Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ




Lúc Hứa Mân tỉnh lại, cảm giác đầu tiên chính là từng đợt đau nhức kéo đến. Cô duỗi tay sờ một cái, cái ót sưng lên một cục lớn, đau đến mức cô phải hít vào.
16

"Ba, con thật sự không sao cả."

Giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa cho Hứa Mân giật cả mình, cô lần theo âm thanh nhìn sang, ở nơi cách cô hai ba mét có một cô gái mười tám mười chín tuổi cũng đang ngã trên mặt đất.

Cô ta ôm đầu, vẻ mặt đau đớn.

Người đàn ông trung niên cao to đang cẩn thận đỡ cô gái kia đứng dậy như đang nâng niu châu báu trân quý nhất trần gian, chỉ sợ làm vỡ: "Tiểu Lang, con từ từ thôi, sau này đừng để bị đụng nữa. Nếu con xảy ra chuyện gì bất trắc thì chẳng phải là muốn lấy cái mạng già này của ba sao?"

Hứa Mân chớp mắt nhìn qua. Cô nhìn thấy trên mặt đất có một cái bàn xiêu vẹo, một cái bánh sinh nhật bị rơi dưới đất, bơ và hoa quả văng tứ phía.

Hứa Lang được Hứa Trọng Á đỡ đứng dậy, khẽ đẩy ông ta, yếu ớt nói: "Ba, con thật sự không sao cả, ba đi xem em gái một chút đi."

Em gái?


Hứa Mân vẫn giữ nguyên tư thế sờ đầu.

Hứa Trọng Á giẫm một cái đạp nát bảng hiệu viết dòng chữ "sinh nhật vui vẻ" trên mặt đất, ông ta đi tới trước mặt Hứa Mân, nhìn xuống cô, trong ánh mắt tràn ngập vẻ chán ghét.

"Diễn đủ rồi thì đứng lên đi."

Đầu Hứa Mân giật giật đau đớn, cô nghiêng đầu nhìn đối phương, vẫn không nhúc nhích.

Con nhỏ khốn nạn này!

Lửa giận tản ra trong mắt Hứa Trọng Á, ông ta không nhịn được dùng mũi chân đá Hứa Mân: "Giả vờ giả vịt, còn muốn chờ tao đỡ mày lên à!"

Hứa Mân muốn tránh nhưng không được, bắp chân đau đớn khiến cô nhíu mày. Đúng lúc này, trong đầu cô chợt hiện lên một hình ảnh, không biết vì sao hai cô gái lại cãi nhau, một cô gái trong đó đẩy một cô gái khác, cô gái bị đẩy không đứng vững ngã nhào trên đất. Người đàn ông trung niên vội vàng bước tới nắm lấy bả vai cô gái còn lại rồi đẩy một cái, cả người cô gái đập cả lên vách tường phát ra tiếng vang thật lớn.

"Ầm!"

Vết thương ở ót cũng nhói lên theo tiếng vang, Hứa Mân: "..."

Cô ngẩng đầu lần nữa, nghiêm túc nhìn Hứa Trọng Á một chút.

Tiểu Lang, sinh nhật, bị ngã... Những tình tiết quen thuộc này... Hứa Mân nhớ lại, đây chẳng phải là tình tiết trong một quyển tiểu thuyết mà cô từng đọc sao?

Quyển tiểu thuyết đó tên là: Nữ chính là đóa Bạch Liên Hoa.
76

Nữ chính trong sách là Hứa Lang, là một cô nàng Bạch Liên Hoa vô cùng đơn thuần. Cô ấy có một cô em gái cùng cha khác mẹ tên là Hứa Mân, Hứa Mân là nữ phụ độc ác trong sách, xưa nay vẫn luôn đối đầu tranh gia sản với nữ chính, cuối cùng có kết cục thảm thương.

Hứa Mân nhìn ngắm bốn phía rồi dừng ở trên mặt vô tội yếu đuối của Hứa Lang mấy giây, cô biết mình đã xuyên sách, còn xuyên thành nữ phụ Hứa Mân độc ác.

Hứa Mân: "..."


Cô chống đất muốn đứng dậy, Hứa Lang chợt đi tới, vươn tay muốn đỡ cô: "Em gái..."

Hứa Mân vô thức hất cái tay kia ra, Hứa Lang "a" một tiếng, bị đụng ngã lui về phía sau.
44

Một giây sau, một bàn tay vỗ xuống, cho dù Hứa Mân nghiêng đầu kịp thời thì gò má cũng bị sượt qua một chút, cảm giác nóng bỏng đau rát.

Ánh mắt cô lập tức lạnh xuống.

Đánh hai lần liên tiếp, ông ta thật sự coi cô là tượng đất à!

"Đúng là cho thể diện mà lại không cần, đây là thái độ nên có của mày đối với chị mày à?" Hứa Trọng Á quát lên.

"Hứa Mân, tao nói cho mày biết, trước kia tao dung túng cho mày là vì thấy mày còn nhỏ, lại nhớ tới tình cảm của mẹ mày nên mới không đành lòng trách móc mày quá nặng nề. Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì mày lớn lên cũng chỉ biết gây họa cho người ta, không được kết quả tốt gì, tao không thể để mày coi trời bằng vung như thế nữa..."

"Ha..."

Hứa Mân cười lạnh một tiếng, cắt ngang tiếng quát tháo như chó điên của ông ta.

"Ba thân yêu, xin hỏi tôi đã gây ra tai họa gì rồi?" Cô vén tóc lên, để lộ một cục u to: "Ông nhìn cho kỹ xem là ai gây họa cho ai? Một cú đẩy này của ông vẫn chưa đẩy chết tôi có phải đã khiến ông thấy tiếc lắm không?"

Hứa Trọng Á bỗng khựng lại, ông ta nhìn về phía Hứa Mân bằng ánh mắt không dám tin, sau đó lại nổi giận.


"Mày còn dám ngỗ ngược với tao à! Tao là ba của mày, tao dạy dỗ mày là điều hiển nhiên... Mày đẩy chị của mày, hại con bé té ngã bị thương, mày chẳng những không hối lỗi mà còn bày ra vẻ như bọn tao nợ mày thế à. Vậy thì hôm nay tao càng phải đánh chết mày mới được!"

"Ba, ba, ba đừng tức giận, coi chừng tổn hại đến sức khỏe." Hứa Lang giữ chặt Hứa Trọng Á, nước mắt rưng rưng: "Em gái cũng không cố ý mà."
1

Sau đó cô ta lại nhìn sang Hứa Mân: "Em gái, em mau xin lỗi ba đi, sao em có thể nói chuyện với ba như vậy được chứ? Chị không sao, chị không trách em, ba cũng sẽ không trách em..."

"Nó không cố ý? Nó cố ý đấy, đây là lần thứ bao nhiêu rồi?" Đối mặt với Hứa Lang, giọng nói của Hứa Trọng Á lập tức trở nên dịu dàng giống như là sợ dọa con gái bảo bối của ông ta.

"Tiểu Lang, con lương thiện quá rồi. Ba đã nói với con bao nhiêu lần rồi, cứ như vậy thì con sẽ bị thiệt thòi đó. Thiện lương là tốt nhưng con lại không biết chọn đúng người, con cần phải học bảo vệ chính mình trước đã..."
3

Hứa Mân lạnh lùng nhìn bọn họ, lùi lại hai bước, cô bị buồn nôn!

Theo như trong sách miêu tả, cảnh trước mắt này là Hứa Trọng Á và Hứa Lang qua tổ chức sinh nhật mười tám tuổi cho nguyên chủ. Nguyên chủ và Hứa Lang luôn không hợp nhau, hôm nay gặp mặt, cô ấy không nhịn được khiêu khích một phen, Hứa Lang đều nhịn.

Mãi đến khi nguyên chủ nói mẹ của Hứa Lang là người thứ ba, Hứa Lang mới trả lời lại: "Ai là người thứ ba còn chưa biết đâu..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận