Editor: Gấu Lam
Ngày xuất phát đi ốc đảo Nhiếp Gia nhìn thấy Tống Noãn Dương và Thẩm Tô ở trong đội ngũ mới biết được, hai người này cũng đi theo.
Thừa dịp Thời Kham và hạm trưởng thương nghị chi tiết hành trình, Nhiếp Gia kéo Tống Noãn Dương qua một bên, thấp giọng hỏi: " Cậu lại đây Hạ Điềm đồng ý à?"
" Cô ấy không biết rằng bản thân cô vốn không đồng ý." Tống Noãn Dương lặng lẽ nói.
Hắn cười tủm tỉm chỉ chỉ đầu mình, Nhiếp Gia vừa nhíu mày, Thẩm Tô đã tàn nhẫn chọc giữa mày cậu, " Cả tổng thống cậu cũng dám lừa gạt!"
" Cô ấy cũng không biết." Tống Noãn Dương lôi kéo Nhiếp Gia vào đăng hạm trước.
Quân hạm bổ dọc mặt biển tiến đến nơi xa xa cuối chân trời, hai người nói chuyện phiếm ở boong tàu.
Nhiếp Gia hỏi: " Tôi nói rồi năng lực mạnh yếu có liên quan với giá trị tinh thần, nếu cậu không thể khống chế Ninh Lãng, chỉ biết bám lấy cậu ắt sẽ gặp nguy hiểm."
" Dù tôi không khống chế được hắn, ít nhất có thể biết được trong đầu hắn suy nghĩ cái gì." Tống Noãn Dương nhìn mặt biển mênh mông bát ngát cười xấu xa nói: "Huống hồ loại ' người thường ' như tôi không nằm trong phạm vi săn giết của Ninh Lãng, nếu có giết thì cũng là phái cá heo các anh."
Nhiếp Gia mặt vô biểu tình nhìn hắn một hồi, lười để ý tới hắn, trở về tìm Thời Kham.
Tống Noãn Dương hô to về phía cậu: " Tôi có mang bánh kem á, đợi lát nữa đưa Thời trưởng mang đến cho anh."
" Vị gì?"
"Matcha!"
Lúc này Nhiếp Gia thật sự không để ý đến hắn nữa mà rời đi.
.
ngôn tình hài
Thẩm Tô đến tìm Tống Noãn Dương tình cờ gặp thoáng qua Nhiếp Gia, hắn đi qua câu vai Tống Noãn Dương bất đắc dĩ cười nói: " Quan hệ của em và Nhiếp Gia tốt vậy?"
"Đúng vậy." Tống Noãn Dương xoay người nhìn mặt biển, kinh hỉ lay lay cánh tay Thẩm Tô, "Cá heo! Thẩm ca anh mau nhìn kìa, nơi đó có cá heo!"
Đàn cá heo ở cách đó không xa tranh nhau nhảy lên mặt nước, con sóng dưới ánh mặt trời toả lóng lánh, Nhiếp Gia và Thời Kham ở trong khoang vừa vặn cũng có thể nhìn thấy, hai người nhìn nhau cười, Thời Kham nhịn không được cúi đầu hôn lên chân mày cậu.
Ốc đảo thành lập ở một quần đảo xa xôi, từ bờ biển Hoa Quốc xuất phát ước chừng bảy tiếng đồng hồ.
Nguyên thủ đời trước của ốc đảo Hoàng Càng luôn tận sức tuyên bố độc lập và chủ quyền với bên ngoài, cũng không có ý nghĩ quá cực đoan, cũng nguyện ý nhìn mặt mũi Thời Kham mà thành lập ngoại giao với Hoa Quốc.
Thời Kham rất quen thuộc với ốc đảo, nhưng từ khi Ninh Lãng lên đài, ốc đảo từ trong ra ngoài đã không còn như xưa.
Quân hạm đi một ngày, tới biên giới ốc đảo, nhưng vị trí tọa độ lại là một đoạn chạy dài đến phía chân trời, quần đảo vẫn ở đó, nhưng chúng lơ lửng trên bầu trời, ngẩng đầu nhìn tổng diện tích quần đảo hơn 3000 km vuông bị bao phủ bởi mù sương, đan xen nhau, giống như ngày mưa trên trời.
Ninh Lãng đứng trên đài quan sát của chủ đảo buông xuống tầm mắt nhìn quân hạm nhỏ bé dưới chân, cũng không hành động, không chủ động nghênh đón, cũng không cho người nhắc nhở đi lên như thế nào, tựa hồ đang ra oai phủ đầu, muốn thấy đối phương xấu mặt.
Trên boong tàu, mấy quan quân chiến đấu và năng lực giả đi theo đối mặt với tình cảnh này trừ bỏ tâm sinh chấn động, càng nhiều hơn là không thể nghi ngờ và tràn ngập sợ hãi.
Ngàn vạn dân cư sống trong mấy chục đảo nhỏ lơ lửng giữa trời, đây là sức mạnh kiểu gì mới có thể làm được? Bọn họ không khỏi lại nghĩ tới thủ đô nước Mỹ hư không tiêu thất, bóng ma về ốc đảo càng đậm hơn.
Hạ Thanh Đường ngửa đầu nhìn quần đảo trên bầu trời, so với đám người phía sau còn đang khủng hoảng, thật ra cô cực kỳ tò mò, nghiêng đầu nói bên tai Tống Noãn Dương: "Bọn họ sống ở nơi cao như vậy, bộ không say độ cao sao?"
Tống Noãn Dương dù đã thấy người xuyên tường giờ phút này cũng không khỏi kinh ngạc, vuốt cằm nói: " Lúc mùa hè bọn họ không bị cháy nắng à?"
Thẩm Tô nhìn hai người không hề khẩn trương, bất đắc dĩ thở dài, ngẩng đầu nhìn qua, đội ngũ trước Thời Kham và Nhiếp Gia cũng một bộ dáng khí định thần nhàn.
Hai bên giằng co một lát, Ninh Lãng cao cao tại thượng, hắn nhìn quân hạm dưới chân, trong mắt chứa đầy một tia cố chấp, như là con sói tùy thời đi săn, lạnh băng thị huyết.
Hắn bỗng cảm thấy phía sau có dị biến, vừa chuyển đầu liền thấy một vòng sáng màu tím thật lớn hiện ra, Thời Kham mang một thân sát khí đi ra, khiêu khích nhướng mày nhìn Ninh Lãng: " Cậu rất biết chơi nhỉ."
" Thời tướng quân," Hai tay Ninh Lãng đút ở trong túi xoay người, khóe môi treo lên một nụ cười dữ tợn, "Đã lâu không gặp."
Hắn vươn tay, hai tay dối trá nắm lấy mang đầy ý xấu.
Nhiếp Gia đánh giá hai mắt Ninh Lãng, ẩn ẩn cảm nhận thấy địch ý mãnh liệt.
"Tôi cố ý chuẩn bị tiệc tối cho mọi người rồi, lúc sau chúng ta lại bàn chính sự." Ninh Lãng lộ ra hàm răng sâm bạch, mỉm cười đè thấp thanh âm nói với Thời Kham: "Tới nơi này vẫn đèo bồng phản đồ Nhiếp Gia luôn à, ngại chưa đủ kích thích tôi phải không?"
Thời Kham buông tay hắn, mỉm cười lộ ra sát khí lãnh triệt: "Nhiếp Gia là người yêu của tôi, giữa phái cá mập bọn cậu đã từng phát sinh chuyện gì, tốt nhất cậu nên quên đi.
Nếu cậu thật muốn cầu hòa, cũng đừng nhắc lại bất cứ việc gì liên quan phái cá mập nữa."
Ninh Lãng nhíu mày, thấy chiếc nhẫn trên tay Nhiếp Gia.
Hắn không có phản ứng gì, đứng tại chỗ cong cong khóe môi, sau đó xoa nhẹ đầu tóc của mình, lười nhác đi trước: "Đi thôi, tôi dẫn đường."
Trên đài quan sát chỉ có Ninh Lãng, hắn là nguyên thủ ốc đảo, lãnh tụ phái cá mập, lẻ loi một mình tiến đến nghênh đón địch quốc có sức chiến đấu cực cao, thật sự là cuồng vọng.
Chủ đảo của ốc đảo cũng không lớn, trên thảm thực vật tươi tốt là những toà nhà san sát, là nơi cư trú của nguyên thủ Ninh Lãng và thủ hạ tâm phúc của hắn.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủn sau khi Hoàng Càng bị giết, Ninh Lãng đã biến ốc đảo thành một vương quốc quân chủ chuyên chế, mà hắn chính là quốc vương cao cao tại thượng.
Khi Hoàng Càng còn tại nhiệm Thời Kham thường xuyên lui tới ốc đảo, khi đó Ninh Lãng là chiến tướng đắc lực của Hoàng Càng, địa vị cao, tự nhiên cũng quen biết Thời Kham.
Trừ bỏ địa vị của Thời Kham ở Hoa Quốc, việc quen biết từ lâu cũng là một trong những nguyên nhân Ninh Lãng chấp nhận Thời Kham thay thế tổng thống tới đàm phán.
"Đó là đảo Thần Long, đảo kia là Thiên Đường, còn bên bển gọi là đảo Hải Quái......" Ninh Lãng đi ở đằng trước, một tay cắm ở trong túi, một tay chỉ vào mấy đảo nhỏ giới thiệu cho Thời Kham, " Từ lần cuối anh rời đi, ốc đảo đã khác nhiều rồi."
"Đã nhìn ra." Thời Kham hờ hững nói.
"Nếu không có những kẻ người thường, chúng ta có lẽ rất tốt." Thanh âm Ninh Lãng bỗng nhiên lạnh xuống.
" Cái cậu gọi là ' tốt ' chỉ thành lập trên ở điều kiện giẫm đạp tánh mạng người khác, vậy các người không nên tồn tại nữa." Thời Kham nói.
Ninh Lãng đột nhiên cười, "Chỉ đùa một chút thôi, tới rồi, tiệc chào đón."
Hắn dẫn mọi người đi đến trước một kiến trúc huy hoàng anh thức, phân phó người sắp xếp chỗ ở mấy ngày kế tiếp cho thủ hạ Thời Kham liền cười tủm tỉm đi mất.
Sau khi vào phòng Thời Kham cởi áo khoác Nhiếp Gia, thuận tay bóp vai cho cậu, hỏi: "Muốn nghỉ ngơi một lát không?"
"Em không mệt." Nhiếp Gia cười cười, cùng Thời Kham ngã lên giường thân thiết, sau mới nói: "Vừa rồi Tống Noãn Dương nói với em, Ninh Lãng đích xác có tâm tư cầu hòa, lần công kích đó chính là một thử nghiệm của hắn, Hoa Quốc vượt qua được, hắn cũng không thể không xem xét thời thế."
" Cậu ta nói với em khi nào?" Thời Kham nói.
Nhiếp Gia cười nói: " Em giao lưu trong não với cậu ta ấy."
Lời này nghe có vẻ không đúng lắm, Thời Kham đang muốn nói gì đó, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Tống Noãn Dương và Thẩm Tô vào phòng.
Thẩm Tô còn lo quy củ cấp dưới, nghiêm đứng ở một bên, Tống Noãn Dương đã bò lên trên giường ngồi xếp bằng bên cạnh hai người.
Thời Kham hỏi hắn: "Ninh Lãng không có tâm tư gây rối khác sao?"
Tống Noãn Dương gật gật đầu: " Thời trưởng, chuyện Ninh Lãng cầu hòa trong khoảng thời gian ngắn như vậy hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu.
Hắn muốn cầu hòa, nhưng điều kiện tiền đề vẫn là hy vọng ốc đảo độc lập."
"Mục đích ban đầu của hắn chính là độc lập sai?" Thời Kham nhíu mày.
Tống Noãn Dương nói: "Không phải, hắn thật sự muốn giết sạch phái cá heo, đến bây giờ cũng không có ý từ bỏ, chẳng qua trong quá trình đó lại đá trúng tấm thép cứng Hoa Quốc.
Cầu hòa cũng là vì hắn muốn giấu tài, ngày sau ốc đảo thực lực lớn mạnh, sẽ lại đến tàn sát một lần nữa."
"Dù vậy, Hoa Quốc cũng rất cần cơ hội lần này để thở dốc." Nhiếp Gia nhàn nhạt nói: "Cùng lắm thì về sau tìm cơ hội giết Ninh Lãng và thế lực dưới trướng hắn, không có Ninh Lãng thì sẽ không còn những việc này nữa."
Tống Noãn Dương tán đồng gật đầu: "Đúng vậy Thời trưởng, đợi lát nữa ngài và Thẩm ca đến bữa tiệc trước đi, tôi và Nhiếp Gia đến đảo khác nhìn xem, những nhân viên được đánh dấu màu đỏ mà ngài xếp ở ốc đảo vẫn còn ở đó chứ?"
" Để Thanh Đường mang hai người đi tìm, chú ý an toàn." Thời Kham đối Nhiếp Gia nói.
Vẻ mặt Nhiếp Gia không vui, " Tôi nói muốn đi theo cậu hồi nào?"
"Thẩm ca đi theo bảo hộ Thời trưởng, cậu không tới bảo hộ tôi sao!" Tống Noãn Dương kéo Nhiếp Gia xuống giường đi gõ cửa phòng Hạ Thanh Đường.
Thẩm Tô xấu hổ nhìn Thời Kham, cười gượng hai tiếng nói: "Thượng úy Tống......!Tương đối hoạt bát."
Thời Kham ngồi lệch trên giường, không đáp lời hắn, một tay chống đầu, ánh mắt đen thẳm nhìn bờ biển ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.
Bây giờ Ninh Lãng đúng thật đang cho mình bậc thang đi xuống, thái độ sớm đã thu liễm rất nhiều, khi bữa tiệc bắt đầu, cố ý phái người tới mời Thời Kham.
Chỉ có hai người Thời Kham và Thẩm Tô dự tiệc, Tống Noãn Dương kéo Nhiếp Gia cùng Hạ Thanh Đường đi chơi, những người khác nghỉ ngơi trong phòng.
Yến hội huy hoàng hoành tráng, ở đây đều là tâm phúc của Ninh Lãng, phần tử cấp tiến của phái cá mập.
Nếu đã vào được mắt Ninh Lãng, nói vậy đều là năng lực giả cấp 4 thậm chí cấp5, chiến lực không thể khinh thường, dù Thẩm Tô là năng lực giả kim loại cấp 5, khi đối mặt với nhiều ác lang như vậy cũng có chút khẩn trương.
Thời Kham là người thường không có năng lực, đẩy cửa tiến vào, nhưng hô hấp không hề loạn chút nào.
"Đó chính là Thời tướng quân Thống Chiến Bộ đội của Hoa Quốc? Hắn cũng thật đẹp trai nha." Một chàng trai môi hồng răng trắng đứng gần đó quay đầu nhìn Thời Kham đi vào, nhịn không được sờ sờ gương mặt ửng đỏ.
Hắn đang ngồi trên đùi một thiếu niên khác, thiếu niên vừa nghe lời này liền không cao hứng, ghen tuông nói: " Đẹp cái rắm, lão đàn ông hơn ba mươi tuổi có thể đẹp trai được mấy năm? Tới tán gái có khi còn không được."
Hắn nói rất lớn tiếng, dẫn tới người khác ghé mắt, Thời Kham tự nhiên cũng nghe thấy.
Đó chính là hai cậu trai thoạt nhìn 17-18 tuổi, đúng là cái tuôi không biết trời cao đất dày, Thẩm Tô còn tưởng rằng Thời Kham sẽ không so đo, lại nhìn thấy cái người hơn ba mươi tuổi này lại xụ mặt nghiêm túc trả lời: " Nhóc con, nhóc thấy bà xã ta chưa? Nhóc biết bà xã ta đẹp cỡ nào chứ hả!"
" Ông!" Thiếu niên đỏ mặt, từ trên sô pha nhảy dựng lên, cánh tay vung lên, một thanh đao bạch cốt đâm ra từ lòng bàn tay, " Ông muốn đánh nhau sao!"
Vũ khí của đối phương sáng loáng, Thẩm Tô lập tức đề phòng, nhưng không đợi hắn có động tác, Nhiếp Gia đã lóe đến đứng trước người Thời Kham, thanh đao trong tay khanh một tiếng đánh bay cốt nhận(?) của thiếu niên.
(?): thanh đao bằng xương
Trong tròng mắt ẩn chứa sát khí, nhìn thiếu niên đang hoảng sợ, âm ngoan nói: " Ta thấy mi đang tìm chết!"
Cách đó không xa Ninh Lãng nhìn thấy một màn này, mày nhảy dựng lên, Nhiếp Gia có năng lực thuấn di khi nào chứ?
"Thời Kham, anh lại đi so đo với một đứa trẻ sao?" Ninh Lãng bưng ly rượu nâng lên với Thời Kham.
Thời Kham vỗ vỗ vai trấn an Nhiếp Gia, thuận thế ôm lấy eo cậu đi qua bên Ninh Lãng.
Nhiếp Gia vẫn có chút tức giận, vung tay, săn đao tung hoành một vòng cung thật lớn ở trong không trung, đột nhiên ghim ngay dưới chân thiếu niên, thiếu niên sợ tới mức lui về sau một bước, hít thở không thông ngã trên sô pha.
"Không phải đi ra ngoài chơi sao?" Thời Kham thấp giọng nói chuyện bên tai cậu.
Nhiếp Gia nói: " Em cảm nhận anh gặp nguy hiểm, nên tới đây nhìn xem."
Hai người thấp giọng nói chuyện, thoạt nhìn như đang thân thiết nhĩ tấn tư ma.
Thiếu niên hung hăng hừ một tiếng, không cam lòng nghiến răng, "Mẹ nó......!Bà xã lão đẹp thật ấy!"
"Hình như là......!Nhiếp Gia?" Khóe môi của cậu trai co rút.
Nhiếp Gia xuất hiện khiến cho hiện trường tuôn ra áp lực và cừu hận, cậu dù sao cũng là phản đồ của phái cá mập, nhưng Ninh Lãng xem Thời Kham là khách quý của ốc đảo, lúc này hai người trông có vẻ hòa hợp, cũng không ai dám đi tìm ngược.
Nhiếp Gia không phải không cảm nhận được địch ý chung quang, nhưng cậu không rảnh để ý tới, chỉ là hơi giật mình nhìn thiếu niên thần sắc lạnh băng đi phía sau Ninh Lãng.
An Nguyên..