Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ




Đúng là báo ứng. Trong lòng Hứa Mân vô cùng thoải mái.

Cô có hơi hối hận, sớm biết thế cô đã mang theo hạt dưa đến vừa cắn vừa xem rồi.

"Hứa Mân gì?" Một người áo đen cầm gậy đánh Hứa Trọng Á: "Chính mình làm gì còn không rõ à? Giả bộ cái gì?"

Hứa Trọng Á đau đến mức hít hà, cũng không dám nổi giận, ôn tồn nói: "Các người gọi Hứa Mân đến gặp tôi, tôi tự mình xin lỗi nó."

"Mày có bị bệnh không cái thằng này!" Một người áo đen khác đá Hứa Trọng Á một cước: "Đã nói là không liên quan tới người mày nói! Mày dụ dỗ ai, trong lòng còn không rõ à?"

Gương mặt sưng thành đầu heo của Hứa Trọng Á lập tức thay đổi: "Đình Đình?"

"Tên Đình Đình là để mày gọi à?" Lại một người áo đen khác tát Hứa Trọng Á một bạt tai: "Biết cô ta là người của ai không?"

Sắc mặt Hứa Trọng Á khó coi đến cực điểm: "Người của ai?"

Người áo đen hừ lạnh một tiếng nhưng không nói thẳng: "Cũng không biết soi mặt vào nước tiểu xem xem mình là ai, người nào mày cũng có thể đụng vào à?"


Hứa Mân coi như đã hiểu. Hứa Trọng Á trêu hoa ghẹo nguyệt, chọc đến người lợi hại hơn ông ta.

Từ việc năm đó Hứa Trọng Á cưới hai người vợ, có thể nhìn ra ông ta là một kẻ phóng đãng.

Hơn nữa, dáng dấp ông ta rất tốt, cộng thêm có chút tiền, xưa nay bên người chưa bao giờ thiếu oanh oanh yến yến.

Trong sách có mấy vai phụ là tình nhân của Hứa Trọng Á, không biết tự lượng sức mình, muốn tranh giành tình cảm với Hứa Lang, cuối cùng đều bị Hứa Trọng Á bỏ đi như giày rách.

Vì mẹ của nguyên chủ và mẹ của Hứa Lang đều chết, Hứa Trọng Á thề không kết hôn nữa. Đương nhiên, nói lời thề này cũng chỉ vì ông ta không chịu chịu trách nhiệm. Chỉ cần trát lên một lớp mặt nạ u buồn, ông ta lại lừa được một vài cô gái trẻ tuổi quyết một lòng với ông ta.

Hiện tại, xem ra ông ta cũng có lúc bị lật thuyền, coi như là báo ứng đi.

Nằm trên mặt đất, Hứa Trọng Á dường như nhớ tới gì đó, đột nhiên hoảng sợ: "Có phải Hàn..."

"Câm miệng!" Người áo đen giận dữ quát mắng.

Hứa Trọng Á không dám cãi lại. Mắt trần cũng có thể thấy ông ta đang run rẩy.

Rốt cuộc ông ta đã chọc tới người nào?

Hứa Mân rất hiếu kì. Trong sách không có đoạn kịch này.

Trong sách, Hứa Trọng Á cũng đã từng gặp phiền phức, sau này có nam chính giúp đỡ giải quyết nhưng đó là trên phương diện làm ăn. Hứa Trọng Á không hề bị người đánh thế này.
1

Họ Hàn... Hứa Mân đang lục soát kịch bản, chợt nghe thấy một tiếng quát lớn.

"Làm gì vậy?"

Cô quay đầu nhìn lại, thấy một người con trai vóc người cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng, lộ ra sự ngây thơ của tuổi trẻ đang sải bước đến.

Mấy người áo đen kia nhìn thấy cũng không muốn gây chuyện, chỉ cảnh cáo Hứa Trọng Á rồi rút lui.

Người con trai trẻ tuổi chạy đến đỡ Hứa Trọng Á dậy: "Tiên sinh, ông không sao chứ?"

Hứa Trọng Á lắc đầu. Lần này ông ta bị đánh không nhẹ, gần như không thể cử động được, vẻ mặt càng chán nản: "Không sao, cảm ơn cậu."


Người con trai trẻ tuổi đụng vào cánh tay đầy máu của ông ta, cau mày nói: "Ông bị thương quá nặng, phải đến bệnh viện mới được, để tôi đưa ông đi. Ông biết những người vừa rồi là ai không? Có muốn báo cảnh sát không?"

"Không cần, chỉ là chút hiểu lầm." Hứa Trọng Á quả thực không đi được, dựa vào tường thở hổn hển: "Phiền cậu giúp tôi gọi điện cho con gái của tôi."

Người con trai trẻ tuổi giúp Hứa Trọng Á gọi điện thoại.

Hứa Trọng Á rõ ràng không muốn để cậu ta biết chuyện mất mặt của mình, khách sáo nói: "Con gái của tôi đến là được rồi, không biết cậu tên gì? Chờ sau khi thương thế của tôi tốt lên, nhất định sẽ tới cửa cảm ơn."

"Tôi là Hàn Thù." Người con trai trẻ tuổi cười một tiếng: "Cảm ơn thì không cần, tôi..."

Cậu ta còn chưa dứt lời đã thấy sắc mặt Hứa Trọng Á biến đổi.

"Cậu họ Hàn?" Hứa Trọng Á kinh ngạc thốt lên.

Hứa Mân ở trên tường còn khiếp sợ hơn cả ông ta.

Hàn Thù?

Khó trách vừa rồi cô cảm thấy người này không giống người bình thường.

Hàn Thù chính là nam chính trong sách.
1

Vừa rồi, cô cảm thấy cái họ Hàn này rất quen thuộc nhưng nhất thời không nhớ tới nam chính.

Nhà của Hàn Thù kinh doanh ba đời, tích lũy được rất nhiều vốn liếng. Ông ngoại Hàn Thù cũng là nhân vật quan trọng của giới chính trị, quan hệ cực rộng.

4

Cho nên đến thế hệ của cha Hàn Thù, thanh danh của nhà họ Hàn đã vô cùng hiển hách.

Nhưng nhà họ Hàn cực thịnh vào thời kì của Hàn Thù, bởi hắn ta đạp đổ được Phó Thư Dạng, nuốt trọn sản nghiệp mà Phó Thư Dạng khổ tâm kinh doanh, nhảy lên trở thành người giàu nhất.

"Hàn, Hàn Nguyên Tề có quan hệ gì với cậu?" Trong ngõ nhỏ, Hứa Trọng Á lại hỏi.

Hàn Thù dừng một chút, trả lời: "Ông nói chủ tịch tập đoàn Hàn thị à? Tôi biết ông ta, có lẽ ông ta không muốn có quan hệ với tôi đâu."

Khiêm tốn.

Hàn Nguyên Tề chính là cha của hắn ta. Căn cứ theo kịch bản trong sách, giai đoạn này hai cha con đang cãi nhau vì chuyện đi học của Hàn Thù nên không thể nào vui vẻ được.

Cha mẹ hi vọng Hàn Thù đi du học nước ngoài, Hàn Thù nhất định không chịu đi, chọn vào trường nghệ thuật mình thích. Hàn Nguyên Tề giận đến mức muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với hắn ta, không cho hắn ta tiền tiêu vặt.

Cũng dưới tình huống đó, Hàn Thù quen biết Hứa Lang.

Hứa Lang lầm tưởng Hàn Thù là một tên nhóc nghèo, nhiều lần mời hắn ta ăn cơm. Hàn Thù bị tấm lòng thiện lương của Hứa Lang làm rung động, sau này còn vì giúp Hứa Lang mà chủ động hòa giải với cha, chấp nhận sự sắp xếp của gia đình.
8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận