Sáng sớm khi tỉnh lại, Hứa Mân phát hiện mình vẫn còn mặc quần áo hôm qua. Vì trèo tường nên bùn bẩn trên người cô đều dính hết lên chăn.
Bẩn muốn chết.
Hứa Mân ghét bỏ nhíu mày.
Sau đó, cô nhớ ra gì đó, nhanh chóng đứng lên đến cửa ra vào, lén lút quan sát.
Sau khi xác định trong phòng chỉ có một mình, cô mới cầm áo ngủ đi tắm.
Hiện tại, không còn chuyện gì có thể dời đi sự chú ý của cô nữa. Tối hôm qua cô không uống rượu nên những chuyện đã xảy ra, kể cả những tình huống nhỏ nhặt đều in rõ trong đầu cô.
Bây giờ, Hứa Mân vẫn nhớ rõ giọng điệu nhão nhoẹt của mình khi gọi Phó Thư Dạng là "anh Dạng", một tầng da gà cũng nổi lên.
Đúng là điên rồi! Đầu óc hỏng rồi sao?
Gọi cái quỷ gì chứ!
Lúc ấy, biểu cảm của Phó Thư Dạng như là... một lời khó nói hết.
Hứa Mân còn nhớ rõ, ngay cả ông anh lái xe cũng cười trộm một tiếng.
6
Còn hỏi nguyện vọng gì đó, thật đúng là ngu ngốc, trẻ con!
Trước kia, tửu lượng của Hứa Mân không tồi, chưa từng say, cô còn tự nhận tửu lượng của bản thân vô cùng tốt.
Hiện tại, cô mới hiểu sau khi say rượu mình sẽ thành cái dạng gì!
Trời ạ, xấu hổ chết mất thôi!
Nhưng đó vẫn chưa phải mất mặt nhất. Mất mặt nhất là sau khi hỏi xong, Phó Thư Dạng còn chưa kịp trả lời thì cô đã ngủ mất.
Những chuyện sau đó, cô thật sự không có chút ấn tượng nào.
Hiển nhiên là Phó Thư Dạng đã bế cô về nhà.
A a a a a... Hứa Mân im lặng kêu gào, liều mạng xông vào vòi sen.
Cũng may Phó Thư Dạng là một chính nhân quân tử. Nếu không, cô chết thế nào cũng không biết được.
Mất mặt chưa nói, còn ngu xuẩn.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có lẽ cô còn chết sớm hơn cả nguyên chủ, biết kịch bản cũng vô dụng.
Hứa Mân tắm thật lâu mới đi ra ngoài, vừa đổi ga giường vừa thầm mắng mình.
Lúc thu dọn xong, đi ra cửa, Hứa Mân thấp giọng cầu nguyện: Trăm ngàn lần đừng đụng phải Phó Thư Dạng.
Lúc đi ngang qua cửa nhà Phó Thư Dạng, cô nhanh chóng tăng tốc nhưng cũng ngay lúc đó, cô nghe thấy một tiếng "kẽo kẹt". Cổng nhà anh mở ra.
Phó Thư Dạng cầm một túi văn kiện đi ra, dường như là phải ra ngoài.
Đây là vận khí thần tiên gì vậy chứ?
8
Trước đó muốn tìm anh, tìm thế nào cũng không được, bây giờ không muốn gặp thì lại lù lù ngay trước mắt.
Thấy Hứa Mân, Phó Thư Dạng cũng hơi sửng sốt, đang định chào hỏi lại nghe đối phương lớn tiếng nói: "Chào buổi sáng! Em đang vội, đi trước nhé, bái bai!"
Tiếng nói vừa dứt, người đã cách hơn mười mét, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Nhìn mái tóc đuôi ngựa tung bay của cô, khóe miệng Phó Thư Dạng thoáng hiện lên ý cười nhưng cũng vội biến mất.
Hứa Mân không dám quay đầu, chọn một chiếc xe đạp rồi đạp thật nhanh. Xác định Phó Thư Dạng không đi đường này, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi đến trung tâm huấn luyện, tỉnh táo rồi, Hứa Mân lại hơi hối hận.
Thật ra cô nên chào hỏi người ta mới phải! Chạy như thế sẽ khiến mình như đang chột dạ.
Hơn nữa, Phó Thư Dạng đã giúp cô chuyện lớn như thế, cô còn chưa nói cảm ơn với người ta. Thật không lễ phép gì cả!
Hứa Mân thầm nói với mình, tối về gặp được Phó Thư Dạng, nhất định phải nói lời cảm ơn với anh.
Nhưng trở về rồi, Hứa Mân cũng không gặp được Phó Thư Dạng.
Rốt cuộc cô vẫn còn chút xấu hổ nên cũng không để trong lòng.
Vài ngày sau đó, Hứa Mân cũng không gặp lại Phó Thư Dạng.
Chớp mắt đã đến ngày khai giảng.
Trường học ở Hòa Thành nhưng lại ở thành Đông, cách tiểu khu Bạch Hạc Tháp rất xa, Hứa Mân chỉ có thể ở nội trú.
Một ngày trước khai giảng, trời đổ cơn mưa lớn. Cô ở nhà thu dọn hành lý, cuối cùng cũng thấy Phó Thư Dạng trở về.
Cô cầm hộp bánh bích quy nhỏ vừa nướng, đi gõ cửa nhà Phó Thư Dạng.
Phó Thư Dạng đội mưa trở về, cả người ướt sũng, còn chưa kịp thay quần áo.
Lúc mở cửa, sắc mặt anh không tốt chút nào, còn đen hơn cả sắc trời.
"Anh Phó, đây là bánh bích quy em nướng." Hứa Mân cũng hơi bị bộ dạng của anh hù dọa: "Trước đó... Tóm lại, cảm ơn anh đã chiếu cố. Ngày mai em phải đi học rồi, cuối tuần mới có thể trở về, đến lúc đó sẽ mời anh ăn cơm."
Phó Thư Dạng chần chờ vài giây, nhận bánh bích quy, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Hứa Mân nhận ra anh không muốn nói chuyện phiếm, lại thấy cả người anh còn ướt, không tiếp tục nhiều lời: "Vậy anh đi thay quần áo nhanh đi, đừng để bị lạnh."
Về đến nhà, Hứa Mân cảm thấy hơi mất mát.
Thái độ của Phó Thư Dạng với cô vốn vẫn không tệ lắm. Tình huống bài xích cô như hôm nay cũng chỉ xảy ra khi hai người gặp nhau lần đầu.
Chỉ là, chút mất mát ấy rất nhanh đã bị sự hưng phấn khi nhập học lấn át.
5
Trải qua hơn nửa tháng khổ luyện, cộng thêm thiên phú của nguyên chủ, vũ đạo của Hứa Mân đã tiến bộ rõ rệt. Đương nhiên là vẫn thua kém trình độ trước kia của nguyên chủ nhưng cô cũng đã đủ tư cách làm một học sinh chuyên ngành vũ đạo, không cần lo sẽ bị đuổi học.
Ngày hôm sau, Hứa Mân rời giường sớm, thử quần áo thật lâu.
Lúc đầu, cô nhìn trúng một chiếc váy vải bông màu trắng nhưng sau khi mặc, cô mới nhớ Hứa Lang vốn ưa chuộng váy dài màu trắng. Thế là, cô đổi thành T-shirt in hoa màu quýt, mặc quần short jean rộng rãi, phối với giày trắng, có thể chạy cũng có thể nhảy, vô cùng dễ chịu.