Nhân Vật Phản Diện Hôm Nay Cũng Thật Ngoan


Edit+Beta: soda chanh

".. Khụ khụ, ta không.." Hắn mới không có thẹn thùng đâu! Hắn chỉ là cảm thấy như vậy có chút không thích hợp mà thôi!

"Thẹn thùng, còn không dám thừa nhận." Lão đại một chút đều không biết nể mặt là gì, trực tiếp chọc thủng hắn luôn.

Nội tâm Từ Thụy Khanh tràn đầy xấu hổ*, lại còn bị người ta lặp đi lặp lại mà đào bới lại nhiều lần như vậy, tức khắc liền giận đến mức sắc mặt đỏ bừng hết cả lên.

(*) Trong QT là 遮羞布, là cái khố vải của người đàn ông ngày xưa. Cũng là một phép ẩn dụ cho sự xấu hổ. (theo Baike. Baidu)

Giãy giụa, muốn rời khỏi cái ôm của Phồn Tinh, kết quả lại thê thê thảm thảm mà bị Lão đại một tay ấn xuống.

Thật sự là một tay ấn xuống luôn đấy!

Ấn hắn vào trong ngực.

Từ Thụy Khanh lúc ấy liền..

Thiếu chút nữa là không thở nổi, trực tiếp bị ấn chết tươi luôn.


"Ngoan ngoãn, đừng cử động nha, mang ngươi đi chữa bệnh." Lão đại như là đang dỗ một đứa trẻ vậy, ăn nói nhỏ nhẹ dỗ dành Từ Thụy Khanh.

Này, trên xe vẫn còn Mộc lão tam đang ngồi đấy!

Còn chút thể thống nào ở đây nữa không vậy hả?

Từ Thụy Khanh chỉ cảm thấy chính mình xấu hổ và giận dữ muốn chết, sau đó liền thuận lý thành chương mà hôn mê bất tỉnh.

Khi trước mắt tối sầm xuống, trong lòng hắn vẫn còn suy nghĩ, thà hôn mê còn tốt hơn, ít nhất không cần phải đối mặt với cái hoàn cảnh xấu hổ này nữa!

Sau khi tới được huyện thành, lập tức tìm đại phu.

Căn bệnh này của Từ Thụy Khanh đã kéo dài lâu lắm rồi, thời điểm đưa tay cho lão đại phu bắt mạch, trên mặt người ta biển lộ toàn bộ đều là không tán đồng, không sung sướng.

"Nhìn cái bộ dạng này, hẳn là đã bệnh một đoạn thời gian dài rồi, tại sao còn không đưa hắn đến Huyện thành chẩn trị sớm một chút thế? Nếu cứ để thế này mà tiếp tục kéo dài xuống, chỉ sợ rằng ngay cả mạng đều giữ không nổi chứ đừng nói đến những cái khác. Khi về cần phải tĩnh dưỡng thật tốt, bằng không, sau này sẽ để lại di chứng."

Lão đại phu vốn đang nghĩ, nếu đã để cho hài tử nhà mình kéo dài lâu như vậy mới đưa tới xem bệnh, vậy cái nhà này hẳn là có không nhiều bạc cho lắm, không nhất định sẽ nguyện ý tiêu tiền. Trong lòng thậm chí còn không tự chủ được mà thở dài, kết quả lại trăm triệu không nghĩ tới..

Ông ta vậy mà cũng có lúc nhìn lầm sao?

Cái tiểu nha đầu phấn điêu ngọc trác kia, sau khi nghe thấy những lời này, chỉ là rất bình tĩnh mà nói: "Có tiền, trị hắn cho tốt vào."

Mộc lão tam đỡ trán.

Kỳ thật nhà bọn họ, cũng không có tiền như vậy đâu.

Cũng chỉ có không đến một ngàn lượng mà thôi, cứ ra vẻ tài đại khí thô như vậy, đi ra ngoài không sợ bị người ta túm lại đánh cho một trận hay sao hả!

Bởi vì bệnh của Từ Thụy Khanh yêu cầu phải quan sát trong một hai ngày, cho nên Mộc lão tam cùng Phồn Tinh chỉ còn nước ở lại khách điếm trong huyện thành một đêm mà thôi.

Buổi tối, Phồn Tinh canh giữ ở bên mép giường Từ Thụy Khanh.

Mộc lão tam có khuyên thế nào cũng không chịu xê dịch đi một li, chỉ có thể ngồi canh chung với cô luôn.


Trông chừng được khoảng nửa đêm trước thì.. mẹ ơi, con mệt mỏi quá mà!

Vẫn là trở về phòng ngủ đi thì hơn.

Bạn cho rằng ông sẽ sợ cái gọi là 'trai đơn gái chiếc', ở cùng một phòng gì gì đó, thì khuê nữ ngốc nhà mình sẽ có hại sao?

Thực ra cũng có chút, ông chính là cũng rất lo lắng nha, tiểu tử Từ gia hiện tại vẫn còn đang bệnh, mà khuê nữ nhà mình tựa hồ lại đối với tướng mạo anh tuấn của hắn dãi nhỏ ba thước..

Bệnh nghiêm trọng đến như vậy, khuê nữ nếu như mà lại còn động tay động chân, không biết nặng nhẹ nữa, vậy thì Từ Thụy Khanh cũng quá thảm luôn đó!

Sau khi Mộc lão tam trở về phòng, Phồn Tinh vẫn cứ trừng lớn mắt mà trông chừng.

Sưu Thần Hào có thể cảm giác được, cô rõ ràng đang rất buồn ngủ!

Nhưng cô vẫn cố tình không đi ngủ.

Tại sao vậy chứ?

Sưu Thần Hào nghi hoặc khó hiểu.

Phồn Tinh chỉ là hai mắt vô thần, đầu nhỏ nghiêng nghiêng, "Không thể ngủ, đi trông người bệnh, không thể ngủ." Ngủ rồi, người chết mất, sẽ không được thấy mặt lần cuối cùng.

Sưu Thần Hào: 【.. 】 Chiến Thần đại nhân của ta mới không có bị bệnh đến cái loại trình độ đó đâu!

Nhưng mà nó cũng không thể khuyên bảo được Phồn Tinh.


Cái này xem chừng, lại là một trong những khuôn sáo ít ỏi cắm rễ trong tiềm thức của cô rồi.

Sưu Thần Hào cảm thấy, trên người Ngân Phồn Tinh khẳng định là có không ít bí mật, chính là nó sờ mãi vẫn không ra a--

Haizzzzz, thật phiền phức mà!

Thời điểm ngày hôm sau khi Từ Thụy Khanh tỉnh lại, chỉ nhìn thấy Phồn Tinh đang giống như một tên môn thần giữ cửa vậy, ngồi yên ở trên ghế, hai mắt tràn ngập tơ máu, cả người nhìn qua đều thấy có chút ngốc lăng.

Cô nói không thể ngủ, chính là thật sự không thể ngủ!

Một chút cũng không lười biếng!

Thời điểm Từ Thụy Khanh tỉnh lại nhìn thấy, bên mép giường của mình có một người, trong lúc nhất thời trong lòng không biết nên suy nghĩ như thế nào nữa--

* * *

Hôm nay đệ nhất càng~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui