Nhân Vật Phản Diện Hắn Quá Mỹ Lệ



Tháng hai năm thứ tư Thiên Định, ma đạo hung hãn tấn công tứ môn tiên đạo, tàn sát Thanh Lương cốc, hàng phục Ứng Thiên Xuyên, Phong Lăng, Đan Dương đều như chim bay, trốn vào rừng mà đi.
Sau khi chiến dịch trôi qua, tứ môn tử thương vượt qua bốn ngàn, lưu vong ước chừng một ngàn, đệ tử quy hàng khoảng ba ngàn, số mệnh tẫn tán, không thể cứu vãn.
Thế nhân đều ác tử đoạt chu (*), rồi lại vì sợ hãi thế lực ma đạo, không dám vọng bình luận, tu sĩ nhàn tản tứ phương càng là trong lòng lo sợ, e rằng tà đạo xâm chính sau ngông cuồng làm loạn, họa loạn nhân thế, huyên náo trăm sông sôi trào, mộ đất vỡ nát.
(*) Ác tử đoạt chu: Cổ nhân cho rằng màu tím (tử) là tạp sắc, còn màu đỏ (chu) mới là chính sắc (chính ở đây trong chính nghĩa, ý bảo màu đỏ là màu của cái tốt).
Vì vậy thế nhân đều ghét tím mà thích đỏ.
Không ít người cũng âm thầm quyết định, nếu thật có lúc đó, bọn họ cho dù hợp lại đổi một cái mạng, cũng quyết không thể để người ma đạo đảo nghịch sổ trời!
Ai ngờ, sau mấy ngày sóng êm gió lặng, Phong Lăng truyền ra tin tức:
Chủ nhân tân nhậm của tứ môn, cũng là chủ nhân ma đạo Cửu Chi Đăng hạ lệnh, đệ tử ma đạo không được tu hành như thường ngày, hại người hại vật, rút máu bổ thân.
Các nhánh của ma đạo, chỉ cho phép tu luyện bảy loại công pháp bên trong Hợp Hoan tông, Tĩnh Tâm tông, Tuyệt Dục tông, Huyết tông triệt để bãi bỏ, Thi tông thì lại hạn chế tu luyện, cấm chỉ tu luyện hoạt thi, hết thảy thi tu đều phải ràng buộc tốt thi nô, nếu có cử chỉ hại người, thi tu nhất định phải nhận trách nhiệm, dùng máu hoán máu, lấy mạng đổi mạng.
Việc này vừa ra, chưa kể tán tu nguyên bản trận địa sẵn sàng đón địch, bên trong ma tu đã xôn xao!
Thi tông mặc dù có chút bất mãn, nhưng so với tình huống Huyết tông mà nói tốt hơn một chút, vẫn chưa bị cấm tiệt, bọn họ cũng không có ý định huyên náo quá mức lúng túng, dù sao gây phiền phức cho chủ mới, chính là tìm phiền toái cho mình.
Bọn họ đơn giản ngoan ngoãn chịu an bài, sống chết mặc bây, chờ xem Huyết tông lên sàn diễn.
Chi nhánh Huyết tông bên trong ma đạo tuyệt đối không phải số ít, nhưng lại lẻ loi tán ra, số mệnh chưa thành, vì vậy mọi người dồn dập đem ánh mắt hướng về chủ tu huyết tông là Xích Luyện tông, chỉ đợi Xích Luyện tông vung cánh tay lên một cái, mọi người mới có cớ xúc động tình cảm quần chúng.
Nhưng không biết Cửu Chi Đăng kai dùng thủ đoạn gì, tân nhậm tông chủ Xích Luyện tông Tôn Nguyên Châu với trên dưới tông phái, đều đối với mệnh lệnh này không phản ứng chút nào.
Bọn họ đối với bên ngoài thuyết pháp rằng ở trước mặt tông chủ mới phát thệ, không có lòng để ý tới ngoại sự, tất cả đều do tôn chủ ma đạo làm chủ.
Lời này đã nói đến không thể rõ ràng hơn, toàn tông Xích Luyện đã hết sức thần phục vị tôn chủ hiện tại, không muốn trêu chọc thị phi.
Vì vậy, chuyện liên quan đến hủy bỏ Huyết tông, chỉ có mấy chi nhánh không sợ chết nháo một hồi, Cửu Chi Đăng thậm chí chưa từng hiện thân, chỉ phải Tôn Nguyên Châu, liền đem phần tranh bình định xong.
Mấy ngày sau, Tôn Nguyên Châu quay lại, bẩm báo tình huống thanh trừ, nhưng đồng thời cũng mang về một tin tức khiến Cửu Chi Đăng tức giận: "Người phương nào truyền ra loại lời nói hoang đường này?!"
Tôn Nguyên Châu biết lời, bẩm: "Thuộc hạ không biết, chỉ nghe mấy đệ tử bị bắt tới la to, nói ngài giam cầm Từ Hành Chi, lại không lấy Thế Giới Thư trong cơ thể hắn ra, lúc này còn ra các loại lệnh cấm, rõ ràng cùng Từ Hành Chi kia sớm có cấu kết, căn bản không phải tâm hướng ma đạo..."
Sắc mặt Cửu Chi Đăng cực kỳ khó coi.
"Thuộc hạ sau khi nghe nói, cũng cảm thấy vọng ngôn đáng giận, nhưng nếu bỏ mặc lời truyền, cũng không thích hợp lắm.
Thuộc hạ đã lệnh những đệ tử nghe được lời này không được truyền ra ngoài, mau tới báo đáp, thỉnh tôn chủ định đoạt."
Nói đến đây, Tôn Nguyên Châu ngước mắt lên, môi mỏng hơi mím một lát, sau mới nói: "Thuộc hạ cả gan hỏi một câu, thần khí Thế Giới Thư kia có thật ở trên người Từ Hành Chi?"
"Hoàn toàn là nói bậy." Cửu Chi Đăng lạnh lùng nói, "Trên đời nếu như còn thần khí, tứ môn sao có thể dễ dàng hết số mệnh như vậy?"
Tôn Nguyên Châu từ trước đến giờ xử sự hòa hợp, mặc dù không thể phân biệt lời ấy thật giả, nhưng hắn ít nhất có thể từ thần sắc Cửu Chi Đăng mà kết luận, suy đoán y không muốn đàm luận việc này.
Vì vậy, hắn chắp tay thoái nhượng nói: "Là thuộc hạ mạo muội."
Thời điểm hắn sắp lui khỏi điện, Cửu Chi Đăng đột nhiên nói: "Gọi Ôn Tuyết Trần tới đây."
Trong nháy mắt ghế lăn lay động tiến vào cửa Thanh Trúc điện, một cái chặn giấy bằng đá xanh liền hướng mặt Ôn Tuyết Trần bay tới.
Ôn Tuyết Trần giơ tay tiếp được, nhưng ngay sau đó một trúc quyển dày lao tới hắn không tránh đi được, lề sách đập trúng trán của hắn, cọ ra một đường vết máu dài bằng chỉ tay.
Hắn căn bản không cảm thấy đau, mãi đến tận khi cúi người nhặt quyển sách rơi xuống mặt đất lên, thấy rõ trên bề mặt trúc nứt toác nhiễm vết máu, Ôn Tuyết Trần mới sờ lên trán của chính mình, trong tay ấm một mảnh.
Hắn cũng không tức giận, gương mặt lãnh đạm, hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?"

"Ta làm cái gì?" Cửu Chi Đăng mỗi một lời đều cắn đến muốn thấm ra máu, "Ôn Tuyết Trần, ngươi đã làm gì!? Chuyện sư huynh thân mang Thế Giới Thư, ta rõ ràng chỉ nói qua mỗi mình ngươi! Ta hỏi ngươi, tin tức này làm sao truyền đi?"
Đầu ngón tay dính máu của Ôn Tuyết Trần ở trên đầu gối vẽ vòng, dáng dấp hờ hững dường như căn bản không đem chỉ trích của Cửu Chi Đăng đặt ở trong lòng: "Phải, ngươi chỉ nói cho một mình ta biết.
Nhưng nếu ta đơn độc khuyên ngươi, ngươi cũng sẽ không nghe; chẳng bằng nhượng nhiều người hơn đồng loạt khuyên ngươi, ngươi mới có khả năng nghiêm túc cân nhắc."
"...
Cân nhắc cái gì?"
Ôn Tuyết Trần lạnh nhạt nói: "...
Giết Từ Hành Chi, lấy Thế Giới Thư."
Trong phúc chốc, Cửu Chi Đăng thật có loại kích động muốn đem người này tróc thịt lột da!
Mắt thấy trong mắt Cửu Chi Đăng bịt kín một tầng mỏng đỏ tàn khóc, Ôn Tuyết Trần mới xa xôi sửa lời: "...
Hoặc cách khác, để cho người ngoài cho rằng hắn chết rồi."
Cửu Chi Đăng cố đè xuống dục vọng sát phạt đang bốc lên trong lồng ngực: "...
Vì sao?"
"'Vì sao'?" Nghe Cửu Chi Đăng hỏi mình như vậy, Ôn Tuyết Trần cay nghiệt gợi lên khóe môi, hỏi ngược lại, "Ngươi thật không biết, hay cố ý giả ngu? Ngươi giam cầm Từ Hành Chi, lại không giết chết, người khác không biết chân tướng, chỉ coi ngươi thích đoạn tụ, vì tâng bốc ngươi đương nhiên sẽ không khuyên can; nhưng trong lòng ta và ngươi nên rõ ràng, Thế Giới Thư trong cơ thể Từ Hành Chi, đối với ngươi, hay với tứ môn, sớm muộn cũng là mối họa!"
Cửu Chi Đăng không nói.
Y chẳng lẽ không muốn cái mối họa này rời đi thân thể sư huynh sao?
Sau khi giam cầm sư huynh, Cửu Chi Đăng từng nỗ lực điều vận linh lực thăm dò cơ thể, muốn đem Thế Giới Thư lấy ra, nhưng mà Thế Giới Thư cũng không còn xác định được hình dáng thực thể, căn bản không có cách nào dựa vào ngoại lựa hút ra.
"Ta biết được lợi và hại trong đó, nhưng nếu như ta đề nghị giết chết, ngươi tất nhiên không nghe." Ôn Tuyết Trần nói, "...
Chỉ có khi ta đem chuyện này nói ra, làm cho tất cả mọi người đều biết, ngươi mới có khả năng nguyện ý nhìn thẳng vào."
Cửu Chi Đăng nghiến lợi nói: "Ngươi..."
"Kỳ thực ngươi nên vui mừng, Hành Chi cho đến bây giờ, vẫn còn chưa biết trong cơ thể hắn có Thế Giới Thư." Ôn Tuyết Trần cũng không vì Cửu Chi Đăng phẫn nộ mà lay động, tiếp tục lạnh như băng phân tích, "...
Nhưng việc này quá nặng nề, không cho phép một tia sơ hở nào, sẽ có một ngày, hắn nếu biết chính mình có năng lực như thế, ngươi có thể làm gì hắn? Chỉ cần thần khí còn ở bên trong cơ thể Từ Hành Chi một ngày, hắn liền thêm một ngày nắm thế chủ động, việc này đối với đại cục lâu dài của ngươi bất lợi."
Giọng nói của Ôn Tuyết Trần vô cùng vững vàng, chữ chữ như băng, nhưng cũng chuẩn xác như đao, nhượng suy nghĩ trong lòng Cửu Chi Đăng đang huyết khí sôi trào thoáng tỉnh táo một ít: "Ngươi đem việc này công bố ra ngoài, không chỉ vì muốn ta sớm nhìn thẳng vào vấn đề này đi?"
Ôn Tuyêt Trần kéo khóe môi, dựng thẳng ba ngón tay.
"Thứ nhất, đệ tử ma đạo đối với việc ngươi không lưu vong Từ Hành Chi vào Man Hoang, mặc dù bề ngoài không oán giận, trong âm thầm vẫn rất kín đáo phê bình.
Ngươi nếu như giết chết Từ Hành Chi, lấy ra Thế Giới Thư, thần khí nơi tay, dựng lên uy vọng cho ngươi, kính sợ tứ phương có lợi ích rất lớn."
"Thứ hai, bên ngoài cũng không ít đệ tử Đan Dương cùng Phong Lăng đang lẩn trốn, trong đó không thiếu người sùng kính ngưỡng mộ hạng người như Từ Hành Chi, chắc chắn bọn họ lúc này cũng đã nghe đến phong thanh ta thả ra ngoài.
Nếu để cho bọn họ biết đến, Từ Hành Chi cùng người quan hệ không ít, thậm chí có khả năng hợp tác từ sớm, tỏa diệt kế hoạch cướp đoạt thần khí của bọn họ, bọn họ khó tránh khỏi đối với Từ Hành Chi nản lòng thoái chí."
"Thứ ba, cho dù trong số những người này vẫn có người tin tưởng Từ Hành Chi, biết được tin tức ngươi giết Từ Hành Chi, sợ cũng phải chịu đả kích rất lớn, nhuệ khí bị chặt đứt!"
Ôn Tuyết Trần đem ba ngón tay thu lại lòng bàn tay, bình tĩnh nói: "Thêm vào 'Cho ngươi sớm nhìn thẳng vào việc này' nữa, vừa vặn một mũi tên trúng bốn đích."
Cửu Chi Đăng nhìn chăm chú vào Ôn Tuyết Trần.
Y nhớ rõ chính mình chưa từng hướng Ôn Tuyết Trần truyền vào quan niệm cừu hận Từ Hành Chi, cũng chưa hề lấy đi hồi ức giữa hắn và Từ Hành Chi, thậm chí tại thời điểm liên quan đến việc trộm cắp thần khí, y đều bày mưu đặt kế bảo người luyện thi đừng vội đem Từ Hành Chi liên lụy vào trong đó.
Trong ký ức của Ôn Tuyết Trần, Từ Hành Chi chính là người vô tội nhất trong sự kiện này, mà còn là bạn thân năm xưa của hắn.
Nếu là như vậy, hắn vì sao còn muốn tính kế sống chết của Từ Hành Chi?

Ôn Tuyết Trần thấy Cửu Chi Đăng đánh giá chính mình, rất nhanh liền khám phá ra trong lòng y đang nghĩ gì: "...
Ta làm thuộc hạ của ngươi, tất cả mọi chuyện đều lo lắng suy nghĩ vì ngươi.
Nếu quyết định muốn mưu tính cho lâu dài, như vậy mọi người trong thiên hạ, với ta mà nói đều là công cụ có thể lợi dụng."
Nói tới đoạn này, máu vết thương trên trán hắn chảy vào bên trong mi mắt, đâm hắn có chút không thoải mái, vì vậy hắn từ trong lồng ngực rút ra một chiếc khăn lụa vuông, dụi mắt một cái: "...
Hiện tại, hoặc là giết chết Từ Hành Chi, vĩnh viễn trừ đi hậu hoạn; hoặc là giả chết cho hắn, đem hắn lặng lẽ giấu đi, khiến hắn cả đời cũng không biết thân phận Thế Giới Thư của mình...
Nói tóm lại, ngươi chỉ cần có thể lấy ra 'thi thể' của Từ Hành Chi là được, còn thi thể này là thật hay giả, ta liền không xen vào."
Hắn đem khăn mùi soa nhuốm máu gấp gọn lại, thời điểm chuẩn bị nhét về trong lồng ngực, ánh mắt lại lướt qua chữ "Huyền" thêu kim tuyến ở góc khăn.
Hắn run lên trong nháy mắt, trong đầu hiện lên nụ cười tựa như hồng nhạn xẹt qua.
Nhưng khi hắn hồi phục lại tinh thần, trong đầu ngay cả vết chân hồng nhạn trên tuyết cũng không có để lại, rỗng tuếch.
...
"Huyền"? Là ai?
Ôn Tuyết Trần nhíu chặt chân mày.
Hắn cực kỳ phiền chán loại cảm giác đăm chiêu suy nghĩ không bị chưởng khống này, cho nên sau khi cáo lui rời đi Thanh Trúc điện, hắn đi ra ngoài điện, thừa dịp một trận thanh phong bay đến, buông lỏng tay ra, mặc cho khăn mùi soa dính máu kia lung lay lãng đãng bay về phía không trung, biến mất không còn tăm tích.
Cửu Chi Đăng sau khi ở bên trong Thanh Trúc điện đóng cửa chỉnh chính ba ngày ba đêm, tuyên bố với bên ngoài, Từ Hành Chi đã chết.
Mà Thế Giới Thư trong cơ thể hắn đã bị rút ra, từ giờ trở đi do chính mình tự bảo quản.
Những người nghe đồn đại trước đó, sau khi biết kết cục này, có hô to sảng khoái, vỗ tay giao hảo, cũng có nghiến răng phụ tâm, khóc rống thất thanh, đương nhiên cũng có người hoàn toàn không tin.
Hơn nữa số lượng người nhóm cuối còn không ít.
Những người này vừa lúc mới bắt đầu cũng không tin loại giải thích "trong cơ thể Từ Hành Chi có thần khí", cho rằng ma đạo cố ý bịa đặt để phô trương thanh thế, có người thì lại biết rõ quan hệ giữa Cửu Chi Đăng cùng Từ Hành Chi, biết đến dù như thế nào y cũng sẽ không tự tay giết chết Từ Hành Chi.
Rất nhanh, một trong những người thuộc nhóm sau bái phỏng Phong Lăng sơn.
Thời điểm nhận được thông báo của thuộc hạ, Cửu Chi Đăng đang ở Thanh trúc điện phục thủ phê duyệt công văn mỗi người đưa tới.
Nghe đến cái tên quen thuộc kia, y thoáng khựng lại, đem bút dính dầy mực xanh đặt bên tranh giá bút cành mai, nói: "Gọi hắn tiến vào."
Thật mau, đệ tử kia dẫn Tạp Tứ tiến vào cửa điện.
Tạp Tứ vẫn là bộ dáng lười nhác xưa kia, sau khi đi vào cửa không trước tiên bắt chuyện, lại đem đôi mặt phượng lười biếng quét khắp mọi nơi.
"Trước đây, coi như là Từ Hành Chi, cũng không thể giúp ta quang minh chính đại tiến vào cửa Phong Lăng sơn." Tạp Tứ cười nói, "Nguyên lại nơi này thanh nhã như vậy, thật sự là chỗ tốt để luyện kiếm tu hành."
Ánh mắt Cửu Chi Đăng an tĩnh nói: "BIểu huynh nếu như yêu thích nơi này, ta thay ngươi chọn ra một mảnh đất trống trong rừng trúc sau núi, chuyên dùng để luyện kiếm."
Tạp Tứ tùy ý gãi gãi phía sau tai: "Thôi thôi, bớt phiền toái.
Tiên sơn phúc địa cỡ này ta có chút tiêu không nổi.
Lại nói, tính tình này của ta quen lang thang, cũng không nguyện lưu lại một chỗ quá lâu."
Cửu Chi Đăng cũng không bắt buộc: "Cũng được, biểu huynh làm việc mình thích là được."
Sau khi đơn giản bắt chuyện, Tạp Tứ liền nói thẳng: "Ta muốn gặp Hành Chi."
Cửu Chi Đăng sớm đã biết ý đồ hắn muốn đến, cũng không hoảng hốt, thần sắc tự nhiên nói: "Biểu huynh lẽ nào chưa nghe nói qua sao?"

"Lời truyền ra từ miệng, ta từ trước đến giờ không tin." Tạp Tứ nói, "Coi như nói thật, miệng miệng tương truyền, một tai truyền một tai, truyền tới cuối cùng sẽ biến thành lời nói dối...
Ta đây chỉ là muốn nhìn thấy Hành Chi một lần, xác nhận hắn mạnh khỏe.
Ta bảo đảm không so kiếm với hắn, cũng sẽ không cùng người khác nói huyên thuyên.
Như vậy được không?"
Cửu Chi Đăng không hề bị lay động: "Sư huynh đã biến mất.
Ngươi trở về đi."
Tạp Tứ im lặng.
Hai con mắt màu xanh đen từ trước đến giờ vạn sự không quan tâm của hắn dần dần hiện ra sắc thái thẹn thùng: "...
Hắn là bằng hữu của ta.
Là kiếm hữu tốt nhất của Tạp Tứ ta."
Cửu Chi Đăng: "Vậy thì thế nào?"
Tạp Tứ nói: "Lúc trước, thời điểm ngươi ban đầu trở về tổng đàn ma đạo, hắn căn dặn ta phải chăm sóc ngươi thật tốt.
Nhưng tâm chơi đùa của ta quá nặng, vẫn luôn lưu luyến ở bên ngoài, không thể chiếu cố tốt ngươi."
Nghe hắn nói như vậy, Cửu Chi Đăng hơi nhíu mày, sau khi cùng Tạp Tứ đối diện một lát, lại lạnh giọng hỏi: "Biểu ca nói những lời này là có ý gì?"
"...
Không có ý gì." Tạp Tứ thở phào một hơi, nhún vai, "Nếu như không gặp được, liền làm phiền ngươi chuyển cáo thay ta tới Từ Hành Chi, nói rằng ta có lỗi với hắn.
Nếu như có cơ hội bù đắp, ta nguyện làm bất cứ chuyện gì."
Cửu Chi Đăng không nói, chỉ dùng trầm mặc đáp lại.
Lưu lại câu nói này, Tạp Tứ quay người muốn chạy, nhưng thời điểm sắp bước ra khỏi cửa điện, hắn dừng bước, con ngươi chếch lên hô một tiếng: "...
Tam đệ."
Nhập Tái có ba đứa con, Cửu Chi Đăng đứng hàng thứ ba, ấn theo bối phận, Tạp Tứ nên gọi y là "Tam đệ", nhưng hắn trước giờ ngại danh xưng này nghe buồn nôn, hoặc bắt chước Từ Hành Chi gọi y là "Tiểu Đăng", hoặc gọi y "Tiểu công tử", gọi như vậy vẫn là lần đầu tiên.
Tạp Tứ tiếp tục nói: "Người nhập ma dục vọng giàn giụa, khó tự kiềm chế, thiên tính như vậy, không làm được vị trí chính thống.
Tam đệ, ngươi hà tất miễn cưỡng muốn làm việc không thể đây."
Cửu Chi Đăng: "Ta sẽ dẫn dắt ma đạo đi tới chính thống, không cần biểu huynh nhọc lòng."
"...
Ngươi thật có thể sao?" Một đôi mắt cười của Tạp Tứ bên trong đã ngầm có cảm xúc không nói rõ được cũng không tả rõ được, "Trong trí nhớ của ta, Cửu Chi Đăng mà Hành Chi hướng ta khoe khoang, Cửu Chi Đăng mà hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, cũng không phải dáng vẻ hiện tại."
Sau khi nói xong, Tạp Tứ lúc này mới chính thức ly khai.
Nhưng hắn chưa lập tức rời đi Phong Lăng, mà ở trên ngón núi sơ sơ tán tán nổi lên vòng tròn.
Mọi người trên núi đều biết thanh niên hai mắt xanh đen bỗng dưng mọc ra này là cháu trai Ma thần Tạp La năm đó, tất nhiên không có ai ngăn cản hắn.
Hắn để thiên quang lỗng lẫy vẫn luôn chuyển động trong ánh chiều ta le lói, cơ hồ di chuyển khắp từng góc một trong Phong Lăng sơn.
Đạp lên nguyệt quang nát tan tựa quỳnh loạn ngọc, hắn đi đến phía sau núi, vừa đi vừa thở dài.

...
Cái thằng nhãi ranh Cửu Chi Đăng, còn rất biết giấu người.
Một người sống lớn như vậy như Từ Hành Chi có thể bị y giấu đi nơi nào?
Hắn chui vào bên trong một hang động bị dây leo dồi dào che lấp, kiểm tra một phen, không có kết quả mà kết thúc.
Mà thời điểm hắn chui ra, trước cửa động mới vừa rồi không có dấu người, chẳng biết từ lúc nào nhiều thêm một người.
Hắn vô thanh vô tức ngồi ở dưới ánh trăng, hai mắt nhìn chăm chú vào Tạp Tứ, khiến Tạp Tứ cả kinh lùi lại một bước, cả người nổi da gà lên.

...
Tạp Tứ nhớ người này.
Từ Hành Chi trước đây đặc biệt thông báo cho hắn, thời điểm tới tìm hắn so kiếm, nếu như nhìn thấy một người ngồi ghế lăn đi tới đi lui, nhất định phải tránh.
Người này tên gọi Ôn Bạch Mao, ghét nhất người phi đạo, vạn nhất bị bắt được đánh chết, Từ Hành Chi hắn cũng không chịu trách nhiệm.
Nhưng mà Tạp Tứ nhìn thấy rõ ràng, tại vị trí xương quai xanh của người nghét nhất người phi đạo này, có một ký hiệu đỏ thẫm.
Ký hiệu này chỉ đại biểu một khả năng: Hắn là một bộ tỉnh thi.
Hắn vội ho một tiếng, thử thăm dò tự giới thiệu chính mình: "...
Tạp Tứ."
Ôn Tuyết Trần gật đầu: "Ôn Tuyết Trần...
Tạp công tử đêm khuya tới nơi này, là để tìm vật gì chăng?"
Tạp Tứ: "Ta? Tùy tiện đi dạo mà thôi...
Ôn công tử đến đây là để?"
Ôn Tuyết Trần bình tĩnh nói: "Ta mấy ngày trước ném một thứ, ta nghĩ nó có thể bay tới phía sau núi rồi đi."
Tạp Tứ tự nhiên sẽ không tin lời giải thích của Ôn Tuyết Trần, chỉ cho rằng hắn được Cửu Chi Đăng phái tới tùy tùng chính mình, cùng hắn mò mẫm hai, ba câu, liền lòng bàn chân như bôi mỡ chuồn đi.
Cảm giác không thu hoạch được gì thật không tốt.
Tạp Tứ tại một vách núi không có một ngọn cỏ nào bước đi thong thả qua lại mấy cái, tâm lý ngộp cực kỳ, đơn giản nhấc chân đem một cục đá đá xuống đáy vực.
Ai ngờ chỉ chốc lát sau, một đạo khàn khàn khẽ gọi từ dưới đáy vực truyền ra: "Hành Chi..."
Tạp Tứ nhất thời xanh mét gương mặt.
Mới bắt đầu, hắn không nghe rõ âm thanh hàm hồ kia đang nói cái gì, chỉ cho rằng mình đi đêm nhiều, liền vào phải hai con quỷ, thực sự xui xẻo.
Giây lát sau, đáy vực lại truyền tới tiếng vải vóc ma sát mặt đất thưa thớt, tiếng người cũng thoáng nghe rõ không ít: "Hành Chi..."
Đợi nghe rõ hai chữ kia, Tạp Tứ kinh ngạc, nhìn bốn phía một vòng, sau khi xác định không có người, mới vươn mình trốn xuống bên dưới vực.
Một bộ thân thể thon dài như thanh tùng đang ngẩng mặt nằm bên trên đá lởm chởm, mặt vô biểu tình.
Dựa vào ánh trăng soi xuống vực, Tạp Tứ phát hiện người này lớn lên coi như thanh tú, mặt mày lại còn có chút cái bóng của cố nhân.
Tạp Tứ ngồi xổm xuống, trước tiên nắm lấy cổ tay của hắn, phát hiện kinh mạch đã ngừng vận chuyển, môi miệng lạnh lẽo màu đỏ tía, vết thi thể màu xanh phía sau lưng đã lan tràn đến nơi bả vai, nhưng hai mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Tạp Tứ, hoặc là nói nhìn chằm chằm bầu trời sâu đậm thúy sắc sau lưng Tạp Tứ, lẩm bẩm nói mớ gì đấy.
Lại là một bộ tỉnh thi?
Tạp Tứ hỏi: "Này, ngươi tên gì?"
Hắn nói: "...
Hành Chi."
Tạp Tứ truy hỏi: "Ngươi biết Từ Hành Chi?"
Lời này thật giống như xúc động tới chỗ đau bí ẩn của người trước mắt, hắn đột nhiên hít một hơi, xương sườn ước chừng hãm sâu một quyền: "Hành Chi! Ta biết Hành Chi! Hắn là đệ đệ ta, hắn là đệ đệ ta a..."
Hỏi đến vấn đề trọng yếu nhất, người này lại không lên tiếng.
Tạp Tứ vốn cũng không phải tình tính trầm ổn gì, tức giận đến không chịu nổi, trực tiếp thân thủ đem mặt của hắn đánh đến ba ba vang vọng: "Ai, nói chuyện a!"
Thấy hắn còn không lên tiếng, tâm trạng Tạp Tứ chùng xuống, rút ra một đoạn bội kiếm bên hông, tại nơi cổ tay cắt một cái, máu tươi lập tức trào ra.
Ngửi được mùi máu tanh, người nằm như chó chết trên đất cuối cùng có phản ứng, giương lên cái cổ, một mặt vội vàng nhìn xung quanh, tìm kiếm khởi nguồn của máu.
Tạp Tứ chủ động đưa cổ tay đến gần hắn, dưới cánh mũi của hắn lung lay một cái, người kia giãy giụa nhấc lên một tay, nắm chặt cổ tay Tạp Tứ, liền hướng trong miệng đè xuống, đầu lưỡi lạnh lẽo cứng rắn ở trên vết thương liếm
1 2 3 »
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận