Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ




Kim Tịch nhìn Hứa Mân, lại nhìn sang Phó Thư Dạng, hơi do dự: "Hai người... đi cùng nhau?"

Phó Thư Dạng gật đầu một cái.

Chú ý tới động tĩnh bên này, Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao cũng đi tới. Đúng lúc nghe vậy, Sở Diệp Nhiên cướp lời, nói: "Đúng vậy, mỹ nữ có muốn ngồi chung không?"

Lần này, Kim Tịch cũng không do dự nữa: "Được."

Cô ấy thật sự tới một mình nên năm người ngồi chung một bàn.

Sở Diệp Nhiên làm ra vẻ quen thuộc, lấy danh "tôi là bạn cùng phòng kiêm anh em tốt của Dạng thần" ra mở đầu, rất nhanh đã làm quen với Kim Tịch.

Có lẽ vì xuất thân tốt, có một sư công và một người cha đức cao vọng trọng, từ nhỏ, Kim Tịch đã được cưng chiều nên cô ấy có chút tính tình đại tiểu thư, tính cách tương đối thẳng thắn nhưng lại không khiến người ta cảm thấy quá đáng ghét.

Sau khi hàn huyên đôi câu, Kim Tịch không nhịn được, hỏi Phó Thư Dạng: "Sao hai người lại quen biết nhau vậy?"

Câu hỏi này đương nhiên là hỏi anh và Hứa Mân.

Phó Thư Dạng thản nhiên nói: "Trùng hợp."


Câu trả lời này thật sự rất qua loa. Kim Tịch bĩu môi, rõ ràng đang không vui.

Nhưng cô ấy lại không vặn hỏi Phó Thư Dạng, chỉ cắm đầu ăn, không nói gì nữa.

Đại tiểu thư mà lại nhẫn nhịn như vậy, rõ ràng người này tương đối quan trọng với cô ấy.

Trong lòng Hứa Mân xẹt qua một chút cảm giác vi diệu.

Đừng nói Kim đại tiểu thư này thích Phó Thư Dạng nhé?

Như vậy, không chừng cô ấy sẽ đồng ý giúp đỡ.
3

Nhưng nếu cô ấy thực sự giúp đỡ, có phải Phó Thư Dạng nợ cô ấy hơi nhiều không? Có cần lấy thân báo đáp không? Anh có bằng lòng không?
2

"Lúc nghỉ hè, Mân Mân đến trung tâm huấn luyện vũ đạo nhà anh mở để học múa, Dạng thần tới chơi nên quen biết." Không nghĩ nhiều như Hứa Mân, Sở Diệp Nhiên giải thích bổ sung giúp Phó Thư Dạng. Đương nhiên cũng có chút nói dối.

Phó Thư Dạng không phản bác.

"Hóa ra nhà anh mở cơ sở đào tạo." Kim Tịch nhìn bọn họ, như có điều suy nghĩ: "Bọn họ nói nghỉ hè bị một tên... Phú nhị đại bắt nạt, là nói các anh à?"

Sở Diệp Nhiên không hiểu gì cả: "Anh không phải phú nhị đại, bọn họ là ai?"

"Là đám người Chu Nhị." Hứa Mân có thể đoán được ý của Kim Tịch: "Kim tiểu thư và Chu Nhị ở chung ký túc xá."

"Cmn!" Sở Diệp Nhiên giận dữ, nói sơ lược về chuyện lúc nghỉ hè.

Nghe xong, Kim Tịch chưa nói gì cả, chỉ nhìn Hứa Mân bằng ánh mắt chần chờ bất định.

Hứa Mân có thể hiểu được sự rối loạn của cô ấy.

Nhất định Chu Nhị và Uông Tuyết đã nói xấu sau lưng cô rất nhiều. Kim Tịch vào trước là chủ*, mặc dù không thích bọn Chu Nhị nhưng cũng chưa chắc sẽ thích Hứa Mân.

*ấn tượng ban đầu giữ vai trò quan trọng.

"Ăn cái này đi." Hứa Mân vớt não lợn đã nấu xong cho Kim Tịch.

Kim Tịch hơi dừng lại, có chút ghét bỏ: "Cô không cần lấy lòng tôi."


Hứa Mân: "..."

Cô thật sự không lấy lòng Kim Tịch. Chỉ là vừa rồi, Kim Tịch đã tranh não lợn với cô, vậy rõ ràng cô ấy thích ăn cái này.

Mặt khác, ba người con trai ở đây chắc chắn sẽ không tranh với Kim Tịch nên cô trực tiếp cho cô ấy.

Bầu không khí có chút vi diệu. Phó Thư Dạng vẫn luôn không nói lời nào lại ngẩng đầu lên: "Có ý gì?"

Như rất sợ anh hiểu lầm, Kim Tịch vội giải thích: "Em chỉ cảm thấy cô ấy cũng thích ăn, cũng không cần phải nhường cho em."

"Tôi không nhường cho cô." Hứa Mân cũng đành phải giải thích một câu: "Tôi không ăn cái này."

"Vậy cô lấy nó làm gì?" Kim Tịch liếc mắt nhìn mấy người khác một lượt: "Tôi biết Phó sư huynh không ăn, các anh ai ăn?"

Hứa Mân hơi kinh ngạc.

Phó Thư Dạng không ăn não heo?

Vậy tại sao trong sách lại viết là anh vô cùng thích ăn?
7

Sở Diệp Nhiên và Mạnh Thao liếc nhìn nhau, Mạnh Thao nói: "Anh, anh thích ăn, Mân Mân lấy cho anh."

"Thật xin lỗi, tôi hiểu lầm cô rồi." Kim Tịch sững sờ, lập tức nói với Mạnh Thao: "Vậy tôi chia cho anh một nửa."

"Không cần không cần." Mạnh Thao vội vàng lắc lắc cái tay mập mạp: "Ưu tiên cho con gái, em ăn đi."


"Một mình tôi không thể ăn nhiều như vậy." Kim Tịch không nói thêm gì nữa, thực sự chia cho Mạnh Thao hơn phân nửa.
2

Mạnh Thao khóc không ra nước mắt, Sở Diệp Nhiên yên lặng nén cười.

Phó Thư Dạng nhìn Hứa Mân một chút, không nói gì.

Bữa cơm này, ngoại trừ Mạnh Thao kiên trì ăn hết nửa bát não lợn, gần như vừa ăn vừa khóc ra thì tổng thể vẫn coi như hài hòa.

Không ai nhắc đến chuyện gì liên quan tới Kim Mẫu, thậm chí cũng không ai nhắc tới ân oán của Hứa Mân và Hứa Lang, tất cả đều đang thảo luận về buổi khai giảng và khóa huấn luyện quân sự tiếp theo.

Dựa theo kinh nghiệm của bọn Sở Diệp Nhiên, mấy năm trước, huấn luyện quân sự rất vất vả nhưng hai năm nay đã dễ hơn, không cần lo lắng.

Hứa Mân và Kim Tịch đều nhẹ nhàng thở ra.

Kim Tịch sợ huấn luyện quân sự quá khổ, Hứa Mân thì lo huấn luyện quân sự quá mệt mỏi, sẽ không có cơ hội điều tra chuyện của Phó Thư Dạng.

Kết quả, đến ngày huấn luyện quân sự, đám Hứa Mân bị kéo thẳng tới một trụ sở quân sự ở ngoại ô, sẽ tiến hành huấn luyện quân sự chân chính ở đây trong vòng mười lăm ngày, ngay cả điện thoại cũng không cho dùng.

Hứa Mân trực tiếp choáng váng.

Cô chỉ cược với Phó Thư Dạng trong vòng một tháng. Hiện tại đã qua một tuần, lại thêm mười lăm ngày huấn luyện quân sự, lúc cô rời khỏi căn cứ quân sự thì chỉ còn lại khoảng một tuần, làm gì còn thời gian đi tìm chứng cứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận