Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ

Nếu nói Phó Thư Dạng là trùm phản diện lớn nhất trong sách thì Phùng Hiểu Chi này chính là trùm phản diện thứ hai. Cũng có thể nói Phó Thư Dạng là nam phản diện lớn nhất, còn Phùng Hiểu Chi là nữ phản diện lớn nhất.
3

Phùng Hiểu Chi là bạn cùng phòng thời đại học của nguyên chủ, cũng là một trong số ít những người không xảy ra xung đột với Hứa Mân.

Nhưng mối quan hệ giữa cô ấy và nguyên chủ cũng không thể nói là tốt được, bởi vì cô ấy rất ngứa mắt việc nguyên chủ cứ mãi dây dưa với Hứa Lang. Phùng Hiểu Chi cho rằng điều kiện của nguyên chủ không tồi, nhảy khỏi cái hố nhà họ Hứa kia sẽ phát triển tốt hơn, tiếc là lúc đó nguyên chủ đã đấu với Hứa Lang đến đỏ mắt, không chịu nghe lời khuyên của cô ấy.

Sau này Phùng Hiểu Chi trở thành đại minh tinh, con đường vô cùng rực rỡ, cực kỳ khác với hình tượng hiện tại nên Hứa Mân cũng không nghĩ tới cô ấy.

Bây giờ biết rồi nên tâm trạng của cô khá phức tạp.

Sau này Hứa Lang cũng tiến vào giới giải trí, nhiều lần đụng độ với Phùng Hiểu Chi, còn cướp vai diễn của cô ấy. Theo như trong sách đã nói thì bởi vì nhiều lần như vậy nên Phùng Hiểu Chi mới hận Hứa Lang, dẫn tới nhiều lần tranh chấp sau này. Đương nhiên cuối cùng Phùng Hiểu Chi cũng không đấu lại hào quang nữ chính của Hứa Lang, trở thành một trong những vai phụ có kết cục thảm nhất.

Nguyên nhân trực tiếp là Phùng Hiểu Chi quen ai không quen, lại đi quen một tên cặn bã: Tên công bố video tình ái của hai người lên mạng, lúc đó Phùng Hiểu Chi đã là đại minh tinh, không chịu nổi nên bị trầm cảm, cuối cùng nhảy xuống từ tầng cao bốn mươi bốn, vô cùng thê thảm.


Mỗi lần Phùng Hiểu Chi xuất hiện đều nhằm vào Hứa Lang, trông rất ngốc nghếch, lúc Hứa Mân đọc sách cũng không thích cô ấy nhưng bây giờ Hứa Mân lại gặp được người thật rồi. Chỉ dựa vào biểu hiện hôm nay của Phùng Hiểu Chi, cô thấy một người có tính tình cởi mở như cô ấy không giống với một người hay ganh đua cho lắm.

Người như vậy sao lại trở thành loại người như trong sách miêu tả chứ?

"Tên của tôi đáng sợ thế à?" Phùng Hiểu Chi chạy tới nhặt micro giúp Hứa Mân, cười nói.

Hứa Mân hít sâu, mỉm cười trả lời cô ấy: "Đâu chỉ có đáng sợ thôi đâu, còn như sấm đánh bên tai nữa đó... Xin lỗi, tôi bị chùn tay, nếu rơi hỏng thì tôi sẽ đền."

Câu tiếp theo là cô nói với MC, khéo léo chuyển chủ đề.

"Không sao, không hỏng, chứng tỏ chất lượng micro của chúng tôi rất tốt, giống như bạn học Hứa và bạn học Phùng của chúng ta vậy, phấn đấu vươn lên, tràn đầy năng lượng! Không biết mọi người có nhu cầu thi thêm gì không..." MC rất biết nói chuyện, không hề để bầu không khí bị hạ nhiệt.

Hứa Mân thấy Phùng Hiểu Chi trở lại bên cạnh bạn trai, hai người lập tức nắm tay nhau, thân mật khăng khít, đột nhiên cô thấy hơi khó chịu.

Theo như sách viết thì chắc video kia là do người bạn trai này tung lên, lúc con người suy sụp sẽ không chống lại được dụ hoặc và ham muốn hưởng thụ vật chất.

