Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ




Phó Thư Dạng chợt dừng bước.

Đã bao lâu rồi anh chưa từng nghe thấy có ai đó bảo anh phải "thật tốt" nhỉ?

"Ngài Phó, trên đời này không có chuyện gì ngài không làm được, lần này nhất định phải giúp tôi một chút."

"Phó tổng, người tài giỏi đúng là luôn có nhiều việc phải làm. Mấy chuyện này đều giao cho cậu."

"Anh Phó, anh nhiều tiền như vậy, cho tôi mượn một chút giải quyết chuyện cấp bách nha, được không?"

"Không sợ! Với năng lực của cậu, khó khăn lớn hơn nữa cũng có thể vượt qua."

...

"Ha, không phải Phó Thư Dạng chỉ có mấy đồng tiền bẩn thôi sao? Có gì đặc biệt hơn người?"

"Chết thì tốt! Loại rác rưởi này không xứng sống trên đời."

"Đã sớm thấy Phó Thư Dạng không vừa mắt! Hàng ngày lôi kéo không được, báo ứng báo ứng."

"Phó Thư Dạng cuối cùng cũng chết rồi! Trời xanh có mắt nha."
10


...

Phó Thư Dạng rũ mắt, che đậy tất cả cảm xúc, nhìn cô gái nhỏ trong lòng.

Cô gái nhỏ vừa say rượu vừa ngủ say, ngón tay nhỏ trắng nõn còn đang đặt trên hình xăm của anh.

Ngực anh như bị kiến chích một cái, cảm giác ngưa ngứa nhàn nhạt theo làn da thấm vào máu, lại từ máu tràn vào tim.

Phó Thư Dạng rất muốn gãi nhưng hai cánh tay đều đang bận.

Anh hơi lắc tay khiến tay Hứa Mân trượt xuống. Lúc này, cảm giác ngưa ngứa kia mới lui một chút.

Thật nhẹ. Chưa ăn cơm sao?

Thật sự có thể nhảy múa với sức khỏe này à?

Sẽ không té xỉu trên sân khấu chứ?
9

Suy nghĩ lung tung một hồi, Phó Thư Dạng mới cất bước khỏi quán cơm.

Ở cổng, Sở Diệp Nhiên và Diêu Tịnh vẫn chưa đi.

"Không còn sớm nữa, tôi không tiện về nhà. Đêm nay đành ở nhờ nhà Mân Mân."

Diêu Tịnh dựa vào cửa xe nói.

Cô ấy vẫn kín đáo, không nói thẳng là sợ Phó Thư Dạng sẽ làm gì đó Hứa Mân.

Sở Diệp Nhiên thủ thế bất đắc dĩ. Anh ta đã khuyên rồi, nhưng vô dụng.

"Vậy thì tốt quá."

Phó Thư Dạng thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không có Diêu Tịnh, anh quả thật không tiện chăm sóc một cô gái.

Xoay người đặt Hứa Mân vào chỗ ngồi phía sau, Phó Thư Dạng lui ra, tự giác ngồi vào ghế phụ.

Lúc này, Diêu Tịnh mới hài lòng, ngồi xuống ghế sau, chỉnh một tư thế thoải mái cho Hứa Mân, để cô dựa vào mình ngủ, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn Sở Diệp Nhiên: Nhìn xem! Người ta lịch sự bao nhiêu, không giống cậu.

Sở Diệp Nhiên: Tôi thế nào?


Chết oan được không?

Rõ ràng chính cô dựa vào trước! Nhưng anh ta cũng không dám công khai phản bác.
5

——

Tối hôm đó, Hứa Mân nằm mơ cả đêm.

Trong mơ là tất cả những chuyện nguyên chủ đã trải qua.

Khi còn bé, cô ấy được cưng chiều thành tiểu công chúa. Sau đó, phát sinh biến cố, cô ấy ngã vào vũng bùn, nếm trải ấm lạnh khắp nhân gian, rốt cuộc cũng không thể bò ra ngoài.

Cuối cùng, Hứa Mân thấy nguyên chủ đứng trong hư không nói với cô: "Cảm ơn cô đã để tôi được giải thoát."
2

Hứa Mân giật mình tỉnh lại, thấy đã là buổi sáng hôm sau.

Hứa Mân duỗi người, cảm giác được rõ ràng thân thể này không giống với trước kia. Không phải là biến hóa mà mắt trần có thể thấy được, đó là một loại giống như giao lưu giác quan thứ sáu.

Trước đó, Hứa Mân có thể cảm giác mình và thân thể này không thể dung hợp tốt. Bên ngoài không nhìn ra nhưng như mang một đôi giày không vừa chân, chính mình có thể cảm nhận được không thoải mái.

Có vài lần, nhìn thấy người nhà họ Hứa, thân thể này đều sẽ biểu đạt một xíu cảm xúc. Đôi khi Hứa Mân giao lưu với nguyên chủ ở đáy lòng, mặc dù không có được câu trả lời chắc chắn nhưng cũng có thể mơ hồ cảm nhận được tâm tình chập chờn của cô ấy.

Hôm nay, cô không thể cảm giác được gì cả.

"Cuối cùng cô cũng buông được rồi sao?"

Hứa Mân yên lặng hỏi đáy lòng.

Không có câu trả lời nhưng thân thể có một sự thoải mái trước nay chưa từng có.


Cảm giác "sử dụng thân thể" biến mất, cô thực sự có cảm giác "đây là thân thể của mình".

Hứa Mân nhẹ nhàng thở ra.

Hôm qua, lúc đưa ra quyết định đoạn tuyệt quan hệ cha con, cô còn lo nguyên chủ sẽ không vui. Dù sao nguyên chủ cũng dây dưa với nhà họ Hứa cả một đời, không chết không thôi.

Bây giờ nhìn lại, hình như nguyên chủ cũng không phải không vui.

Có lẽ cô ấy cũng mệt mỏi, chỉ là không đưa ra được quyết định.

Thật ra trong trí nhớ, tối hôm qua cô mơ thấy một quãng thời gian rất ấm áp. Chính xác mà nói, phần lớn ký ức đều rất ấm áp.

Hứa Trọng Á lật xe vào mùng hai năm đó. Năm đó, nguyên chủ mười ba tuổi.

Trước mười ba tuổi, nguyên chủ có một gia đình rất hạnh phúc.

Cuộc sống giàu có, mẹ xinh đẹp, ôn nhu, mặc dù ba không có nhiều thời gian ở nhà nhưng có thể kiếm tiền, dáng vẻ đẹp trai. Mấu chốt là ông ta rất cưng chiều nguyên chủ. Cô ấy muốn cái gì, ông ta đều sẽ mua cho.

Bạn bè cùng lớp đều rất hâm mộ nguyên chủ, nói cô ấy là một tiểu công chúa.

Năm mười ba tuổi, người mẹ thân yêu nhất của cô ấy không còn, trong nhà lại có thêm một người chị gái.

Nguyên chủ rất tức giận. Cô ấy không thể chấp nhận việc mẹ rời đi vì cứu người khác, cũng không thể chấp nhận việc ba phản bội.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận