Sở Diệp Nhiên lái xe đưa Hứa Mân và Phó Thư Dạng về tiểu khu Bạch Hạc Tháp.
Sắc trời đã tối, người đi đường ít dần, chỉ có ánh đèn nê ông xa xa miệt mài soi sáng.
Vùi mình ở chỗ ngồi phía sau, Hứa Mân mới phát hiện bản thân đã không còn chút sức lực nào.
Hôm nay luyện múa cường độ cao đã mệt không thôi, đã vậy về nhà còn gặp phải đám Chu Nhị, cô tức giận đến mức quên đi đau nhức và mệt mỏi.
Lúc này, bình tĩnh lại, cô cảm giác cả người đều đau nhức mệt mỏi, hận không thể trực tiếp nằm xuống ngủ luôn.
Nhưng cô không thể ngủ.
"Anh Phó, anh Sở, cảm ơn các anh."
Hứa Mân nói cảm ơn với hai người: "Nếu không có hai anh, hôm nay em thật sự không biết phải làm thế nào."
Cô cho rằng mình là người xuyên qua, biết được hướng đi của câu chuyện thì sẽ có thể khống chế vận mệnh. Nhưng thực tế, trước tiền tài, quyền thế của Hứa Trọng Á và trước hào quang nữ chính của Hứa Lang, quả thật cô rất bất lực.
"Không cần khách sao."
Nhìn gương mặt Phó Thư Dạng không có biểu cảm gì, Sở Diệp Nhiên tự nhiên phản ứng lại Hứa Mân, vội tiếp lời: "Em biết sang tên cần chuẩn bị giấy tờ gì không?"
Hứa Mân chưa từng làm qua thủ tục này, hơn nữa cô cũng không rõ quy tắc của thế giới này. Lắc lắc đầu, cô nói: "Em không biết. Cần cái gì?"
Đang muốn nói nhưng Sở Diệp Nhiên lại đổi ý: "Tiểu Dạng đã từng làm, em hỏi cậu ấy đi."
1
Phó Thư Dạng vung ánh mắt như đao qua nhưng Sở Diệp Nhiên vẫn giữ bộ dạng cười đùa tí tửng, không có chút sợ hãi nào.
Phó Thư Dạng bỗng giật mình.
Đã rất lâu rồi không ai dám cười đùa tí tửng trước mặt anh.
10
"Anh Phó, có thể nói cho em biết không?"
Ngồi phía sau, Hứa Mân hỏi.
Phó Thư Dạng thở ra một hơi, cúi đầu mở điện thoại ra.
Một phút sau, Hứa Mân nhận được một tin nhắn từ số lạ, nội dung là giấy chứng nhận cần khi sang tên.
"Cảm ơn anh Phó."
Hứa Mân không hỏi vì sao anh biết số điện thoại của mình: "Đây là số điện thoại của anh sao? Wechat cũng là số này à? Em kết bạn."
Động tác của cô rất nhanh. Vừa nghe xong, một thông báo đã nhảy lên trong điện thoại di động của Phó Thư Dạng.
Anh không vội đáp lại, chỉ nhìn xuyên qua kính chiếu hậu.
Đôi mắt của cô gái phía sau đã sắp không mở nổi, mắt thường cũng có thể nhìn thấy sự mệt mỏi của cô, vậy mà còn mạnh mẽ gắng gượng cười nói với bọn họ.
Đầu ngón tay Phó Thư Dạng giật giật, nhấn đồng ý.
1
Lúc rút tay về, anh vừa vặn đối mặt với ánh mắt hài hước của Sở Diệp Nhiên.
1
Phó Thư Dạng rũ mắt. Mệt mỏi buồn phiền tích tụ trong lòng thoáng buông lỏng một chút.
2
Đồn công an cách tiểu khu không xa. Rất nhanh, họ đã về tới nơi
"Hôm nay mình không đi. Ngày mai cùng đến phòng giao nộp."
Sở Diệp Nhiên nói với Hứa Mân: "Em mau trở về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi một tiếng."
Hứa Mân nói cảm ơn. Về đến nhà, cô lập tức ngồi phịch xuống ghế salon, không muốn cử động. Một lát sau, bụng ùng ục vang lên, đột nhiên đói gần chết.
Hứa Mân đành phải đứng lên, vào phòng bếp kiếm đồ ăn.
Cô thật sự mệt mỏi, không muốn làm cơm. Trong tủ lạnh chỉ còn lại bánh mì, Hứa Mân cũng lười hâm nóng, cầm một miếng, trực tiếp gặm lấy.
Khi đóng cửa, cô chợt nhớ hình như Sở Diệp Nhiên và Phó Thư Dạng cũng chưa ăn cơm.
Vì chuyện của cô, bọn họ phải trì hoãn bữa tối, vậy mà vừa rồi cô lại quên mời bọn họ ăn cơm.
Hứa Mân vội lấy điện thoại di động, muốn gọi cho Sở Diệp Nhiên nhưng lại phát hiện mình không có số của anh ta, chỉ có thể gọi cho Phó Thư Dạng.
"Có việc gì?"
Điện thoại kết nối rất nhanh.
Không kịp phòng bị, giọng nói trầm thấp tăng thêm mấy phần từ tính vì xuyên qua ống nghe đột nhiên đánh vào màng nhĩ như mang theo dòng điện khiến trái tim Hứa Mân cũng lộp bộp đôi chút.
"Hứa Mân?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, Phó Thư Dạng lại cao giọng.
Hứa Mân lấy lại tinh thần, thầm mắng mình một tiếng, vội nói: "Các anh còn chưa ăn cơm đúng không? Em có nấu mì sợi, tới ăn một chút nhé?"
Phó Thư Dạng không trả lời ngay như đang do dự. Ngay lập tức, Hứa Mân nghe thấy Sở Diệp Nhiên ở bên cạnh lớn tiếng nói: "Anh muốn ăn trứng rán, cảm ơn bạn học Hứa."
9
Hứa Mân cười lên: "Được rồi, vậy các anh đến đây đi."
Cúp điện thoại, Hứa Mân bỏ bánh mì xuống rồi lấy mì sợi, trứng gà. Thấy không có rau xanh, cô tìm một thanh hành lá.
Đun sôi mì sợi, vớt ra, luộc qua một lần nước, rải hành gừng tỏi và gia vị ở phía trên rồi đổ dầu lên. Trong nháy mắt, mùi thơm ngập tràn căn nhà.
"Thơm quá đi!"
Vừa vào cửa, Sở Diệp Nhiên đã nghe thấy mùi thơm, nuốt nước bọt, lập tức nhảy tới cửa phòng bếp: "Bạn học Hứa, không ngờ em còn có tay nghề này! Thật đáng gờm!"
"Sẽ xong ngay đây."
Hứa Mân lật mặt trứng rán.
Sở Diệp Nhiên đồng ý, đi rửa tay, giúp cô lấy đũa và gia vị, vô cùng ân cần.
Lúc đi ra, anh ta nhìn thấy Phó Thư Dạng đang đứng ở cửa, dùng ánh mắt nặng nề nhìn mình.
"Đừng hiểu lầm."
Sở Diệp Nhiên giơ gia vị, nói: "Mình bị đồ ăn ngon dụ hoặc, tuyệt đối không nhìn chị dâu nhỏ một chút nào."
Phó Thư Dạng thản nhiên nói: "Đừng nói đùa."