Hoạt động đã kết thúc nhưng Hứa Mân thấy Phùng Hiểu Chi vẫn chưa đi, cô đi qua hỏi cô ấy: "Cô còn định thi đi qua gậy không?"

Phùng Hiểu Chi mới nhớ tới lời hứa lúc nãy giữa hai người, vội xua tay: "Lúc đó vẫn đang trong mấy vòng đầu nên còn khỏe khoắn, bây giờ mệt chết mất rồi, làm gì còn sức lực nữa chứ? May là cô đủ lý trí lường trước được điều này."

Hứa Mân cười rồi lắc đầu, thật ra cô cũng không còn sức, không chơi cũng tốt: "Tôi rất thích cô, có thể trao đổi thông tin liên lạc không? Lúc rảnh có thể đi chơi với nhau."


Cùng là nhân vật phản diện nhưng có lẽ vì ban đầu không nhận ra nên ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo khiến cô không e sợ Phùng Hiểu Chi như Phó Thư Dạng, trái lại còn không đành lòng, muốn xem thử có thể tác động gì đó để thay đổi kết cục của cô gái này hay không.

Phùng Hiểu Chi lấy điện thoại ra, mở phần quét mã, vừa đưa cho Hứa Mân vừa nói đùa: "Đừng nói thẳng vậy chứ, bạn trai tôi ghen đó!"

Bạn trai khoác vai cô ấy, cũng cười nói theo: "Không sao, người đẹp thích, tôi không ghen."

Tình cảm của hai người tốt thật đấy!

Hứa Mân không đành lòng nhìn lâu: "Được rồi, đừng nhét cơm chó cho tôi nữa, tôi đi trước đây, lúc không có bạn trai đi cùng có thể tìm tôi đi chơi."

Sau khi tạm biệt Phùng Hiểu Chi, Hứa Mân đến trung tâm vũ đạo xác nhận lại. Họ nói ngày mai bắt đầu tới đào tạo trong vòng hai mươi ngày, hôm nay giáo viên hướng dẫn không ở đây nên lịch học cụ thể phải chờ ngày mai giáo viên đến đánh giá Hứa Mân rồi mới sắp xếp được.

Người đứng ở quầy lễ tân cũng không phải là anh trai kia nữa mà là một cô gái xinh đẹp, Hứa Mân hỏi cô ấy xem Phó Thư Dạng có ở đây hay không, cô ấy nói không biết.

Hứa Mân cũng không hỏi lại, dù sao cô cũng biết chỗ ở của anh, trở về nói cảm ơn là được.


Lúc ra khỏi trung tâm đào tạo, Hứa Mân nhạy cảm phát hiện hình như có người đi theo mình nhưng lúc quay đầu nhìn lại thì chỉ có biển người chen chúc, không nhìn ra chút khác thường nào.

Cô cũng không ở lại lâu, vội vàng trở về nhà.

Chiều hôm đó Hứa Mân tự làm bánh ngọt, cầm bánh đi gõ cửa căn nhà sát vách, kết quả là không ai trả lời cô, cổng sắt vẫn khóa, có lẽ chủ nhân vẫn chưa về. Đến mười giờ đêm Hứa Mân cũng không nhìn thấy Phó Thư Dạng nên chỉ có thể bỏ cuộc.

Sáng hôm sau cô lại sang lần nữa nhưng vẫn không có ai, hết cách, Hứa Mân đành tự ăn hết bánh ngọt, sau đó bắt đầu tự trách. Dáng người mà nguyên chủ luôn cố duy trì sẽ không bị bánh ngọt của cô làm hỏng chứ? Thế là Hứa Mân quyết định chạy bộ đến trung tâm vũ đạo.

Hôm nay người đứng trước quầy lễ tân vẫn là anh trai kia.

Hứa Mân đi tới chào hỏi: "Chào anh đẹp trai..."

"Cũng đã quen biết rồi nên cứ gọi tên anh đi, anh là Sở Diệp Nhiên." Người này như là quen biết thật, ngay cả họ tên còn chưa biết mà đã chẳng ngại nói quen nhau, nhưng Hứa Mân vẫn rất thích tính cách này của anh ta, ít nhất thì cũng không tẻ nhạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận