Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ

Hứa Mân đứng tại chỗ một hồi, Phó Thư Dạng cũng không định phản ứng tiếp, trái tim của cô mới coi như thật sự hạ xuống.


"Cảm ơn."

Hứa Mân khẽ lên tiếng, quay người đi vào toilet bên cạnh.

Cô muốn rửa mặt để bình tĩnh một chút nhưng vừa ngẩng đầu lên nhìn vào gương, chính cô cũng bị bản thân dọa sợ.

Trong gương là một cô gái nhuộm mái đầu ngang ngược đủ màu, tô son đỏ, lông mi giả vừa to vừa dài trông hơi ghê.
2

Có lẽ nguyên nhân nằm ở thân thể này, Hứa Mân có thể cảm nhận được sự bất mãn mãnh liệt của cô từ trong cách ăn mặc này của nguyên chủ.

Chẳng trách vừa rồi Phó Thư Dạng say rượu xong nhìn thấy dáng vẻ này của cô cũng vô thức né tránh. Chẳng trách lúc mấy nhân viên công tác quản lý kia vừa thấy cô lại kinh ngạc như thế.

Hứa Mân rất đau lòng cho nguyên chủ, nhưng đây không phải phong cách của cô.

Tóc thì tạm thời không thể nào giải quyết được, cô chỉ có thể tẩy lớp trang điểm trên mặt, lộ ra dung mạo thật sự của nguyên chủ.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn, mắt phượng điển hình, trong câu ngoài vểnh. Đôi mắt vô cùng đen, lúc không cười thì hơi lạnh, khi cười khóe mắt nhếch lên trông vô cùng ngọt ngào khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy rất xinh đẹp.


Cô gái nhỏ tốt đẹp bao nhiêu, tiếc là lại bị đám người kia giày vò thành một thiếu nữ bất lương phản nghịch.

Nhìn gương mặt có thể nói là xa lạ này, Hứa Mân lặng lẽ động viên chính mình.

Sẽ ổn thôi.

Ra khỏi toilet, Hứa Mân thấy Phó Thư Dạng đã ngủ say, cô không dám trêu chọc anh nữa, chỉ quay người lên lầu, khóa trái cửa phòng ngủ.

Cả ngày nay mệt đến ngất ngây, mặc dù hoàn cảnh xa lạ, mặc dù con đường phía trước còn dài đằng đẵng, mặc dù trong nhà còn có một người đàn ông xa lạ... Hứa Mân vẫn không thể chống đỡ được, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Cô ngủ không yên, trong lúc nằm mơ lại mơ thấy một đoạn ký ức vụn vặt, lúc thì là cô, lúc thì lại biến thành nguyên chủ.

Lúc tỉnh lại lần nữa thì trời đã sáng, trên người cô cũng toát một lớp mồ hôi.

Nhìn căn phòng xa lạ, Hứa Mân nhéo mình một cái thật mạnh.

Có đau đớn nhưng cũng không có gì thay đổi cả.

Cô xuyên qua thật rồi!

Sau khi rửa mặt, Hứa Mân rón rén đi đến bậc thang, lén lút nhìn về phía phòng khách.

Trên ghế sô pha trống rỗng, không có ai cả.

Hứa Mân thở phào nhẹ nhõm.

Tối hôm qua cô vừa xuyên tới nên vẫn chưa tỉnh táo lắm, không ngờ còn dám dẫn nhân vật nguy hiểm như Phó Thư Dạng vào nhà.

Lá gan quá to, nghĩ lại đã cảm thấy sợ.

Phó Thư Dạng đi thật rồi, anh cũng không để lại lời nhắn nào cả.

Hứa Mân rất vui, chỉ hi vọng sau này đừng có liên quan gì đến Phó Thư Dạng nữa, nhưng nghĩ tới quãng thời gian sau này, cô lại bắt đầu phát sầu.


Năm nay nguyên chủ mười tám, vừa mới tốt nghiệp cấp ba. Cô ấy là sinh viên nghệ thuật, khóa văn hóa nát bét, dựa vào thành tích chuyên ngành vững chắc mới thi đậu vào một trường cao đẳng nghệ thuật địa phương.

Mà Hứa Mân tứ chi cứng đờ, cảm giác cân bằng lực kém, mít đặc về vũ đạo.

Đi học lại cấp ba lần nữa thì cũng không thực tế, chính Hứa Mân là trẻ mồ côi nên không học cấp ba nghiêm túc, chỉ có thể kiên trì lên đại học.

Bây giờ là đầu tháng tám, còn một tháng nữa là tới ngày khai giảng.

Cục u trên đầu Hứa Mân lại bắt đầu đau đớn, cô phải dùng thời gian một tháng, từ một người không có căn bản vũ đạo luyện đến mức phải biết ít nhất một vài động tác cơ bản, nếu không thì e là còn chưa kịp vào trường đã phải rút lại hồ sơ rồi.

Đường có khó đi hơn nữa thì cũng phải tiến về phía trước.

Hứa Mân quyết định đi mua thức ăn trước, giải quyết vấn đề cơm nước đã. Thức ăn ngoài quá đắt, nghe nói chi phí của trường cao đẳng nghệ thuật này mắc hơn đại học phổ thông nhiều, tiết kiệm được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Còn cả mái đầu lỗi màu này cũng phải nhuộm lại.

May là lúc thu dọn đồ đạc của nguyên chủ cô còn đem theo hai cái mũ. Hứa Mân lấy một cái mũ lưỡi trai màu đen đội lên, tuy không thể che hết được nhưng dù sao cũng đỡ gai mắt hơn trước.

Hứa Mân hỏi bảo vệ cổng: "Xin hỏi gần đây có chợ bán thức ăn nào không?"

Nghiệp chủ* ở đây không nhiều, anh ta cũng biết hết, bỗng nhiên xuất hiện một người xa lạ thế này nên bảo vệ hơi nghi ngờ.

*Nghiệp chủ: Chủ sở hữu của xí nghiệp và sản nghiệp.

Hứa Mân lúng túng sửa lại mũ một chút, kéo một sợi tóc màu xanh lá ra cho bảo vệ xem: "Thấy quen không?"


"A, cô là... Cô Hứa?" Bảo vệ không thể giấu sự xấu hổ, bản thân anh ta cũng thấy không ổn: "Xin lỗi cô, xin lỗi cô, dậy sớm quá nên tôi vẫn chưa tỉnh ngủ, không nhận ra cô."

"Tôi không trách anh." Hứa Mân sờ mũi: "Vậy nên xung quanh đây có chợ bán thức ăn nào không?"

"Chợ bán thức ăn thì không có, đi thẳng quẹo trái rồi đi tiếp khoảng năm trăm mét sẽ có một cái siêu thị, cô có cần dẫn đường không?"

"Không cần đâu, cảm ơn anh."

Hứa Mân đi vào siêu thị, người ở quanh đây không nhiều, người đi dạo siêu thị lại càng ít, hơn nữa giá tiền cực kỳ đắt. Cô nhanh chóng mua một chút rau quả, lại mua một chai thuốc nhuộm tóc, lúc tính tiền khá nhức nhối.

Cũng may, coi như đã giải quyết xong rồi.

"Em gái."

Cô vừa ra khỏi siêu thị đã nghe thấy tiếng gọi quen thuộc.

Hứa Mân nhíu mày, bước đi nhanh hơn, muốn làm bộ như không nghe thấy.

"Gọi cô đấy, cô điếc à?" Lần này là một giọng nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận