Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ




Trên trời rơi xuống một em gái Hứa.

Phó Thư Dạng nhếch đôi môi mỏng, muốn nói lại thôi.

Hứa Mân đã chuẩn bị tâm lý sau đó mông sẽ nở hoa, không ngờ lại được người ta đỡ lấy. Bản năng sinh tồn bảo cô hãy ôm lấy mọi vật có thể cho cô cảm giác an toàn — ví dụ như cổ của Phó Thư Dạng.
1

Đây hoàn toàn là động tác theo bản năng. Ôm xong cô mới phát hiện tư thế này vô cùng mập mờ. Đầu váng mắt hoa, cô nhìn chằm chằm mỹ nhan thịnh thế gần trong gang tấc.

Người trong lòng vừa nhẹ lại vừa mềm. Nhìn đôi mắt to rõ thanh tịnh trong suốt phản chiếu gương mặt của bản thân, yết hầu của Phó Thư Dạng khẽ lăn một cái. Anh thản nhiên nói: "Có xuống được không?"
3

"Hả..." Hứa Mân vội buông tay, nhảy xuống đất, không dám quay đầu nhìn biểu cảm của Phó Thư Dạng: "Thật xin lỗi, em không cố ý."

Phó Thư Dạng đút tay vào túi quần: "Sao cô lại ở đây?"

"Em chờ anh đó." Nhớ tới nhiệm vụ của mình, Hứa Mân không kịp thẹn thùng, quay đầu lại, vội nói: "Bọn em không gọi điện thoại cho anh được, gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời, lo lắng gần chết... Tất cả mọi người vô cùng lo lắng nên mới cử em đến nhà anh xem thử. Anh đã đi đâu vậy?"


Phó Thư Dạng mở to mắt liếc nhìn cửa sắt cao cao, cánh môi anh khẽ động như muốn nói gì đó nhưng lại không phát ra âm thanh.

Hứa Mân biết bây giờ tâm trạng của anh không tốt, cũng đã dự tính trước việc anh sẽ kháng cự mình nên thái độ của cô với Phó Thư Dạng vẫn tốt đẹp.

Cô dời ánh mắt, nhìn thấy chai rượu bị ném vụn, cô mới phát hiện bầu không khí đang tràn ngập vị cồn nồng đậm.

Hóa ra lại đi uống rượu.

Rõ ràng trùm phản diện trong sách chỉ thỉnh thoảng uống chút rượu đỏ để làm màu thôi, sao người thật lại thích uống rượu thế?

Hứa Mân không thích thấy Phó Thư Dạng uống rượu. Mỗi lần anh uống rượu, cô đều sẽ nhớ đến đêm đầu tiên gặp mặt. Anh đứng trong màn mưa, cả người tràn đầy tử khí.

Khi đó cô không hiểu, bây giờ đã rõ rồi. Tử khí trên người Phó Thư Dạng phát ra từ tâm trạng.

Lòng anh chết rồi nên anh thật sự không muốn sống nữa.
1

Bi thương, chết tâm.

Có cách nào có thể giúp trái tim của một người sống lại lần nữa không?

Giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, lăn trên mu bàn tay Hứa Mân.

"Trời mưa rồi." Hứa Mân ngước mắt nhìn trời, lại quay đầu nhìn Phó Thư Dạng: "Chúng ta vào nhà nói chuyện nha?"

Phó Thư Dạng vốn không muốn mời cô vào nhà nhưng cơn mưa mùa hè lại vô cùng thất thường, nói mưa là mưa, đã vậy khí thế còn rất hung mãnh. Anh đành phải mở cửa.

Hứa Mân đứng ở cửa ra vào nhìn sàn nhà không dính một hạt bụi, hơi sững sờ.

Dưới tình huống hỏng bét như thế mà Phó Thư Dạng vẫn còn tâm trạng quét dọn nhà cửa sạch sẽ thế à? Chẳng lẽ anh có bệnh thích sạch sẽ à?

Mặc kệ, thế nào cũng được, nếu vẫn để ý đến chuyện này thì rõ ràng trái tim của anh vẫn chưa chết hoàn toàn. Đây là chuyện tốt.

"Có dép không?" Hứa Mân không nỡ giẫm bẩn sàn nhà của anh.

Phó Thư Dạng xoay người tìm hai đôi dép lê. Anh hơi do dự, cầm một đôi hơi lớn đưa cho Hứa Mân: "Không có của phụ nữ."


Hứa Mân không chú ý đến động tác nhỏ của anh, chỉ âm thầm tặc lưỡi. Có phải kích cỡ của đôi này hơi lớn rồi không?

Mang vào như đạp lên hai chiếc thuyền...

Phó Thư Dạng cúi đầu, lông mi khẽ run lên: "Không thay cũng được."

"Không sao, rất ổn mà." Hứa Mân kiên cường giẫm lên hai "chiếc thuyền", dò dẫm đi đến ghế sô pha.

Loẹt quẹt loẹt quẹt, loẹt quẹt loẹt quẹt...

Tay phải của anh nắm thành nắm đấm, cọ xát trên chóp mũi, lập tức đi vào phòng vệ sinh.

Hai phút sau, anh đi ra, trên chóp mũi vẫn còn vương vài giọt nước, thấy Hứa Mân đang gọi điện thoại, còn nhắc tới "uống rượu".

"Em gọi điện thoại báo cho anh Sở một tiếng." Thấy anh đi ra, Hứa Mân nhanh chóng cúp điện thoại: "Bọn họ đều rất lo cho anh."

Phó Thư Dạng không có ý muốn tiếp tục nói về chủ đề này: "Uống chút gì không?"

"Không... Có nước trắng không?"

Cô từ ký túc xá tới, đến bây giờ vẫn chưa uống ngụm nước nào, còn nói nhiều như thế, chạy nhiều như vậy nữa. Khi nãy, cô hoàn toàn không hề cảm thấy mệt, bây giờ nhắc tới mới phát hiện miệng lưỡi đã đắng khô.

Trong nhà Phó Thư Dạng không có máy đun nước. Anh cầm ấm nước đi nấu.

Thấy nước, Hứa Mân dù khát nhưng sợ nóng nên cô không dám uống một ngụm lớn, chỉ dám đặt bên môi nếm thử.


Thế mà cô lại nếm được vị ngọt giống như... mật ong?

Cô ngước mắt nhìn qua. Phó Thư Dạng đang cầm một lon bia ướp lạnh, đứng bên cạnh ghế sô pha, cách hơi xa, thái độ rất xa cách.

"Điện thoại di động của anh đây à?" Hứa Mân chỉ chiếc điện thoại trên bàn trà.

Khó trách không có ai trả lời tin nhắn, anh hoàn toàn không mang bên người.

"Ồ." Phó Thư Dạng thản nhiên liếc qua: "Quên mang theo."

Hứa Mân lại nếm thử một chút nước, đúng là anh đã cho thêm mật ong.

Có lẽ đây chỉ là sự hiếu khách của Phó Thư Dạng nhưng lại khiến Hứa Mân sinh ra một loại ảo giác bị anh cưng chiều. Trong nháy mắt, lòng can đảm của cô tăng vọt, trực tiếp nói với Phó Thư Dạng: "Anh cố ý à?"

Mí mắt Phó Thư Dạng khẽ nâng lên. Anh liếc nhìn cô nhưng không nói lời nào.

"Anh sợ em... Không đúng, anh sợ đám Sở ca gọi điện thoại cho anh, không biết trả lời thế nào nên mới cố tình không đem theo người đúng không?" Hứa Mân thẳng lưng nhìn anh.

Ngón tay đang cầm lon bia của Phó Thư Dạng khẽ động: "Tôi không sao. Cảm ơn cô đã tới tìm tôi, tôi đưa cô về."

Hứa Mân ôm lấy một cái gối: "Em lo lắng chạy tới tìm anh, không đem chìa khóa cũng không đem túi, không có chỗ để đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận