Nhân Vật Phản Diện Kéo Tôi Thành Bạch Phú Mỹ

Tối hôm đó, Hứa Mân mơ thấy Diêu Tịnh.


Hẳn là ký ức của nguyên chủ. Cô ấy không nghiêm túc luyện múa, bị Diêu Tịnh chửi mắng một trận, nói cô ấy phí phạm thiên phú.

Nguyên chủ không phục, mạnh miệng với Diêu Tịnh, ầm ĩ đến mức vào lúc quyết liệt nhất, nguyên chủ còn nói: "Thiên phú này là mẹ em cho, chính bà ấy còn không trân quý thì dựa vào cái gì mà em phải trân quý?"

Ngày hôm sau, có vẻ Diêu Tịnh đã hiểu rõ thân thế của nguyên chủ nên mới nói với cô ấy: "Nếu không cần thiên phú mà mẹ em cho thì em đến học vũ đạo làm gì? Chẳng qua em cũng chỉ sợ không bằng chị mình. Em sớm tìm đường lui cho mình đi, nếu không cũng chỉ là giận cá chém thớt mà thôi."

Từ đó, nguyên chủ giận dữ, liều mạng luyện múa.

Sau khi thành tích thi nghệ được công bố, nguyên chủ lén lút khóc một trận.

Buổi sáng, Hứa Mân tỉnh dậy. Nhớ lại tình cảnh trong mộng, cô vô cùng cảm khái.

Đồng thời, cô cũng vô cùng lo lắng cho tình cảnh của mình. Không có ký ức của nguyên chủ, cô không biết lúc nào sẽ gặp phải ai, nói sai một câu sẽ bị lộ tẩy.

Thật sự kích thích mà.

Trên đường đi đến trung tâm huấn luyện, Hứa Mân mua một bó hoa đưa cho Diêu Tịnh.

Diêu Tịnh nghiêm nghị nhìn cô: "Tự dưng lại ân cần, muốn làm gì?"


Hứa Mân tặng thay nguyên chủ nhưng cũng không thể nói ra, cười hì hì nói: "Hi vọng cô thấy hoa tâm tình sẽ tốt, khi đi học có thể hạ thủ lưu tình."

Diêu Tịnh cười lạnh một tiếng: "Cô dị ứng phấn hoa."

Hứa Mân: "..."

Lúc sau, khi lên lớp, cô ấy thật giống như đang tức giận, vô cùng hung ác.

Chỉ một động tác hóp ngực gập chân, chân Hứa Mân đặt không đúng chỗ, cô ấy trực tiếp dùng tay mạnh mẽ tách ra. Ép hông cũng vậy, Hứa Mân vẫn giữ suy nghĩ rằng tố chất thân thể của mình không tốt, lại đau nhức, không dám dùng sức nên bị Diêu Tịnh không chút lưu tình nhấn xuống một cái... Chỉ trong vòng hai tiếng, nhiều lần Hứa Mân cảm giác có lẽ mình sẽ bị tàn phế.

Hiển nhiên cô đã đánh giá thấp tình trạng thân thể của nguyên chủ. Lúc ăn cơm trưa, cô vẫn có thể nhảy nhót tưng bừng.

Nhưng cô cũng đã đánh giá cao thể lực của nguyên chủ. Đến tối tan học, cô phải đỡ tường đi ra.
2

Sở Diệp Nhiên cầm chìa khóa xe đứng bên cạnh cười ha ha. Đến lúc Hứa Mân có vẻ muốn trở mặt, anh ta mới ra vẻ lấy lòng: "Đi thôi, anh đưa em về nhà."

"Không cần." Hứa Mân vội cự tuyệt: "Tự em có thể về được."

"Đừng lo, anh không có ý gì với cô cả. Chỉ là thấy em như thế cũng thảm quá rồi nên mới tiện đường đưa em trở về hộ. Nếu không, anh cũng không biết báo cáo kết quả thế nào." Sở Diệp Nhiên nói.

Hứa Mân: "Báo cáo kết quả với ai?"

Sở Diệp Nhiên: "..."

Hứa Mân nhìn chằm chằm vào anh ta, không hề từ bỏ ý nghĩ.

Sở Diệp Nhiên không còn cách nào khác: "Đương nhiên là Tiểu Dạng nhà anh rồi."

Hứa Mân: "Khụ khụ khụ..."

"Sở Diệp Nhiên!"

Diêu Tịnh thay quần áo xong, vừa đi ra đã nhìn thấy tình cảnh như vậy, quát lớn: "Nếu cậu dám khi dễ học trò tôi, trung tâm huấn luyện này của cậu cũng đừng hòng mở nữa."

Sở Diệp Nhiên giơ hai tay lên, oan ức không thôi: "Tôi chỉ muốn đưa chị dâu nhỏ về nhà mà thôi."


Diêu Tịnh hừ một tiếng nhưng cũng không ngăn cản.

Hứa Mân trì hoãn nửa ngày rồi bất lực nói: "Anh hiểu lầm rồi, em và Phó Thư Dạng chỉ là hàng xóm..."

Hứa Mân nói được nửa câu, chợt dừng lại.

Vừa rồi Diêu Tịnh nói trung tâm huấn luyện này là của Sở Diệp Nhiên?

Hứa Mân nhớ lại hình như hôm qua anh ta cũng nói báo cáo kết quả.

Vậy là đĩa bánh từ trên trời rơi xuống này quả thật đã được tính toán từ trước rồi sao?

"Giải thưởng ban đầu của hoạt động này là gì?" Hứa Mân hỏi.

Cô xoay chuyển đề tài quá đột ngột, Sở Diệp Nhiên không kịp phản ứng, trả lời theo bản năng: "Điện thoại di động."
24

Hứa Mân: "..."

Sở Diệp Nhiên kịp phản ứng: "..."

"Muốn biết nguyên nhân thì lên xe."

Sở Diệp Nhiên quơ quơ chìa khóa xe trong tay: "Yên tâm, anh không phải cố ý đưa em về, chỉ là vừa lúc muốn tìm Tiểu Dạng nên tiện đường đưa em về thôi."

Cuối cùng Hứa Mân vẫn lên xe Sở Diệp Nhiên. Diêu Tịnh không cản anh ta đưa cô về, chứng tỏ người này vẫn còn đáng tin cậy.


"Là Phó Thư Dạng giúp một tay sao?" Vừa lên xe, Hứa Mân hỏi: "Chuyện hoạt động."

"Cứ cho là vậy đi." Sở Diệp Nhiên thừa nhận: "Cậu ấy đề nghị đổi phần thưởng, phương thức liên lạc của em cũng là cậu ấy cho."

Hứa Mân trầm mặc một hồi, hỏi lại: "Cho nên anh ấy cũng không phải nhân viên công tác của các anh, hôm qua sửa âm hưởng..."

"Không phải." Sở Diệp Nhiên lắc đầu: "Cậu ấy là bạn cùng phòng của anh, hôm qua tới xem em tranh tài."

Hứa Mân trầm mặc một hồi: "Sao các anh có thể khẳng định em sẽ lấy được hạng nhất?"

"Anh không biết, cũng không biết cậu ấy xác định kiểu gì."

Sở Diệp Nhiên cũng rất nghi ngờ: "Anh còn hỏi cậu ấy nhưng cũng không nhận được câu trả lời. Có thể cậu ấy rất hiểu rõ em đi. Chỉ có điều, nói mới nhớ, anh cũng rất tò mò, nếu em muốn học khiêu vũ thì sao phải phí sức lực lớn như thế để tham gia thi đấu? Trực tiếp báo danh là được rồi."

Hứa Mân nói thẳng: "Không có tiền."

Sở Diệp Nhiên liếc nhìn cô một cái, rõ ràng là không tin: "Em ở biệt thự..."

"Em bị đuổi ra ngoài."

Hứa Mân cảm thấy cũng không có gì không thể nói: "Căn nhà bây giờ muốn bán cũng bán không xong."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận