Editor: Gấu Lam
"Không xong!" Nhiếp Gia rủa thầm một tiếng nhảy xuống từ khuỷu tay Thời Kham, một tay vung mạnh, mặt tường ầm ầm bị đập nát, phòng cách vách toả ra khói và lửa, căn bản không thấy rõ tình huống trong phòng.
Thời Kham che miệng mũi Nhiếp Gia lại lui về phía sau hai bước, Hạ Thanh Đường lập tức tỏa sương đỏ ngăn cách bụi mù, sắc mặt cô khẽ biến, "Trong phòng không có ai."
Nhiếp Gia nhắm mắt lại, nhận ra lĩnh vực của Thẩm Tô, trầm giọng nói: "Không có việc gì, Thẩm Tô còn sống, Tống Noãn Dương đang ở bên hắn."
Giữa trời cao, Thẩm Tô đứng đó đứng, Tống Noãn Dương bị hắn xách lên kẹp ngang hông đang ho khan mãnh liệt, hiển nhiên bị sặc không nhẹ.
Thẩm Tô vỗ vỗ lưng hắn, sau đó bế hắn lên, "Không sao chứ?"
"Phát sinh chuyện gì?"Bởi vì năng lực của Tống Noãn Dương đặc thù nên vẫn luôn được Hoa Quốc bảo hộ rất khá, chưa bao giờ lên tiền tuyến, trận chiến tầm cỡ như vậy hắn cũng chưa bao giờ trải qua, cực kỳ đáng sợ
"Không biết nữa, đừng sợ." Thẩm Tô nhìn chung quanh, các nơi trên đảo đều thực an tĩnh, hắn thân kinh bách chiến, thế nhưng lần này lại hoàn toàn không phát hiện ra công kích đến từ hướng nào.
"Thiếu tá Thẩm!" Lòng bàn tay Hạ Thanh Đường thúc giục sương đỏ chạy nhanh qua, thần sắc nghiêm túc: "Các anh không sao chứ?"
Thẩm Tô lắc đầu, " Thời trưởng đâu?"
"Trưởng phòng và Nhiếp tiên sinh đang thăm dò chung quanh." Hạ Thanh Đường cúi đầu, bọn họ ở trên cao, có thể nhìn thấy tâm phúc và các thuộc hạ của Ninh Lãng đang từ bốn phương tám hướng đuổi tới đây, những người Hoa Quốc khác cũng bị kinh động,hoà với đoàn người của Ninh Lãng loạn thành một cục.
"Chỉ có phòng các anh bị tập kích." Hạ Thanh Đường nhíu mày.
"Đúng vậy, là năng lực giả, bỗng dưng nổ một cái, bây giờ tôi vẫn chưa biết đó là năng lực gì." Thẩm Tô nói.
"Là nhắm sai rồi sao......" Hạ Thanh Đường ngồi xổm trên không trung, vẻ mặt trầm tư.
Nhiệm vụ lần này của Thẩm Tô là bảo vệ Thời Kham, cho nên phòng của hai người ở bên cạnh.
Cô suy nghĩ, người đối phương thật sự muốn đánh lén có phải Thời Kham hay không? Trước không đề cập tới Thẩm Tô là năng lực giả cấp 5 không dễ bị ám sát, dù cho thật sự đắc thủ, nhưng giết Thẩm Tô có lợi gì? Người có thể thay đổi thế cục là Thời Kham.
"Cẩn thận!" Thẩm Tô bỗng nhiên đá vai Hạ Thanh Đường.
Hạ Thanh Đường cảm giác được có một vật cực kỳ sắc bén cọ qua chóp mũi mình.
Nó không phải kim loại cũng không phải vật hữu hình, thẳng đến Thẩm Tô, hắn vừa né qua lập tức bại lộ Hạ Thanh Đường.
Cô và Thẩm Tô lập tức biến sắc, người trong chỗ tối thật sự vì Thẩm Tô!
"Không đúng......" Hô hấp Hạ Thanh Đường dồn dập nhìn Tống Noãn Dương.
Thẩm Tô cũng lập tức nghĩ tới, adrenalin điên cuồng tiết ra.
Hắn ôm chặt, bất cứ giá nào hắn cũng tuyệt không để người ốc đảo thương tổn đến một sợi tóc của Tống Noãn Dương!
"Trước đi xuống đi."
Hạ Thanh Đường ý thức được tính nguy hiểm trong đó, hạ xuống bãi cỏ với Thẩm Tô, hắn bảo hộ Tống Noãn Dương ở phía sau.
"Có người muốn giết em?" Tống Noãn Dương ghé vào trên vai Thẩm Tô nhỏ giọng hỏi.
"Hẳn là vậy." Thẩm Tô phóng thích cực hạn lĩnh vực, thật cẩn thận cảnh giác chung quanh.
Thế lửa trong phòng bọn họ đã bị dập tắt, trong ngoài ba tầng đứng đầy người, Hạ Thanh Đường đi qua bên Thời Kham thấp giọng nói hai câu.
Thời Kham đột nhiên chau mày, xoay người đi đến bên cạnh hai người, đè thấp thanh âm nói: "Thượng úy Tống không có việc gì chứ?"
Tống Noãn Dương lập tức lắc lắc đầu.
Thời Kham nhanh chóng quyết định, "Trung giáo, cậu lập tức đưa thượng úy Tống về nước, gọi năng lực giả không gian tới đây."
" Vâng!" Hạ Thanh Đường lên tiếng.
Nhiếp Gia trầm mặc một hồi nói: "Có người muốn giết Tống Noãn Dương, năng lực của hắn ra sao có ai biết không?"
"Không có, cấp dưới của quan quân Hoa Quốc cũng không biết, càng đừng nói người ốc đảo." Thời Kham trầm giọng nói.
Nhiếp Gia hừ lạnh một tiếng: " Nói như vậy, ốc đảo có người cùng năng lực với Tống Noãn Dương?"
Thời Kham nói: "Không bài trừ khả năng này."
"Nhưng tôi không cảm ứng ra." Tống Noãn Dương nói: "Năng lực giả cảm ứng chúng tôi không giống năng lực giả hệ kích phát, trong lĩnh vực của mình, nếu có người xâm lấn đại não của tôi, tôi có thể cảm nhận được."
Nhiếp Gia không chút khách khí đánh đầu hắn, " Vậy chỉ có một khả năng, năng lực của đối phương cao hơn cậu!"
Thẩm Tô bên này mới vừa thề ai động đến một sợi tóc của người yêu hắn, hắn tuyệt không tha, Nhiếp Gia đánh lên đầu Tống Noãn Dương một cú rất mạnh, đừng nói là một sợi tóc, Tống Noãn Dương bị Nhiếp Gia gõ đến lảo đảo, thiếu chút nữa đập đầu xuống đất.
Thẩm Tô đứng ở bên cạnh, chỉ có thể cắn răng, yên lặng kéo Tống Noãn Dương ra phía sau mình.
Trên gác chuông phía xa xa, An Nguyên đứng ở trong gió lạnh mắt lạnh nhìn đám người dưới chân, hắn nghe thấy lời Nhiếp Gia nói, lạnh lẽo câu môi cười, " Thẩm Tô cũng thẳng lên cấp 6 rồi sao? Hắn trước kia không có thân thủ như vậy, xem nhẹ hắn rồi, vậy mà không trúng phát nào."
"Không, hắn vẫn cấp 5, bất quá hắn từng trải qua huấn luyện, khoảng cách tiến tới cấp 6 hẳn cũng sắp rồi." Một cô bé chừng bảy tám tuổi đứng bên cạnh An Nguyên, hai mắt cô mang màu sắc đỏ mỹ lệ, xinh đẹp cực kỳ, nhưng khi cô bé không tức giận trên mặt thoạt nhìn đặc biệt quỷ dị.
Nàng túm tay áo An Nguyên, ngửa đầu nhìn hắn, "Ngươi không cần phải giết Tống Noãn Dương, hắn không phải đối thủ của ta.
Huống chi, ngươi nhìn thấy Nhiếp Gia rồi, còn tính nói chuyện với Hoa Quốc sao?"
An Nguyên cúi đầu nhìn cô: " Cô biết suy nghĩ của tôi?"
"Mọi người đều rất thống khổ, sớm kết thúc địa ngục hư vô đi." Cô bé dang tay, xoay người rời khỏi gác chuông: " Tôi đi đánh thức Ninh Lãng."
"Đúng vậy, tôi thống khổ như vậy, nhưng sau khi anh vứt bỏ tôi lại hạnh phúc như thế.
Tôi quả thật vẫn không thể tha thứ cho anh." An Nguyên nhìn phương xa, thanh âm nghiến răng nghiến lợi tiêu tán trong gió.
Hạ Thanh Đường mang năng lực giả không gian lại đây, Thời Kham ra lệnh tiễn Tống Noãn Dương đi, Tống Noãn Dương nói nói với Thẩm Tô một hồi liền ngoan ngoãn theo Hạ Thanh Đường.
Một vòng sáng màu tím đường kính hai mét mở ra, Tống Noãn Dương phất phất tay với Thẩm Tô, vừa muốn đi, Nhiếp Gia bỗng nhiên trong nháy mắt bước lên bóp gãy cổ tên năng lực giả không gian.
Răng rắc một tiếng, giữa đêm khuya yên tĩnh đặc biệt thanh thúy.
Mọi người hoàn toàn ngơ ra, ngay cả Thời Kham cũng giật mình đứng đó, không thể tin tưởng nhìn bóng dáng Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia không nói một lời, bỗng chốc ném thi thể trong tay.
Tống Noãn Dương quay đầu hoảng sợ hô to với Thời Kham: " Anh ấy muốn giết anh! Chạy mau!"
Vừa dứt lời Tống Noãn Dương bị Nhiếp Gia đá bay, lăn trên mặt đất bốn vòng mới giảm tốc độ, có thể thấy được cú đá này cực kỳ mạnh, lập tức khiến Tống Noãn Dương đau đến không hét nổi tiếng nào.
Trong chớp mắt Nhiếp Gia đã tới trước mặt Thời Kham, đầu ngón tay đùng một cái nổ tung vô số dòng điện nguy hiểm.
"Gia Gia!" Thời Kham phản ứng nhanh chóng, né tránh một trảo của Nhiếp Gia, đầu ngón tay cậu phóng điện lưu, ở trong mắt mọi người lưu lại một đường hình cung.
" Anh điên rồi sao Nhiếp Gia!" Đôi mắt Thẩm Tô đỏ lên, đối với trạng thái này của Nhiếp Gia hắn quá quen thuộc, trận chiến khi trước, một Nhiếp Gia như vậy giết đã Khổng Phỉ bộ hạ của hắn.
Nhưng khi đó Nhiếp Gia bị trọng thương nên bị kích thích, hiện tại sao cậu ta lại phát điên chứ! Vậy mà còn muốn giết Thời Kham!
Nhiếp Gia đánh thất bại dự tính đuổi theo đánh tiếp, đột nhiên dưới chân bị khựng lại, cậu cúi đầu thấy sương đỏ nồng đậm đang gắt gao quấn lấy mắt cá chân cậu.
Nhiếp Gia quay đầu nhìn Hạ Thanh Đường một cái, ánh mắt kia tàn nhẫn vô tình dọa Hạ Thanh Đường nhảy dựng, cô thấy rõ sát tâm của Nhiếp Gia lập tức nắm chặt song quyền, sương đỏ bạo khởi đột nhiên quấn lấy cả người Nhiếp Gia giống như đang trói cậu lại.
"Trưởng phòng, nếu quá gấp, tôi chỉ có thể giết anh ấy!" Trán Hạ Thanh Đường đổ đầy mồ hôi lạnh, trong lòng cô kỳ thật rất khủng hoảng, cô vẫn luôn là hộ vệ binh của Thời Kham, năng lực cường đại, nhưng cũng chưa từng đối phó với năng lực giả cấp 6, huống chi còn là Nhiếp Gia!
Thẩm Tô giơ tay lên, cả toà nhà sụp đổ, vô số chông thép sắt treo giữa không trung đợi lệnh, quấy nhiễu cả đám người.
Lần này tất cả mọi người phát hiện nơi này khác thường, năng lực giả của Hoa Quốc lập tức khẩn trương xông tới, điều động tinh thần lực lớn nhất đứng chung quanh đợi lệnh.
Thời Kham âm thầm thở dốc dưới áp lực, nhìn Nhiếp Gia tạm thời không thể động đậy, giữa mày xoắn lại, hắn nhìn Hạ Thanh Đường nói: "Đừng thương tổn em ấy."
" Nhưng lỡ như......" Hạ Thanh Đường thở càng ngày càng mạnh, tâm hoảng ý loạn, cô nghĩ nếu thật sự đánh với Nhiếp Gia khoing biết sẽ gây ra hậu quả gì, hơn nữa bây giờ bọn họ đang ở chủ đảo ốc đảo, cứ thế sẽ khơi mào chiến tranh!
Thẩm Tô cảnh giác Nhiếp Gia, nhanh chân chạy đến bên người Tống Noãn Dương bế hắn lên, phát hiện xương sườn của cậu gãy hết, vạt áo đều là máu.
" Xảy ra chuyện gì?" Mạnh Giai chạy qua, liếc mắt một cái đã thấy được thi thể của bạn mình trên mặt đất, tâm thần đại chấn, nhưng cũng không dám trì hoãn thêm một giây đồng hồ vội xông tới ấn tay lên ngực Tống Noãn Dương, trong thời gian ngắn đã chữa khỏi thương thế của hắn.
"Cảm ơn." Thẩm Tô ôm chặt Tống Noãn Dương, hô hấp run run không ngừng.
Tống Noãn Dương giãy giụa đứng dậy, há mồm thở dốc nói: "Nhiếp Gia bị khống chế! Thời trưởng, trước đừng chuẩn bị thuốc an thần, tôi phải tìm ra người đó bằng không sẽ rất tệ!"
Động tác của Thời Kham hơi dừng lại, giữa mày toát ra sát khí hung ác: "Bị người khống chế?"
" Vâng, năng lực của đối phương hẳn là cao hơn tôi một cấp, phạm vi lĩnh vực rất lớn." Tống Noãn Dương gấp đến độ lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Bỗng nhiên lòi ra nột năng lực giả mạnh như vậy! Đối phương không biết là ai, thế nhưng có thể lướt qua KK khống chế Nhiếp Gia, hắn còn có gì không thể làm được?! Huống hồ, nếu đối phương đã xâm lấn ý thức của Nhiếp Gâ, nên biết thế giới này chỉ là một nhà giam giả thuyết, vì sao vẫn có ý đồ công kích chứ!
" Muốn khống chế lão đại giết Thời trưởng, không ai khác cả, nhất định là người đã từng là thành viên của săn giết giả!" Mạnh Giai lạnh lùng nói: "Tuy rằng tôi nói như vậy thì không tốt lắm, nhưng lão đại là lãnh tụ tinh thần của chúng tôi, anh ấy vứt bỏ đại đa số người hơn nữa còn là vì Thời trưởng......!Hận lão đại ở bên Thời trưởng, kẻ phía sau màn thao túng hẳn là An Nguyên."
"Săn giết giả có năng lực giả có thể đọc tâm và khống chế ý thức của người khác sao?" Thẩm Tô vội vàng hỏi.
Sắc mặt Mạnh Giai âm trầm lắc lắc đầu: "Không có, cho nên cụ thể là ai, tôi cũng không biết."
Khi mọi người hết đường xoay xở, Tống Noãn Dương bỗng nhiên nói: "Trung giáo, buông Nhiếp Gia ra đi, anh ấy đã thoát rồi."
Hạ Thanh Đường thật cẩn thận xua tan sương đỏ, Nhiếp Gia tức khắc quỳ xuống thở một hơi, tóc mai đều bị mồ hôi lạnh tẩm ướt.
Thời Kham cất bước tiến lên, Nhiếp Gia tài tiến khuỷu tay hắn, hắn trấn an mà sờ sờ Nhiếp Gia ẩm ướt đầu tóc, nhẹ giọng nói: "Có khỏe không?"
Nhiếp Gia bắt lấy tay Thời Kham, ngẩng đầu nhìn Thời Kham, trong mắt cậu đều là hoảng sợ không hề che dấu.
"Không có việc gì, vừa rồi không phải em, không sao cả." Thời Kham đau lòng không thôi, vội vàng trấn an cậu.
Nhiếp Gia không biết suy nghĩ cái gì, nhất thời không nói gì cả, một lát sau mới quay đầu nhìn Tống Noãn Dương, hoảng sợ và lo lắng không yên trong mắt rút hết.
Lộ ra dục vọng muốn giết người: "Ai làm!?"
"Không biết, nhưng hẳn vẫn ở trên chủ đảo." Tống Noãn Dương nói.
"Có ý gì, nói chúng tôi đánh lén à! Chúng tôi cần lén lén lút lút giống phái cá heo các người sao!"
" Cái nồi lớn như vậy đừng có quăng bậy quăng bạ!"
"Nhiếp Gia vốn dĩ không phải người phái cá heo, cậu ta muốn giết tướng quân mấy người là đương nhiên, đừng có đổ lên đầu ốc đạo chúng tôi."
Năng lực giả trên ốc đảo nghe được bọn họ nói chuyện lập tức không cao hứng, hết đợt này đến đợt khác biện giải cho mình.
Ánh mắt Nhiếp Gia nguy hiểm, đầu ngón tay cậu khẽ nhúc nhích, cột đèn bên cạnh đường băng đột ngột trồi lên từ mặt đất phóng nhanh ra ngoài, tốc độ nhanh đến độ không thể bắt lấy, bỗng chốc đâm vào tên năng lực giả nói câu cuối cùng đó khiến hắn bay xa mấy thước đóng chặt trên mặt đất.
"Gia Gia, bình tĩnh một chút." Thời Kham ấn bả vai Nhiếp Gia, hắn có thể nhận thấy cảm xúc kịch liệt của Nhiếp Gia.
"Nơi này nhiều người thật sự muốn giết anh, nhưng không thể làm được." Nhiếp Gia vuốt mở tay Thời Kham, đứng lên, cắn răng lạnh lùng nói: "Tối hôm nay dù em có phải lật cả chủ đảo lên cũng phải tìm ra tên đó, xé nát hắn ta!".