Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ



Ngày thứ hai Tạp Tứ rời đi, Phong Lăng sơn, Đan Dương phong lần lượt thu hồi trận pháp, mở cửa sơn môn, hạ lệnh các đệ tử không cần tuẫn sơn, mau chóng rời đi.
Canh giờ thứ nhất, không ai chịu ra.
Canh giờ thứ ba, mười thủ sơn giả đã đi hết sáu, bảy.
Canh giờ thứ mười, thủ sơn giả đi hết chín trên mười.
Tình hình so với Khúc Trì dự liệu còn khá hơn chút, đợi hắn quay lại Đan Dương, nâng danh sách điểm qua một lần, trong núi vẫn còn tồn tại một trăm bốn mươi bảy người.
Mấy tên đệ tử cấp vị hơi cao tập hợp ở Dương Lịch điện, trầm ngâm không nói, rất có loại thê thảm vân truân vũ tập (*).
(*) Vân truân vũ tập: Mây tích nước sắp mưa, ý chỉ tâm trạng u ám.
Lòng bàn tay Khcu1 Trì nắm thành quyền, thần sắc như thường: "'Giận thương gan, bi thắng chỉ', mất công căm phẫn, là chuyện vô bổ.
Nếu phải đầu hàng, phải đầu hàng vui vẻ được chút cũng không sao."
Thứ đồ Lâm Hảo Tín của Minh Chiếu quân nói: "Khúc sư huynh, chúng ta đều nghe ngươi."
"Không cần nghe ta." Khúc Trì động tác nhã nhặn sửa sang lại ống tay áo chính mình, "Xin hàng không dễ.
Rơi vào tay Cửu Chi Đăng, ta cũng không hoàn toàn chắc chắn, xác định y có tín nhiệm với ta."
Đệ tử cắn răng nói: "Nếu như ma đạo dám động vào sư huynh mảy may, chúng ta liền cùng y liều mạng!"
"Liều cái gì? Liều thành một Thanh Lương cốc khác sao?"
Khúc Trì giọng nói ôn thuần, không nhanh không chậm: "Ma đạo đã bắn tiếng, người tứ môn, đầu hàng không giết không cầm tù...
Lời này mặc dù không thể tin hoàn toàn, nhưng bằng vào góc độ của ta mà nhìn, ma đạo nếu không muốn nhận lấy hận thù của toàn bộ đạo môn thiên hạ, tất sẽ đối xử tử tế đối với người đầu hàng.
Lùi lại mà nói, cho dù Cửu Chi Đăng hoài nghi ta, vô luận kết cục bị giết hay lưu vong, các ngươi đều không nên nhúng tay."
"...
Sư huynh!"
Khúc Trì giơ tay động viên: "Không có ta, Đan Dương phong không phế sông lớn, vẫn như cũ là Đan Dương phong.
Chúng ta ước hẹn trước, các ngươi tiếp tục lưu lại thủ sơn, chăm sóc các loại đồ vật điển tịch Đan Dương tiên sư để lại.
Mà nếu như thật sự không thủ được, cũng thực sự không cần lấy mạng ra đọ sức.
Người là vật sống, đồ vật đều là vật chết, nhất thiết nhớ kỹ."
Lâm Hảo Tín nghe Khúc Trì nói như vậy, liền biết tâm ý hắn hơn nửa khó cứu vãn, đơn giản không khuyên giải nữa, hỏi: "Sư huynh, bên Phong Lăng kia thế nào?"
Khúc Trì cuốn sách lại, ánh mắt hơi trầm xuống.
Hai sơn bề ngoài tản đi đệ tử, trên thực tế đã cùng chúng đệ tử ước hẹn gặp gỡ nhau.
Nhưng đệ tử sau biến cố vẫn lưu lại phòng thủ, chính là đối với tứ môn có tình, chỉ là xuất phát từ ân tình nhân tính, không muốn uổng phí bỏ mạng, bây giờ có phương pháp vu hồi, bọn họ đương nhiên vui vẻ vâng theo.
Mà các đệ tử như rắn mất đầu, cần thiết có một hy vọng, có một người tư lịch cao dẫn dắt, mới có thể thành sự.
Cân nhắc đến các loại không hòa thuận ngày xưa của Nghiễm Phủ quân cùng Cửu Chi Đăng, hiện tại lưu lại không thích hợp.
VÌ vậy hai người thỏa thuận, Khúc Trì lưu lại, đem cửa Đan Dương mở ra, mọi việc trong Phong Lăng thì để Nguyên Như Trú xử lý, Nghiễm Phủ quân phụ trách dẫn dắt đệ tử hai sơn, nghỉ ngơi dưỡng sức, tùy thời hành động.
Đem kế hoạch rõ ràng mười mươi cùng các đệ tử thuật lại một phen, ngoài điện đột nhiên có đệ tử đến đây thông báo: "Lâm sư huynh, người kia tỉnh rồi."
Lâm Hảo Tín "ừ" một tiếng: "Hắn không có chuyện gì đi."
"Cơn sốt đã lui." Trong giọng nói của đệ tử thông báo có chút dở khóc dở cười, "Nhưng hắn nói muốn bái sư."
Khúc Trì hơi chút hiếu kỳ: "...
Bái sư? Ai?"
Lâm Hảo Tín chắp tay bẩm báo: "Sư huynh, thời điểm chuyện phát sinh ngày mùng ba tháng ba, có người phàm nghịch lưu leo núi lên đây, nói muốn bái vào Đan Dương.
Lúc đó ngài đang nghiên cứu đối sách với ma đạo, ta liền không đem việc này ra phiền nhiễu ngài."
Khúc Trì trầm ngâm: "Lúc này?"

Lâm Hảo Tín nói: "Đúng a.
Người người đều vội vàng xuống núi, lại có người đang sống vất vả lên núi, ta cảm thấy kỳ lạ, liền cùng hắn nói tới thế cục trước mắt, hắn lại chỉ hỏi tình hình ngày làm sao, có bị thương hay không.
Ta hoài nghi hắn truy căn cứu đế như vậy, là thám tử ma đạo, liền đem hắn nhốt lại.
Ai ngờ hắn là cái tên chịu không nổi một ngọn gió, nhốt không tới hai ngày liền phát sốt ngã bệnh.
Ta kêu Mẫn Vĩnh canh giữ bên người hắn mấy ngày, xem ra hiện tại, hắn đã không còn đáng ngại."
Khúc Trì đem trúc quyển không nặng không nhẹ đặt lên bàn.
Chỉ một động tác này, Lâm Hảo Tín liền hiểu được Khúc Trì không quá cao hứng, lập tức quỳ xuống bẩm: "Sư huynh, thật sự không phải đệ tử có ý định làm khó dễ người phàm, chỉ là thần hồn nát tính, hắn đột nhiên chạy lên núi, này ——"
"ta đi xem một chút." Khúc Trì tự thân đứng lên, vung tay áo phải một cái, đi ra bên ngoài.
Đi xuống giai đài, hắn dường như ý thức được gì, quay đầu nhìn về phía Mẫn Vĩnh chạy đến thông báo: "Ngươi nói hắn hỏi ta?"
Mẫn Vĩnh đáp: "Hắn nói trước đây từng cùng sư huynh gặp mặt một lần, thật tâm lo lắng tình hình của ngài."
"Tên hắn là gì?"
Mẫn Vĩnh suy nghĩ một chút, mặt lộ vẻ khó xử: "...
Hồi sư huynh, mấy ngày nay mọi việc phức tạp, ta thực sự không nhớ rõ.
Nhưng người này nhìn qua khí son phấn rất nặng, tràn ngập nữ khí, nói chuyện có hơi ẻo lả.
Không biết ngài từng gặp qua người như vậy?"
Khúc Trì suy nghĩ một chút, nói: "Mang ta đi xem."
Đan Dương phong đã mất đi thắng cảnh ngày xưa, tiêu điều vắng vẻ như thế, Khúc Trì vô tình đi đến bên cạnh đệ tử đứng bên cửa điện, đẩy cửa tiến vào.
Ánh nắng mùa xuân rọi vào, hư thất sinh bạch, người nằm trên giường híp mắt lại, giãy dụa bò người lên.
Cùng gương mặt dần dần kích động kia đối diện chốc lát, mi tâm Khúc Trì khẽ nhíu, trong giây lát, khuôn mặt trơn bóng như ngọc liền chẳng khác nào gió xuân phất qua.
Hắn chuẩn xác gọi ra tên người trước mắt: "Ngươi là Đào Nhàn của Đại Ngộ sơn?"
Thiếu niên kia nhất thời ngay cả lời cũng nói không rõ ràng: "Khúc, Khúc sư huynh, ngươi còn...
Còn nhớ ta không?"
Ở trong mắt cậu, thanh niên như trăng sáng trong tay cầm phất trần, chậm rãi đi tới bên giường cậu ngồi xuống, ôn thanh nói: "Trí nhớ ta khá tốt.
Ngươi mấy năm qua cũng không thay đổi quá nhiều."
Đào Nhàn vốn không biết ăn nói, lúc này càng nói đến không lưu loát: "Ta đến, đến, Đan Dương...
Đan Dương..."
Khúc Trì rũ mi mắt cười nhạt, đưa tay sờ sờ đỉnh trán của cậu.
Xuyên thấu qua gương mặt Đào Nhàn, Khúc Trì phảng phất thấy được quán trà trong mưa kia, cùng với mấy tầng thân ảnh hoặc đứng hoặc ngồi trong quán.
Hắn hoảng hốt chốc lát, mới nói: "Đừng nóng vội.
Từ từ nói."
Có Khúc Trì động viên, Đào Nhàn cuối cùng cũng coi như nguyên lành nói rõ tình huống của chính mình.
Sau khi Khúc Trì mang về hài cốt của Kỳ huynh, giúp cậu an táng thích đáng, Đào Nhàn liền lưu lại quán trà tại Đại Ngộ trấn làm thợ thủ công, nhưng cậu mọi thời khắc đều tâm niệm thanh niên áo đỏ thẫm, trong tay cầm phất trần ngọc kia, ngưỡng mộ không thôi.
Những năm gần đây bốn phía hỏi thăm, cậu cuối cùng cũng coi như biết được người áo đỏ thẫm chính là đệ tử đứng đầu Đan Dương phong thuộc chính đạo tứ môn.
Vì báo đáp ơn nuôi dưỡng của lão bản, cậu bên trong quán trà vẫn luôn làm việc đến khi thành niên, mới hướng lão bản chào từ biệt.
Lão bản lương thiện, biết được cậu muốn đi báo ân, liền đưa thêm cho cậu rất nhiều ngân lượng, nghèo gia phú lộ, giúp cậu suốt quãng đường này không gian nan như vậy.
Cậu không mua nổi ngựa con la lừa, cũng không biết cưỡi, đơn giản ngày đi đêm nghỉ, đi bộ chỉnh chỉnh nửa năm, vừa mới đến dưới chân núi Đan Dương phong.
Ai ngờ cậu vừa đến liền bị cho rằng là mật thám ma đạo mà bắt lấy.
Nhưng thấy được Khúc Trì, một chút ấm ức tức giận trong lòng cậu cũng biến mất, chỉ sốt sắng bám vào chăn, hai mắt trong trẻo ngắm nhìn hắn.
Khúc Trì than nhẹ một tiếng.
...

Cậu thật sự đến không đúng lúc.
Đan Dương phong đã là tự thân khó bảo toàn, có thể nào để cậu sống yên phận?
Hỏi cậu: "Ngươi cũng biết nơi này xảy ra chuyện gì?"
Đào Nhàn lắc đầu một cái, do dự nửa ngày, liền hơi gật đầu: "Các đệ tử, giữ kín như bưng, chưa từng nói ra.
Nhưng ta, mơ hồ có thể đoán được một ít.
Cho nên, ta nghĩ..." Cậu tha thiết mà nhìn Khúc Trì, "Khúc sư huynh, ta, ta có thể giúp ngươi làm gì không?"
Khúc Trì nói: "Đan Dương phong đã như nến tàn trước gió, chuẩn bị đầu hàng ma đạo.
Sau khi đầu hàng, bị giết hay cầm tù cũng chưa biết, thực sự hung hiểm.
NGươi ở lại chỗ này cũng chỉ vô bổ."
"Ta không có chỗ, có thể đi." Đào Nhàn cũng không dao động.
Khúc Trì bật cười.
Đứa nhỏ này sợ là còn chưa hiểu ma đạo đột kích nghĩa là gì đi.
Động tác hắn nhẹ nhàng giữ lấy tay cậu, đẩy đẩy một cái: "Xuống núi đi.
Nghe lời."
Đào Nhàn cúi đầu nhìn về phía tay phải gầy gò trơn bóng của hắn, một chưởng kia cọ phải khiến hai gò má cậu phát sốt.
Đào Nhàn buồn bực rất lâu mới một lần nữa mở miệng: "Đan Dương phong, là nơi cho tới bây giờ, ta đều muốn đến.
Ta muốn gặp Khúc sư huynh, cảm tạ năm đó, ân tương viện năm đó."
Khúc trì cho là khuyên được hắn, tâm thân không khỏi buông lỏng, nhưng hắn chợt nghe Đào Nhàn nói: "Khúc sư huynh, thời điểm cứu viện ta, ta chính là trong nguy nan; hiện tại, Khúc sư huynh gặp nạn, ta, không thể đi."
Khúc Trì nhìn mặt Đào Nhàn, dưới cái nhìn ấm áp chăm chú của hắn, mặt Đào Nhàn cấp tốc đỏ lên, nhưng cậu kiên trì chịu đựng, ánh mắt không né không tránh, quật cường lại cố chấp nhìn trở lại.
Khúc Trì bình tĩnh nhìn cậu.
Sau một lúc lâu, hắn hỏi: "Ngươi có thể làm gì đây."
Đào Nhàn: "Ta biết pha trà, làm cơm, may thêu rất đẹp, xiêm y bốn mùa một năm đều biết làm...
Ta còn biết hát hí khúc, tuy rằng không quá hay...
Ta vẫn có thể làm gì đó."
Ánh mắt Khúc Trì hơi rũ xuống, một hồi lâu sau mới bất đắc dĩ mà bật cười: "Ngươi...
Thật là."
Nghe Khúc Trì nói như vậy, mặt Đào Nhàn biến sắc, co chặt nửa thân dưới: "Đừng vứt ta xuống núi, cầu Khúc sư huynh.
Ta chỉ nguyện, chỉ nguyện lưu lại bên người Khúc sư huynh, làm một cận thị.
Ta không sợ ma đạo, bọn họ, bọn họ cũng biết nói đạo lý.
Không phải sao?"
Khúc Trì nếu là Từ Hành Chi, nói không thông đạo lý, tất nhiên sẽ sai người đem người này ném ra ngàn dặm, tránh khỏi trận tai bay vạ gió này.
Nhưng dưới ánh mắt của cậu, Khúc Trì khó tránh khỏi nhẹ dạ.
Hắn từ trước đến giờ không phải loại tính tình cưỡng ép người, nếu người này nhận định nơi này là nhà, không muốn rời đi, vậy hắn cần gì phải miễn cưỡng cậu rời đi?
...
Bất quá số người muốn che chở từ một trăm bốn mươi bảy người tăng lên thành một trăm bốn mươi tám người mà thôi.
Nghĩ đến đây, Khúc Trì ôn thanh hỏi: "Ngươi vào núi ngày mùng ba tháng ba, đúng không?"
Đào Nhàn vẫn là một bộ thần sắc kinh hoảng sợ bị vứt bỏ như giày rách, cẩn thận gật đầu.

Khúc Trì nói: "Hôm nay là ngày mùng chín tháng ba...
Không, mùng mười.
Ta coi như ngươi vào núi từ mùng ba, thế nào?"
Môi đôi mặt phượng bích triệt của Đào Nhàn lập lòe nghi quang: "...
Hở?"
Khúc trì kiên nhẫn giải thích cho cậu: "Đợi tương lai thời điểm đăng ký danh sách, tính toán tư lịch, những thứ này đều cần dùng đến."
Đào Nhàn vui vẻ: "Khúc sư huynh!!"
Khúc Trì cũng không sửa chữa xưng hô của cậu, chỉ ấm áp trách mắng một tiếng: "...
Ngươi a."
Bên trong tổng đàn ma đạo, đệ tử vãng lai như đầu toa, mỗi người mặt mày đều mang theo sắc mặt vui mừng.
Phong Lăng cùng Đan Dương đều tự mình tháo chạy rồi!
Đại phong chủ Khúc Trì của Đan Dương phong, thứ đồ Nguyên Như Trú dưới trướng Nghiễm Phủ quân của Phong Lăng, noi theo Chu Vân Liệt của Ứng Thiên Xuyên, suất lĩnh mọi người dưới trướng, đầu hàng ma đạo!
ăm đó Tạp La chính diện tuyên chiến, cường công tứ môn, tứ môn phản ứng cấp tốc, nhanh chóng kết thành đồng minh phục ma, mà có một Thanh Tĩnh quân trấn tràng, một kiếm đánh bại Tạp La, ma đạo tâm thần rúng động, tự loạn trận cước, do đó bại trận.
Từ sau đó, người ma đạo điệu thấp tránh làm cho chính đạo tức giận, còn đưa chất tử vào, lấy đó làm cớ tu hảo đôi bên.
Hiện nay chất tử ai cũng xem thường lại dẫn dắt ma đạo, hoàn thành bá nghiệp năm đó Tạp La cũng không thể hoàn thành, khiến bọn họ hãnh diện, sục sôi nhiệt huyết!
Bọn họ cuối cùng có thể từ mảnh đất nho nhỏ này bước đi ra ngoài.
Một đệ tử ma đạo đang vui mừng hướng phía trước đi đến, lại bắt gặp Ôn Tuyết Trần thanh y vấn tóc trước mặt, lộc cộc lắc ghế lăn đến.
Gã biến sắc mặt, quay người định đi, lại bị Ôn Tuyết Trần gọi lại: "Cửu Chi Đăng ở nơi nào?"
Đệ tử này lúc này mới không tình không nguyện quay đầu lại.
Cứ việc Cửu Chi Đăng nhiều lần dặn dò, Ôn Tuyết Trần tại ma đạo có địa vị có cao, có hộ pháp tôn sư, nhưng đệ tử này trước đây cùng Ôn Tuyết Trần khi còn sống đánh qua mấy lần đối mặt, nhìn thấy khuôn mặt này, vẫn là không nhịn được bắp chân như nhũn ra.
Gã nhấc nhấc khí, đáp: "Hồi ôn sư huynh, tôn chủ ở điện trước."
Ôn Tuyết Trần lạnh như sương tuyết "ừ" một tiếng, liền tự mình hướng nơi kia đi tới.
Hành động, nói về phương thức, giống như khi còn sống.
Bên trong tiền điện, Cửu Chi Đăng đang vùi đầu vào sách viết gì đó, nghe đến động tĩnh của cửa, liền ngẩng đầu lên, sau khi phát hiện Ôn Tuyết Trần, thần sắc y hơi vặn vẹo trong nháy mắt.
Cho dù người này là tỉnh thi chính mình luyện thành, nhưng cho đến tận hôm nay, y vẫn không cách nào quen Ôn Tuyết Trần ở bên trong tổng đàn ma đạo hành tẩu như vậy.
Ôn Tuyết Trần đóng kín cửa, nói: "Ta gặp qua Thạch phu nhân."
Nghe hắn nhắc đến mẫu thân, ánh mắt Cửu Chi Đăng mới mềm ra: "Tình huống nàng ra sao?"
Ôn Tuyết Trần nói: "Vẫn bệnh đến lợi hại.
Không nhận ra người.
Nàng lôi kéo ta gọi tên của ngươi, nói rất nhiều chuyện của ngươi khi còn bé."
Cửu Chi Đăng: "Nói chuyện gì?"
Ôn Tuyết Trần chẳng hề nói rõ, chỉ sờ qua vòng âm dương, trong giọng nói mang theo mấy phần phúng ý: "Ngươi khi còn bé thực sự nhàm chán."
Cửu Chi Đăng không tỏ rõ ý kiến.
Chính mình có bao nhiêu nhàm chán, trong lòng y rõ ràng.
Ngược lại người trước mắt, tẩy đi nhiều ký ức như vậy, lại so với dĩ vãng càng thêm chanh chua.
Cửu Chi Đăng không muốn cùng hắn so sánh tiểu tiết, hỏi: "Đan Dương cùng Phong Lăng hàng rồi.
Ngươi biết chưa?"
Ôn Tuyết Trần hỏi ngược lại: "Hàng rồi sao?"
Cửu Chi Đăng nói: "Ta tự biết đây là kế hoãn binh của bọn hắn.
Nhưng mà cử chỉ bại lui của bọn họ rơi vào trong mắt đại giáo tán tu trong thiên hạ, lần này coi như ma đạo ta thắng rồi."
"Ngươi dự định đối xử thế nào với người đầu hàng?"
Cửu Chi Đăng trầm ngâm.
Lúc trước, Chu Bắc Nam sau khi bị bắt thà chết không đầu hàng, đệ tử ma đạo cùng hắn kết thù oán không ít, la hét muốn giết hắn, dùng máu tế ma tổ, mãi đến tận khi Cửu Chi Đăng ra quy định tù binh không đầu hàng, sẽ bị lưu vong Man Hoang, mới bình định được tiếng hô chém giết trong ma đạo.
Cửu Chi Đăng nói: "Nếu nguyện ý quy thuận, ta hà tất giết bọn họ, tăng thêm nghiệt nghiệp."
"Khúc Trì thì sao?"
"Khúc Trì..." Cửu Chi Đăng buông xuống con ngươi, "Hắn cùng ta có một ân tình.

Vừa lúc nguyện đầu hàng, ta đem hắn cùng ngươi giữ bên người là được."
"Giữ hắn?" Ôn Tuyết Trần tựa như nghe được chuyện cười, "Tính tình Khúc Trì ôn nhu bằng phẳng, tâm trí lại cứng cỏi, không phải người dễ dàng thỏa hiệp.
Ta hoài nghi hắn có mưu đồ khác."
"Như vậy nên làm gì?"
Cửu Chi Đăng mới vừa đem vấn đề hỏi tới, một tên đệ tử liền hào hứng đến báo: "Tôn chủ, chúng ta ấn theo giao phó của Ôn sư huynh, một đường theo dõi, Nhạc Khê Vân còn chưa phát hiện chúng ta, hiện đang đặt chân ở Thương Nam sơn!"
Mây đen trên mặt Cửu Chi Đăng ngưng tụ, lập tức đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.
Thời điểm cùng Ôn Tuyết Trần gặp thoáng qua, y nói: "Việc đầu hàng của Đan Dương phong bên kia giao cho ngươi an bài.
Thế nhưng, Khúc Trì uy vọng cực cao, hắn nếu không phản kháng, chớ tổn thương tính mạng hắn."
Ôn Tuyết Trần nhàn nhạt đáp một tiếng, đợi Cửu Chi Đăng rời đi, mới hỏi đệ tử bên người: "Có chủ chi nhánh nào hiện tại đang ở tổng đàn?"
Tin tức người chiêu hàng bên ma đạo đến truyền khắp trên dưới Đan Dương phong, bởi vì toàn bộ trên dưới đỉnh núi còn lại trăm người, Khúc Trì tụ tập đệ tử, chờ đợi trước chủ điện, bất quá chỉ mất thời giản nửa nén hương ngắn ngủi.
Người đến chiêu hàng bên kia tựa hồ cố ý làm bộ làm tịch, cửa Đan Dương phong mở rộng hơn một canh giờ, một tên ma đạo mặt vàng mới bước qua ngưỡng cửa, thời điểm cao giọng cười to dáng dấp hung hăng đâm vào mắt người lỗ tai đều phải đồng loạt đau đớn.
Đa số đệ tử Đan Dương phong đều được Khúc Trì hài lòng tu dưỡng, trước đó lại bị Khúc Trì ân cần dạy bảo nhiều lần, cho nên đối mặt với chế nhạo như vậy, chỉ có vẻn vẹn vài tên đệ tử biến sắc, những người khác đều là bộ dạng gật đầu phục tùng, không nói nhiều.
Thấy người tới cũng không phải Cửu Chi Đăng, Khúc Trì mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Cho dù trái tim tích trữ mấy phần bất an, Khúc Trì vẫn cử chỉ dung nhã, tay vịn phất trần, đi lên phía trước, đúng mực hành lễ: "Ta chính là đại sơn chủ Khúc Trì của Đan Dương phong."
"Ta biết ngươi là Khúc Trì." Người đến cười quái dị một tiếng, "Khúc Trì, ngươi còn nhớ ta là ai không?"
Khúc Trì tuy không được như Từ Hành Chi khả năng gặp qua là không quên, nhưng đối với nhớ mặt người vẫn có chút bản lĩnh, hắn từ phía xa đã thấy người này quen mắt, bây giờ lại gần nhìn, tâm trạng liền thanh minh mấy phần: "...
Bảo chủ Át vân bảo, đã lâu không gặp."
Bảo chủ Át Vân bảo liên tục cười lạnh, chấp tay ở bên người Khúc Trì đi vòng vài vòng, tựa như đánh giá một món hàng rẻ tiền: "Đã lâu không gặp.
Quả nhiên đã lâu không gặp.
Thời điểm lúc trước ngươi giết ba trăm đệ tử dưới trướng của ta, có từng nghĩ đến sẽ có một ngày rơi vào trong tay ta?"
