Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ




Mã nick Wechat là một manh mối quan trọng.

Trong trường này, người có Wechat của cô cũng không nhiều.

Sở Diệp Nhiên, Phùng Hiểu Chi, còn cả Hứa Lang... Hứa Mân dừng một chút. Mặc dù không thích Hứa Lang nhưng cô cảm giác cũng không phải do Hứa Lang làm.
1

Đây không phải phong cách của Hứa Lang.

Còn có thể truy cập bằng đường nào nữa đây?

Đúng rồi, số điện thoại.

Lúc báo danh sẽ phải đăng ký số điện thoại. Vừa hay, nick Wechat của Hứa Mân cũng dùng số điện thoại đó. Chẳng lẽ cô bị người ta tiết lộ ra ngoài à?

Nhưng người không thù không oán không cần phải hãm hại cô như thế chứ?


Người có thù có oán... rốt cuộc là ai?

Đêm nay Hứa Mân ngủ không ngon, sáng hôm sau cảm giác như hai mắt bị dính chặt lại.

Có điều, toàn bộ kỳ nghỉ hè cô đều dậy sớm, đồng hồ sinh học đã hình thành, chỉ cần đến giờ sẽ tỉnh.

Học sinh chuyên ngành vũ đạo rất thảm. Mỗi buổi sáng, hai tiết đầu tiên đều là các khóa đào tạo cơ bản, căn bản không thể ngủ xong giấc.

Thật ra, rất nhiều học sinh chuyên ngành nghệ thuật đều như thế nên dậy sớm đã là chuẩn mực của toàn bộ học viện.

Vừa trải qua kỳ nghỉ hè lười nhác, mấy người khác cũng không quen dậy sớm, híp mắt lại đánh răng rửa mặt. Vì đầu óc không tỉnh táo, nhất thời không nhớ tới chuyện tối qua nên có trò chuyện với nhau.

Đến lúc hoàn toàn tỉnh táo lại, bầu không khí lúng túng mới bắt đầu lan rộng.

Tối qua, Hứa Mân đã suy nghĩ rất nhiều về cách ứng phó với hai người này. Cô cũng đã có tính toán của mình: "Chúng ta cùng đi ăn cơm đi?"

Bối Khởi Yên và Mai Thanh cũng có chút bối rối.

Hứa Mân nói: "Chuyện tối qua chắc chắn đã truyền đi khắp học viện rồi, không chừng đại học khoa học tự nhiên bên cạnh cũng đều biết. Bây giờ ký túc xá chúng ta bất hòa, chắc chắn các loại tin đồn đâm dao sau lưng sẽ bay đầy trời. Cách tốt nhất để đập tan tin đồn là chúng ta đoàn kết với nhau. Đương nhiên, nếu các cậu không bằng lòng, tôi cũng không bắt buộc, dù sao tôi cũng không quan tâm người ta bàn luận sau lưng tôi thế nào. Nhưng dám bàn luận trước mặt tôi thì..."

Chưa nói xong, cô đã nhẹ nhàng nở một nụ cười lạnh lẽo. Hai người bạn cùng phòng đều không khỏi rùng mình.

Mai Thanh và Bối Khởi Yên liếc nhìn nhau rồi nói rất nhanh: "Hứa Mân nói rất có đạo lý. Chúng ta cùng chung một ký túc xá, là một tập thể, phải đoàn kết, không thể để những kẻ châm ngòi ly gián được như ý."

Hứa Mân nở nụ cười, kéo Phùng Hiểu Chi đi. Bốn người cùng đến nhà ăn ăn cơm.

Không phải cố ý ghê tởm bản thân nhưng nếu chuyện này còn có người đứng sau, mục đích của người đó có lẽ còn bao gồm ly gián những người bên cạnh Hứa Mân. Cô vẫn còn nhớ rất rõ nữ sinh tóc vàng châm ngòi ly gián chiều hôm qua.

Nếu suy đoán của cô không sai thì nhìn thấy người trong ký túc xá bọn họ ăn cơm cùng nhau, người kia chắc chắn sẽ không chịu được nhỉ?

Từ lúc bắt đầu đi ra ngoài cho đến khi tới nhà ăn, không ngừng có người nhìn lén bọn họ, không ngừng có người xì xào bàn tán. Nhưng chỉ cần một ánh mắt của Hứa Mân hay Phùng Hiểu Chi quét qua, những người kia sẽ lập tức ngậm miệng.


Xem ra chiều hôm qua giết gà dọa khỉ quả thực đã có hiệu quả.

Cơm nước xong xuôi, bốn người chuẩn bị đi học. Lúc thay quần áo, Phùng Hiểu Chi mới có cơ hội tránh mặt hai người kia, chen đến trước mặt Hứa Mân, thấp giọng nói: "Cậu không cảm thấy chán ghét à?"

Dù sao, cô ấy cũng rất chán ghét Mai Thanh và Bối Khởi Yên.

Cho dù Wechat không phải do bọn họ truyền ra nhưng ngày đầu tiên khai giảng đã hãm hại sau lưng bạn cùng phòng như vậy, có thể thấy được nhân phẩm tồi tệ thế nào.

"Dù sao hai người họ cũng chung ký túc xá với chúng ta, nếu muốn giở trò sau lưng thì quá dễ rồi."

Hứa Mân nói: "Trước tiên cần phải tra rõ chân tướng đã. Đã khiến cậu chịu ủy khuất rồi."

Thường nói, thà đắc tội quân tử cũng không thể đắc tội tiểu nhân, huống chi còn ở chung một mái nhà, trở mặt với bọn họ thì quá không an toàn.

Phùng Hiểu Chi cũng hiểu rõ điều này nên buồn bực ngậm miệng.

Hai phút sau, cô ấy bỗng tới gần: "Mân Mân, cậu có nghĩ tới việc ra ngoài thuê phòng ở không?"

Nghe vậy, ý nghĩ đầu tiên của Hứa Mân chính là cô ấy muốn dọn ra ngoài ở với bạn trai, lập tức khẩn trương: "Không được!"
2

Trong đầu Phùng Hiểu Chi mơ hồ: "Vì sao?"

"Không phải quy định của trường là năm nhất đại học nhất định phải nội trú sao?"


Hứa Mân ý thức được phản ứng của mình hơi quá khích, lập tức tỏ thái độ hòa hoãn.

"Cũng may chúng ta thuộc học viện nghệ thuật, quy định này cũng không phải yêu cầu cứng nhắc gì."

Phùng Hiểu Chi cũng đã nghe ngóng: "Chỉ cần nói là có lịch diễn, xin với trường học, bình thường đều sẽ được phê chuẩn."

Thật ra chuyên ngành biểu diễn vũ đạo cũng đã sản sinh ra không ít minh tinh, thậm chí còn có tân sinh đã thành danh. Học sinh trong trường đi diễn, quay quảng cáo, quay phim... đều rất thường thấy nên quy định trường học tương đối thoáng.

Không còn cách nào khác, Hứa Mân dứt khoát trực tiếp tra hỏi cô ấy: "Cậu nói thật với mình đi, có phải cậu muốn dọn ra ngoài sống thế giới hai người với bạn trai không?"

"Nghĩ gì thế?"

Phùng Hiểu Chi nhéo lỗ tai cô một cái: "Trường của bạn trai mình quản rất nghiêm, chỉ có thể nội trú. Mình muốn ở cùng với cậu."

Hứa Mân cười hì hì, ôm cô ấy nói: "Được, mình suy nghĩ một chút."

Thật ra, nếu có thể không nội trú, Hứa Mân cũng bằng lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận