn họ mỗi người lưu lại đại để đều đã làm xong chuẩn bị tuẫn sơn, thế nhưng nhiệt huyết không kịp chờ, thời gian càng lâu, lạnh xuống càng nhanh.
Thanh Lương cốc đẫm máu và nước mắt, Ứng Thiên Xuyên gặp địch trốn tránh, có hai tiền lệ này phía trước, liền có thể bỗng dưng ở trong lòng người sinh ra vô số chi tiết, khuấy lên tầng tầng sóng gió.
Không thể không nói, thủ đoạn hiện tại của Cửu Chi Đăng thật sự cao cường.
Thanh Lương cốc lấy Ôn Tuyết Trần làm đầu, nổi danh tính tình cực kỳ cương liệt, cùng nhi nữ Chu Vân Liệt của Ứng Thiên Xuyên ký kết quan hệ thông gia, mà Ứng Thiên Xuyên lại là môn phái quan trọng huyết thống tình thân nhất, một khi có thể bắt giữ Chu Huyền, Ứng Thiên Xuyên tất tự loạn trận cước, một khâu này, hiên nhiên đã sớm tính toán kỹ, chỉ đợi một cơ hội toàn vẹn, cùng nhau phát tác ra, có thể một lần hành động đoạt mệnh tứ môn.
...
Cho nên, thần khí đâu?
Mỗi bảy năm đầu phải xuất ra một lần tổ chức hội thưởng đàm, thần khí trấn thủ tứ môn đâu?
Cửu Chi Đăng lẽ nào có thể tính được, cho dù thời điểm cốc phá núi vong, phong khuynh xuyên nghiêng, tứ môn cũng sẽ không vận dụng thần khí?
Trong lòng Từ Bình Sinh mơ hồ có chút suy đoán đáng sợ.
Mà suy đoán đó, cũng ở trong lòng mỗi một đệ tử phòng thủ lặng yên không một tiếng động khuếch tán ra.
...
Thần khí thật sự tồn tại sao?
Bên trong Thanh Trúc điện.
Nghe Khúc Trì nói, Nghiễm Ph3u quân cố gắng tự trấn định: "...
Lời ấy của ngươi ý gì? Ta nghe không hiểu."
"Nghiễm Phủ quân, ngài không cần che giấu với ta." Âm điệu Khúc Trì bằng phẳng ôn nhu nói, "Sư phụ ta Minh Chiếu quân trước khi phi thăng đến Phạm Thiên, đem sự tình cần bàn giao đều cùng ta thông báo.
Ta biết, trong bốn thần khí, chỉ còn Thế Giới Thư vẫn tồn tại hậu thế, cũng bảo tồn trong Phong Lăng sơn."
Nghiễm Phủ quân không nói, thần sắc mơ hồ có chút lấp lóe.
Khúc Trì êm tai nói: "Theo ta được biết, năm đó Hồng Quân lão tổ có ý định dùng bốn dạng thần khí bên người ở tầng trời này chế tạo ngục giam Man Hoang, trấn thủ tứ phương, vừa được vẹn toàn.
Chìa khóa Man Hoang cũng là từ mảnh vỡ bốn thần khí tróc ra, ghép lại mà thành.
Ai ngờ trước khi đi vào Man Hoang, thần khí đứng đầu Thế Giới Thư diễn biến lục đục, diễn sinh tâm thần, cùng một tên đệ tử dưới trướng lão tổ tâm ý hợp nhau, kết thành tình duyên..."
Lúc trước, thời điểm Khúc Trì nghe Minh Chiếu quân nói tới việc này, cũng cảm thấy khó mà tin nổi.
Tên đệ tử kia tùy tùng Hồng Quân nhiều năm, chuyện canh đồ vật, thời điểm trông giữ thần khí, lại không duyên cớ cùng thần hồn Thế Giới Thư yêu đương, vô hình trung sinh ra rất nhiều ý nghĩ xằng bậy.
Gã xảo ngôn sắc lệnh, khiến Thế Giới Thư thần hồn điên đảo, càng quyết định lừa gạt lão tổ, phân hóa ra hơn nửa thần lực, bịa đặt giả tạo một quyển sách giả, muốn cho sách giả thay nó tiến vào Man Hoang, mình thì lưu tại thế gian, cùng đệ tử kia trông coi lẫn nhau sống mãi.
Thế nhưng lão tổ há có thể dễ dàng bị lừa gạt, Man Hoang tạo thành, lão tổ liền cảm thấy ở giữa thiếu mất một tia khí tức thần hồn, may nhờ có ba loại thần khí khác thành công dung hợp, dần dần thành thế chân vạc, mới thành công đưa người khổng lồ khởi nguyên giam cầm vào trong đó.
Đệ tử kia vẫn tham lam không đủ, nổi lên tâm nuốt voi, chấp bút cuồng ngôn, càng muốn lợi dụng khả năng thần khí, hành tru diệt Hồng Quân, mạo hiểm đoạt tôn, may mắn đúng lúc bị Hồng Quân phát hiện.
Sau việc này, đệ tử bỏ mình chết, thần hồn Thế Giới Thư biến thành tro bụi.
Thần hồn Thế Giới Thư đã mất, thần lực giảm mạnh, mang đi cũng vô dụng, Hồng Quân liền đem để lại cho đệ tử Huyền Không quân, bảo y đem phong tồn, trông giữ cẩn thận.
Lão tổ sau khi đi tới tầng sáu định cử, Huyền Không quân hao hết tâm huyết, bồi dưỡng tứ môn.
Vì cầu được một Đạo môn danh chính ngôn thuận chính thống thanh minh, Huyền Không quân tự mình chế ra ba loại "thần khí", dối xưng là bảo vật Hồng Quân lão tổ để lại, phân biệt giao cho Thanh Lương cốc, Ứng Thuyền Xuyên cùng Đan Dương phong bảo quản, dặn dò bọn họ cần phải thật dài lâu mà che giấu việc này, chỉ cho phép trước khi phi thăng, đem bí mật "thần khí là giả" mật báo cho người kế vị.
Về phần Thế Giới Thư vẫn còn tồn tại thần lực, Huyền Không quân đem phó thác cho ái đồ Xích Hồng quân, mà Xích Hồng quân sau khi phi thăng thượng giới, lại đem giao cho đồ đệ Thanh Tĩnh quân Nhạc Vô Trần.
Nhạc Vô Trần ngày nào đó trong lúc say rượu, mang một đệ tử đi vào tàng bảo các, bảo hắn chứng kiến hình dạng thực của thần khí Thế Giới Thư, ai ngờ đệ tử kia trong lúc vô tình xúc động phong ấn, khiến chân khi Thế Giới Thư tiết ra, bắt lấy khí tức người đến, liền mất phán đoán, tự mình dung nhập thể, ký sinh ở giữa, mượn thân thể này rút lấy linh khí thiên địa, bù đắp hao tổn.
Đệ tử kia mới vừa vào tiên đạo, khó có thể gánh vác uy năng thần khí, lập tức liền mất đi ý thức.
May mà thần khí vốn tổn hại, thời điểm Thanh Tĩnh quân say đã hơi tỉnh cùng hắn điều trị kinh mạch, trong vòng mười ngày hắn hôn mê không ngừng một khắc giúp hắn khai thông kinh mạch, mới bảo vệ được một cái mạng của hắn, cũng khiến cho Thế Giới Thư cùng máu thịt của hắn ở cùng một chỗ.
Đệ tử kia sau khi tỉnh lại, hồn nhiên quên mất phát sinh chuyện gì, chỉ biết hắn được phúc "thiên đạo" ủy thác, bị bắt làm thủ đồ Phong Lăng sơn, trêu đến đầu óc hắn cũng mơ hồ.
Sau đó, hắn còn thường xuyên cùng Khúc Trì bọn họ khoe khoang, nói thân phận thủ đồ này của mình chiếm được dễ dàng như thế nào, nghĩ đến nhất định là bởi vì tướng mạo hắn quá mức anh tuấn.
Khúc Trì nghĩ đến thiếu niên khí phách lộ liễu kia, khóe môi hơi nhíu, đầu ngón tay ở trên phần chuôi phất trần chậm rãi vuốt nhẹ.
Cho dù có phong ấn gia tăng ngoài điện, Nghiễm Phủ quân vẫn cật lực đè nén âm lượng, nói: "Việc này là bí mật bản môn, sư huynh cùng ta chưa từng nhắc tới đối với bất kỳ người nào khác.
Người từ đâu biết được?"
Khúc Trì hòa nhã nói: "Việc này không chỉ có ta biết được, Cửu Chi Đăng tất nhiên cũng biết.
Y dám to gan trực tiếp xâm phạm tứ môn, vô cùng có khả năng đã biết được việc thần khí sớm mất.
Đặc biệt lúc tàn sát..."
Nói đến chỗ này, tiếng Khúc Trì hơi ngừng lại, dường như cắn đầu lưỡi một chút: "...
Sau khi tàn sát Thanh Lương cốc, y không sợ uy năng thần khí chút nào, thẳng tới Phong Lăng mà đến, càng minh chứng một điểm này."
Sự tình đã đâm thủng, giấu giếm nữa cũng vô vị, Nghiễm Phủ quân than một tiếng, nói: "Đúng.
Thế Giới Thư...
Chắc chắn ở trong cơ thể Từ Hành Chi."
Nghiễm Phủ quân lúc trước biết được việc này, chỉ cảm thấy trời long đất lở, lúc đó muốn rút kiếm đi đem thiếu niên kia giết chết xé ra, lấy Thế Giới Thư lại, khiến cho nó quay về vị trí vốn có, tránh khỏi hậu hoạn, nhưng Thanh Tĩnh quân lòng mang hổ thẹn, cực lực che chở, mọi cách khuyên bảo, Nghiễm Phủ quân mới miễn cưỡng để lại cho hắn một cái mạng.
Những năm gần đây, hắn nghĩ trăm phương ngàn kế bắt Từ Hành Chi chép sách, cũng là ý có mưu đồ, mong hắn mất hứng với giấy bút, không còn tâm trí đi viết vẽ linh tinh, kích phát công hiệu Thế Giới Thư trong cơ thể mình, do đó quấy nhiễu đến thiên hạ đại loạn, gặp phải tai họa gì không thể hoàn lại.
Khúc Trì thấy sự tình đã nói ra, liền vững vang báo ra ý đồ của mình: "Nghiễm Phủ quân, ta nghĩ nên để Hành Chi vận dụng khả năng của Thế Giới Thư, ngăn cơn sóng dữ." (Jeje: Thật tình chỉ cần anh quay về lấy tu vi Nguyên Anh kỳ của mình đủ xử đám ma đạo rồi, không có thần khí cũng chẳng sao =.=" Năm đó Thanh Tĩnh quân giết chết Tạp La chấm dứt chiến tranh, thì hiện tại Hành Chi giết Đèn Chín cũng được, thậm chí còn dễ hơn vì bạn Chín không thuộc dạng sát thần như Tạp La, mà bản cũng chẳng nỡ giết sư huynh...)
Nghiễm Phủ quân bật thốt lên: "Tuyệt đối không thể!"
Khúc Trì ngược lại cũng không ngoài ý muốn, hỏi ngược lại: "Vì sao?"
"Thế Giới Thư có thể làm được cái gì, sách cổ không ghi lại, không người hiểu rõ! Ai cũng không biết năng lực sẽ bao lớn!" Nghiễm Phủ quân cắn răng nói, "Từ Hành Chi hắn từ trước đến giờ cuồng ngược vô lại, đức không xứng vị.
Những năm gần đây ta cùng với sư huynh khổ tâm che giấu, chính là vì kiêng kỵ hắn một khi đến đại năng, muốn làm gì thì làm, lại không còn người nào có thể ngăn cản hắn!"
Khúc Trì lẳng lặng hỏi ngược lại: "Vậy phải như thế nào? Cho dù mắt thấy tứ môn sắp diệt hết, ngài cũng không chịu cầu trợ hắn?"
Nghiễm Phủ quân trợn tròn hai mắt, thờ phì phò hổn hển.
Khúc Trì: "Thứ cho ta mạo muội.
Ngài là sợ Hành Chi trả thù ngài sao?"
"Ta sợ cái gì? Tình mạng của ta, hắn muốn liền cầm!" Nghiễm Phủ quân không chút do dự, "Ta sợ chính là trong lòng hắn thù ý sâu nặng, không chịu gấp rút tiếp viện tứ môn, hoặc mượn cơ hội cùng Cửu Chi Đăng kia cùng một giuộc! Nếu tới lúc đó, ta có thể bắt hắn sao? Ngươi có thể bắt hắn làm sao?"
Khúc Trì nhìn kỹ Nghiễm Phủ quân, mâu sắc trầm tĩnh như nước, thận trọng đến mức khiến lòng người sinh ấm áp: "Nghiễm Phủ quân, ngài cùng Hành Chi ở chung nhiều năm, Hành Chi làm việc tuy rằng ngẫu nhiên có chỗ không ổn, nhưng hắn trọng tình trọng nghĩa, nếu như hắn biết đến tứ môn gặp tai họa, coi như càng độ trùng dương, vạn thủy thiên sơn, hắn cũng vẫn sẽ trở về."
Do dự thật lâu, Nghiễm Phủ quân thấp giọng: "...
Hắn biết sao?"
Khúc Trì lộ ra ý cười ôn hòa dày rộng, đối với Nghiễm Phủ quân mở ra bàn tay: "Có thể trước tiên đem tay phải Từ Hành Chi lấy ra cho ta không?"
Nghiễm Phủ quân ngẩn ra.
Từ sau khi nghĩ thông suốt chuyện thân thể Hành Chi là vật dẫn Thế Giới Thư, Khúc Trì liền minh bạch rất nhiều chuyện/
"Qua nhiều năm như vậy, Thế Giới Thư từ lâu thẩm thấu đến trong máu thịt Hành Chi.
Cho nên, bên trong tay phải Hành Chi hẳn có mảnh vỡ Thế Giới Thư đi." Khúc Trì nói, "Ngài nếu tin được ta, liền đem vật ấy giao cho ta.
Ta thay Hành Chi đến trông giữ.
Đợi ta tìm được Hành Chi, mảnh vỡ tất quy về thể; coi như là bằng, cũng có thể khiến hắn tin tưởng lời nói của ta.
Khi đó, hắn chắc chắn không ngồi nhin tứ môn tán loạn!"
Sắc mặt Nghiễm Phủ quân biến đổi liên tục,
1 2 »
.