Khúc Trì hơi mím môi, không muốn cùng gã thảo luận chuyện ngày xưa: "Dẫn ta đi gặp tôn chủ ma đạo hiện tại đi."
"Được a." Bảo chủ Át Vân bảo nhe ra hàm răng sáng như tuyết, "...
Ta dẫn ngươi đi gặp.
Lập tức dẫn ngươi đi."
Khúc Trì tựa như thanh tùng đứng tại chỗ đang muốn cất bước, lại cảm thấy sau đại não có tiếng gió lao tới.
Sau não lập tức đau nhức, Khúc Trì bước ra phía trước hai bước, chỉ cảm thấy trước mắt trồi lên từng đoàn lớn huyết sắc, kịch liệt rung động khiến hắn không cẩn thận cắn thương đầu lưỡi, một luồng máu tanh đồng thời trong miệng hắn tràn ngập ra.
Bảo chủ Át Vân bảo thu hồi vỏ kiếm nạm vàng khảm ngọc, một cái ánh mắt, những tên đệ tử đã sớm âm thầm vây quanh tựa như lang sói nhào lên, không dùng tới linh lực, cũng không dùng tới binh khí, chỉ dùng quyền cước hướng trên người Khúc Trì hầu hạ.
Buồng tim, đầu gối cùng xương sườn đều không duyên cớ bị đánh, cho dù chỉ bị mấy tên binh sĩ Luyện Khí kỳ này gây thương tích, người ôn thuần như Khúc Trì, trước mắt cũng bịt kín một tầng huyết vụ, bảo kiếm bên hông boong boong ong ong lên, tựa hồ lúc nào cũng có thể tuốt ra khỏi vỏ.
Mà thời điểm tay hắn chuẩn bị đưa tới cá kiếm, bảo chủ Át Vân bảo cười lạnh một tiếng, dùng âm thanh không nhẹ không nặng, lại đủ để nhĩ lực Khúc Trì nghe thấy: "Đánh cho ta! Nếu đệ tử Đan Dương phong bạo động, liền bẩm báo tôn chủ, Đan Dương phong không phải thật tâm đầu hàng, phàm là đệ tử lưu lại Đan Dương phong, tất cả đều tru diệt!!"
Tay Khúc Trì cứng lại ở giữa không trung.
Chỉ trong nháy mắt, hắn liền bị mấy kẻ đồng loạt đạp lên đầu gối.
Dáng người tựa thanh tùng kia lung lấy, hướng một bên ngã xuống.
"Sư huynh!!" Đào Nhàn mới vừa đổi một thân quần áo đệ tử Đan Dương phong không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế, thê lương mà hô to, "Khúc sư huynh!"
Đệ tử Đan Dương phong tước vũ khí thấy tình trạng như vậy, từng người từng người kẻ mắt đều muốn rách, mà Lâm Hảo Tín cùng mấy đệ tử trước đây không lâu mới cùng Khúc Trì nói qua, nếu có tình huống đột phát nên ứng đối ra sao, bọn họ vẫn cứ đem răng cắn đến ra máu, nhắm mắt không nhìn, trầm mặt gắn bó giữ nguyên trật tự.

Thế nhưng tình cảm quần chúng xúc động phẫn nộ, đã đạt đến đỉnh điểm, Khúc Trì trong lòng bọn họ giống như thần linh, sao có thể bị đám người hạng giá áo túi cơm này làm nhục như thế, có thể nào!
Tại thời điểm đệ tử thứ nhất không để ý ngăn cản của Lâm Hảo Tín, muốn cầm kiếm cưu viện, Khúc Trì trong tiếng da thịt nặng nề bị đánh trúng khàn giọng gầm nhé: "Ai cũng đừng tới đây! —— "
Một bàn tay máu me đầm đìa bên trong tầng tầng chân như ẩn như hiện, nắm lấy một mảnh ẩm ướt xuân bùn.
Thanh âm kia ẩn nhẫn cực kỳ, lại dẫn theo dày đặc huyết ý: "Chớ vọng động a! —— "
Khúc Trì vừa mới hô lên lời này, liền cảm thấy sau não lại bị một vật nặng mạnh mẽ đập xuống.
Sau một tiếng nứt nhẹ nhàng vang lên, hắn lâm vào một mảnh vô biên, tựa như bóng tối của rừng già cổ xưa.
Editor có lời muốn nói: Vừa edit vừa thấy thương
1 2 »
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận