Editor: Gấu Lam
Không khí chỗ hàng hiên đã bị đốt hết, đảo nhỏ chợt bị vớt ra khỏi mặt nước, nước biển lập tức trào ra cuồn cuộn từ các khe cửa sổ, Nhiếp Gia chưa tìm người ta, đã nhìn thấy Thời Kham vọt ra từ cửa sổ theo nước biển.
Nhiếp Gia giơ tay khống chế kim loại trên người Thời Kham kéo hắn từ trong nước, Thời Kham ló đầu ra, ngẩng đầu thấy Nhiếp Gia, lộ ra một nụ cười chẳng có ý tốt.
"Anh không sao chứ?" Nhiếp Gia không có tâm tình vui đùa với hắn, nhìn quần áo nhớp nháp trên người Thời Kham, trong lòng đau đớn, vội vàng đi lên trị thương cho hắn, phát hiện trên người hắn không có thương tổn mới thả tâm, tiếp đó tức giận: "Là An Nguyên? Em đi giết hắn!"
Vừa dứt lời, An Nguyên ôm Tạ Chân đi ra từ đường thang máy, vừa ra khỏi nước Tạ Chân lập tức dẫm lên bả vai An Nguyên bò lên trên mặt đất, quỳ trên mặt đất há mồm thở dốc, liều mạng ho khan.
An Nguyên không biết đã thoát khỏi khống chế chưa, vừa thoát ra đã ngơ ngẩn nhìn Nhiếp Gia cách đó không xa.
Nhiếp Gia sớm đã bức bối, Thời Kham nói gì cũng không nghe, nháy mắt xuất hiện trước mặt An Nguyên, bóp cổ hắn, nhấc An Nguyên từ trong nước lên, trong mắt đều là sát ý hung ngoan.
Thời Kham không kịp ngăn Nhiếp Gia, trơ mắt nhìn Nhiếp Gia chặt đứt cổ An Nguyên, trong đầu còn đang hồi tưởng đến đoạn đối thoại vừa nãy của bọn họ, trong đó liên lụy đến Nhiếp Gia, làm trong lòng hắn rất bất an.
"Anh đến tột cùng là ai?" Trước khi chết An Nguyên hỏi một câu, Nhiếp Gia không trả lời hắn, giết người dứt khoát lưu loát, hơi thở An Nguyên vừa tắt, đầu lệch qua một bên, có nước mắt lăn theo gương mặt nhỏ trên mu bàn tay Nhiếp Gia.
Tròng mắt Nhiếp Gia lạnh nhạt, phủi tay ném thi thể An Nguyên vào trong nước.
Tạ Chân nhìn nét mặt vô tình và hung ác trên mặt Nhiếp Gia, trong lòng tràn ngập khoái ý, ôm bụng cười to, nó tràn ngập căm hận Nhiếp Gia và Thời Kham, nhưng dù vậy tiếng cười kia thanh thúy không hề vấy bẩn, nghe như một đứa trẻ không rành thế sự.
"Ngươi đã bị Tổ Công Tố bức đến hoàn toàn thay đổi, dựa vào sự yếu đuối đó chống lại làm gì? Ngươi cho rằng bọn họ ném ngươi vào này trong thế giới hư vô là để giả chứng cứ phạm tội của ngươi sao? Đây không phải làm giả, là tạo ra!" Tạ Chân nhớ lại hình ảnh Nhiếp Gia dứt khoát quyết đoán giết An Nguyên, vui vẻ cực kỳ, tươi cười càng thêm dữ tợn vặn vẹo, " Các ngươi ở trong thế giới này, chỉ cần đo được nhân cách phản xã hội và Nhân Cách Phạm Tội, chẳng sợ không thấy phạm tội cũng có thể phán xử tử hình, cả hai loại ngươi đều chiếm hết có biết không! Ngươi là kẻ sát nhân! Không có Thời Kham bóp méo số liệu cho ngươi, ngươi đã sớm chết! Hắn nếu sớm biết ngươi biến thành bộ dạng quỷ quái như bây giờ, ngươi cho rằng hắn sẽ trở về cứu ngươi sao!"
Trong lòng Nhiếp Gia chấn động, hô hấp run lên nhè nhẹ nhìn chằm chằm Tạ Chân.
Thời Kham nghe không hiểu nó đang nói cái gì, lại cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Nhiếp Gia biến hóa, cậu đang vốn phẫn nộ, sau khi Tạ Chân nói xong, chứng rối loạn đang chực chờ bùng phát lại chậm rãi trở nên mờ mịt, thậm chí là sợ hãi.
"Gia Gia!" Thời Kham lên tiếng gọi cậu, vươn tay: "Đến bên anh."
Tạ Chân liếc nhìn Thời Kham, cười lạnh tiếp tục hô to với Nhiếp Gia: "Thời Kham đối với ngươi nhất kiến chung tình, khi đó ngươi mới mười sáu tuổi, ngươi còn nhớ rõ bộ dạng khi ngươi mười sáu tuổi không? Ngươi thiện lương ôn nhu, giàu chính nghĩa! Nhưng ngươi hiện tại đã là kẻ điên cõi lòng âm u, phàm là chọc giận ngươi, điều ngươi nghĩ đến đầu tiên là giết cho hả giận! Chờ ngươi trở lại thế giới của mình, thẩm phán phán ngươi tử hình cũng không oan! Thời Kham cũng sẽ hối hận vì đã tốn nhiều tinh lực như vậy, đi cứu một kẻ sát nhân!"
" Ngươi câm miệng!" Thời Kham bị Nhiếp Gia khống chế chỉ có thể đứng giữa không trung, hắn nhìn Nhiếp Gia đang phát run, tâm hoảng ý loạn, khi quát bảo ngưng lại Tạ Chân đã động giận.
KK gấp đến độ sắp khóc: 【 Nhiếp tiên sinh ngài đừng nghe nó nói bậy, nếu bây giờ trưởng phòng có ký ức, tuyệt đối sẽ đánh chết con nhóc xấu xa này! 】
Tống Noãn Dương cũng vội vàng hét với Nhiếp Gia: "Nhiếp Gia, anh đừng nghe nó, nó biết anh suy nghĩ gì cũng biết thứ anh sợ nhất, nó đang cố ý! Nếu như anh bị chọc giận làm ra việc g, lỡ bị ghi lại, sẽ ảnh hưởng đến kết quả thẩm định ở thế giới của anh, mục đích của nó chính là như thế!"
Nhiếp Gia không biết có nghe hay không, chậm rãi xoay người, trong mắt sớm đã đỏ bừng một mảnh, cậu bất lực nhìn Thời Kham, đầu vai không ngừng run rẩy.
Thời Kham không rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, vì sao cô bé kia nói vài câu bậy bạ, phòng tuyến tâm lý của Gia Gia lại hỏng mất? Thời Kham cố nén sự hoảng loạn, ôn nhu nói với Nhiếp Gia: "Đến bên anh đi."
Trong thanh âm hắn tựa hồ có mê lực, Nhiếp Gia nhìn hắn một hồi, tuy rằng không nghe lời chạy tới như lúc trước, nhưng cũng nghiêng đầu nhìn Tạ Chân, nghiêm túc phản bác nói: "Thời Kham biết hết."
Tạ Chân câu môi cười: "Hắn thật sự biết à? Hắn đã khôi phục ký ức, đứng trước mặt ngươi trả lời ngươi sao? Hắn có biết dù không ở trong thế giới giả tưởng ngươi cũng sẽ không lưu tình tàn sát sinh mệnh không?"
Biểu tình của Nhiếp Gia khẽ nhúc nhích.
Tạ Chân cười nói: "Hoặc là nói, dù Thời Kham chấp nhận ngươi, nhưng hắn là Thời trưởng phòng của bộ thông tin đế quốc, tay nắm quyền to, xã hội địa vị cao.
Còn ngươi, ngươi là quân tự do có Nhân Cách Phạm Tội, đặc biệt là cảm xúc của ngươi luôn không ổn định, nói không chừng ngày nào đó thật sự giết người, bản thân thì không sao, nhưng lại liên lụy Thời Kham.
Ta không hề khống chế suy nghĩ của ngươi, đó đều là sự thật tồn tại khách quan, Thời Kham chấp ngươi ngươi, nhưng ngươi xứng sao?"
Tạ Chân chỉ là một người không tồn tại, số liệu giả thuyết giao cho nó năng lực tự hỏi, từ khi sinh ra đã có sẵn dị năng vì thế mà nó biết sinh mệnh của mình chẳng hề có ý nghĩa gì, dưới phẫn nộ kịch liệt, nó đổ tất cả mọi chuyện lên đầu Nhiếp Gia.
Cô biết nhược điểm của Nhiếp Gia ở đâu, cho nên ngay từ đầu mới muốn khống chế Nhiếp Gia giết Thời Kham, chờ đến khi Nhiếp Gia thanh tỉnh biết được Thời Kham chết ở trên tay mình, chỉ sợ hết thảy tiêu rồi.
May mắn giá trị tinh thần của Nhiếp Gia thắng hết tất cả mọi người trên thế giới, rất mhanh đã thoát khỏi khống chế của Tạ Chân.
Tạ Chân, cô biết ở thế giới giả tưởng không cách nào giết được Nhiếp Gia, thế nhưng đập tan tinh thần Nhiếp Gia, ảnh hưởng đến thế giới thật, vậy sẽ có thể lấy mạng Nhiếp Gia!
Tống Noãn Dương nhìn thấu Tạ Chân mục đích sau, kinh ra một thân mồ hôi lạnh.
"Thẩm ca anh mau giết nó, đừng để nó nói thêm gì nữa!" Dưới tình thế cấp bách Tống Noãn Dương chỉ có thể yêu cầu Thẩm Tô dùng hạ sách này.
"A?" Thẩm Tô vẫn chưa rõ lắm, "Đó chỉ là một đứa trẻ."
" Nó không phải! Nó nói thêm gì nữa, Nhiếp Gia sẽ tiêu đó!" Tống Noãn Dương gấp không nhịn nổi, Tạ Chân quá hiểu Nhiếp Gia, mỗi một chữ nói ra đều đâm vào nơi yếu ớt nhất của Nhiếp Gia.
Nguyên bản Nhiếp Gia vốn là một người nhát gan, trạng thái tinh thần lại không ổn định, chính mình miên man suy nghĩ tự ủy khuất còn có Thời trưởng dỗ cậu, nhưng không chịu nổi người khác đâm liên hoàn đao đâu!
Thẩm Tô thấy hắn nóng nảy, cũng không muốn chọc Tống Noãn Dương không vui, nhưng cũng không hạ sát thủ, chỉ là dùng thiết phiến trên mặt đất che kín miệng Tạ Chân.
Tạ Chân ngô một tiếng lột hai ba lần không lột ra được, ngược lại giận dữ trừng Thẩm Tô, cặp mắt màu đỏ tươi thoạt nhìn quỷ dị cực kỳ.
Thang máy ở giữa không trung được Thẩm Tô khống chế bỗng nhiên mất đi chống đỡ, từ tầng rơi xuống, trong lòng Tống Noãn Dương tức khắc lộp bộp một tiếng, xong rồi, Thẩm Tô bị khống chế.
Tưởng chừng như sẽ ngã chết, cuối cùng thang máy dừng lại, cách mặt đất nửa mét, sau đó rơi xuống mặt đất, Tống Noãn Dương văng ra khỏi thang máy, dùng mông làm đệm.
Nhiếp Gia buông tay, Thời Kham cũng hạ xuống mặt đất, trong mắt cậu vẫn tràn ngập hoảng loạn cùng bi thương, nhưng khi Thời Kham rơi xuống đất, cậu không chút do dự chạy tới, yên lặng kích động lại tràn ngập nhu tình.
"Đừng sợ đừng sợ." Thời Kham bất chấp tất cả, xông lên ôm Nhiếp Gia ôm vào trong ngực, đau lòng, nhỏ giọng dỗ dành cậu, hắn không biết Nhiếp Gia đang sợ cái gì, nhưng hắn cảm nhận được nổi sợ lạnh lẽo từ trong xương tuỷ của người kia.
Thẩm Tô an tĩnh dừng ở bên cạnh Tạ Chân, trên mặt hoàn toàn không có cảm xúc nào.
Tạ Chân trốn phía sau Thẩm Tô, lạnh lùng nói: "Giết người ngươi yêu đi."
Tống Noãn Dương và Mạnh Giai mới bò từ thang máy ra, trước mắt khanh một tiếng, lửa văng khắp nơi, dọa hắn giật mình, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Tô bị Nhiếp Gia chặn lại, lập tức hung ác năm chặt năm ngón tay, thép thiết la liệt trên đất giống như có sinh mệnh bay vút về phía Tống Noãn Dương!
Khanh khanh khanh! Đóm lửa nối đuôi nhau, trong mắt Nhiếp Gia không có cảm xúc, một tay đánh bay, kim loại nháy mắt lấy Tống Noãn Dương làm trung tâm văng loạn khắp nơi.
Thẩm Tô là cường giả thế giới này, nhưng ở trước mặt Nhiếp Gia cũng không có uy hiếp quá lớn, Tạ Chân lại không thể khống chế Nhiếp Gia, nó đã vô lực xoay chuyển trời đất.
Nhiếp Gia đánh bang bang, một cây đinh sắt nho nhỏ bỗng chốc vô thanh vô tức đâm xuyên trái tim Tạ Chân.
Tròng mắt nó đột nhiên trợn lên, trong miệng thở gấp, sau đó lùi từng bước một, cuối cùng vô lực ngã trên mặt đất.
Nhưng cô gái nhỏ bé này không khóc, trên mặt cũng không lộ ra thần sắc thống khổ, " Địa ngục hư vô cuối cùng cũng kết thúc......" Nó bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn Nhiếp Gia, khoái ý cười nhẹ hai tiếng, " Nhưng ngươi vẫn còn thống khổ phía sau, hay lắm, hưởng thụ cho tốt đi."
Thẳng đến khi Tạ Chân không cong hơi thở, Thẩm Tô mới hít hà một hơi, khôi phục thần trí, Tống Noãn Dương vội vàng dìu hắn.
Nhiếp Gia trầm mặc nhìn khuôn mặt dần dần tái nhợt của Tạ Chân, không biết suy nghĩ cái gì, đầu ngón ở nơi không thể thấy tự nhiên run rẩy.
Thời Kham nắm lấy tay cậu, nhẫn hai người kề bên nhau, hắn che ở trước mặt Nhiếp Gia ngăn cách tầm mắt của cậu, ôn nhu thấp giọng nói: " Đã kết thúc rồi.
Em xem, chúng ta có thể sóng sót trở về."
Hai người đứng ở trên phế tích sau cuộc chiến, Nhiếp Gia ngước mặt nhìn hắn, tựa hồ lúc này mới lấy lại tinh thần, cậu có thể thấy bóng dáng của cậu và sự thâm tình trong đôi mắt đen nhánh của Thời Kham.
Thời Kham cúi đầu kề sát trán Nhiếp Gia, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cậu, khói mù trong lòng Nhiếp Gia tan đi, nhịn không được cọ cọ lòng bàn tay Thời Kham.
"Chúng ta có thể về nhà sao?" Nhiếp Gia nói.
Thời Kham ngẩng đầu nhìn thoáng qua Hạ Thanh Đường ở nơi xa đang đau khổ chống lại các năng lực giả ốc đảo đang cãi cọ ầm ĩ, cực kỳ không có trách nhiệm nói: " Đêm nay chúng ta trở về, cục diện rối rắm của ốc đảo cứ để tổng thống phái người khác lại đây thu dọn."
Dứt lời cúi hôn một ngụm lên môi Nhiếp Gia, gương mặt Nhiếp Gia ửng đỏ, nắm cổ tay áo Thời Kham không buông tay.
Thẩm Tô cũng muốn sau khi đại chiến qua đi cùng Tống Noãn Dương trong hoạn nạn nâng đỡ lẫn nhau, Tống Noãn Dương lại không cho hắn chút mặt mũi nào, cầm một cục gạch chọi lên đầu Thẩm Tô: " Giờ anh lại muốn hôn em? Vừa rồi anh còn muốn giết em mà! Không có Nhiếp Gia ở đây, em đa chọi anh thành con nhím!"
Thẩm Tô đại kinh thất sắc, "Cái gì?!".
Đam Mỹ Sắc
Tống Noãn Dương thở phì phì phồng má, thấy sắc mặt Thẩm Tô trắng bệch mới xua xua tay, không nói giỡn với hắn nữa.
Nhưng hắn đang ngồi xổm, cách thi thể Tạ Chân không xa, trầm mặc một hồi.
Nhiếp Gia đi tới nói: " Tôi về nàh với Thời Kham, cậu đi không?"
Tống Noãn Dương ngẩng đầu nghiêm túc nói: "Tạ Chân biết hết mọi chuyện, khẳng định cũng biết tôi và Thẩm ca chỉ cần một người chết, thế giới sẽ tan rã.
Cái gọi là thống khổ vĩnh viễn biến mất, chính là nó muốn kết thúc mọi chuyện, như vậy chỉ cần khống chế tôi và Thẩm ca tự sát, cần chi phải vòng vèo?"
Nhiếp Gia mặt vô biểu tình: " Nó muốn trả thù tôi."
"Đúng vậy." Tống Noãn Dương lẩm bẩm đứng lên.
Tạ Chân căm hận Nhiếp Gia, nhưng hiện tại nó đã chết.
Hắn có thể cảm ứng được lĩnh vực của Tạ Chân, thật sự rất đáng sợ, cực kỳ khổng lồ, nó có thể khống chế Ninh Lãng thậm chí khống chế Nhiếp Gia trong thời gian ngắn......!Lại chết dễ như trở bàn tay, là hắn suy nghĩ nhiều sao?
Sau khi năng lực giả chết sẽ giải trừ năng lực, nhờ vậy Thẩm Tô mới thoát khỏi khống chế, những người Tạ Chân khống chế lúc còn sống kia......!Hiện tại nó đã chết, cũng nên giải trừ.
Tống Noãn Dương gãi gãi đầu, có lẽ là do hắn suy nghĩ nhiều..