Editor: Gấu Lam
Ầm ầm ầm, khi rung chấn ngừng lại, toàn bộ Tây Hải ngạn trong khắc đó bị san thành bình địa.
Ngay cả năng lực giả Đông Hải ngạn đứng ngoài cuộc nhìn Tây Hải ngạn biến mất trong nháy mắt đều nhịn không được hãi hùng, khiếp vía, không biết trận tai ương này khi nào mới có thể kết thúc.
Thẩm Tô chưa chữa thương đã trở về bộ chỉ huy Thanh Hải môn, ôm lấy eo Tống Noãn Dương cướp người từ tay Nhiếp Gia, cả kinh thẳng, thở hổn hển: "Năng lực của Noãn Dương là do anh cướp đi, em ấy không phải người thường, anh đừng thương tổn em ấy!"
Một khi Tây Hải ngạn biến mất, kết cục của Nhiếp Gia xem như trần ai lạc định.
Trong lòng Tống Noãn Dương vô vọng, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia nói: "Nếu cậu không muốn hắn chết, thì coi chừng hắn, đừng lại xen vào việc người khác!"
Giọng nói còn chưa phát ra hết Nhiếp Gia đã biến mất.
Tống Noãn Dương phí công đuổi theo, trong lòng biết đã không còn đường cứu vãn, Nhiếp Gia đã huỷ hoại hết tất cả.
Cậu ấy thật sự huyết tẩy toàn nhân loại, không ai có thể ngăn cản.
" Tạm biệt." Tống Noãn Dương ngơ ngẩn nói.
——————————————————————————————————————————
Trong khu bản mật tin tức Đế quốc, Thời Kham đột nhiên bừng tỉnh trong khoang dung dịch, tinh thần kịch liệt cộng hưởng với tiếng rít chói tai của dơi, đèn tường và cửa sổ phòng đều bị vỡ nát.
Tần số cao từ tiếng dơi rít khiến người ta khó chịu đựng được tràn khắp tầng lầu, tất cả mọi người che lại lỗ tai, biểu tình thống khổ.
"Trưởng phòng! Trái tim tôi sắp nổ rồi nè! Thu lại huy dơi của ngài một chút được không!" Diệp Anh canh giữ ở bên cạnh khoang, che lại lỗ tai, liều mạng hô to.
Tảng lớn huy dơi an tĩnh xuống dưới, tầng lầu nhân viên công tác lúc này mới phục hồi tinh thần lại, này động tĩnh, là khi chỗ tỉnh.
Cửa khoang mở ra, một cánh tay thon dài hữu lực phanh một tiếng nắm lấy cửa khoang, Diệp Anh qua đỡ, thấy mồ hôi lạnh trên trán Thời Kham.
Huy dơi là dị năng của Thời Kham, có liên hệ trực tiếp với tinh thần của hắn, huy dơi của trưởng phòng chưa bao giờ ảnh hưởng đến cảm xúc kịch liệt như vậy, trong lòng Diệp Anh không khỏi lộp bộp: "Trưởng phòng......!Phát sinh chuyện gì?"
Thời Kham chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô, quanh thân toả ra khí tràng tối tăm, tiếp theo yết hầu co chặt: " Tôi chết trước mặt Gia Gia."
Diệp Anh cả kinh hút khí, " Vậy ngài Nhiếp......"
Thời Kham không chút do dự, để chân trần nhảy xuống khoang dung dịch đi ra ngoài, áo sơmi trên người đã nị mồ hôi lạnh làm ướt.
"Ngài đi đâu?" Diệp Anh cầm áo khoác chế phục của Thời Kham, đi theo ở phía sau hỏi.
" Đến thẩm thẩm đình đoạt người!" Thanh sắc Thời Kham hung ác.
Nhiếp Gia bị nhốt ở thẩm phán đình đã lâu, khi luân hồi hắn luôn bồi Nhiếp Gia mấy kiếp, thanh tích phân minh ý thức được trụ cột tinh thần duy nhất trong trong thế giới tinh thần của cậu đã gục ngã.
Giờ đây lại bị giết trước mặt Nhiếp Gia, đối với Nhiếp Gia mà nói thì ám ảnh cỡ nào, Thời Kham chỉ nghĩ thôi đã đau lòng.
Quan trọng nhất chính là, Nhiếp Gia của hắn là người nhát gan, mặc dù là ở trong thế giới giả tưởng trải qua sinh ly tử biệt, nhưng có khả năng cậu lại trốn vào xác của mình rồi.
Diệp Anh luống cuống: "Nhưng chứng cứ của chúng ta bên này không đủ, ngài thật sự đi cướp à? Đó là phạm tội, sẽ có hậu quả gì ngài nghĩ tới chưa?"
" Ông đây lại không phải thần tiên, không quản được nhiều như vậy!" Dưới chân Thời Kham sải bước, giọng nói đáp lại Diệp Anh có thêm một tia không kiên nhẫn.
Diệp Anh tức khắc không dám hỏi nhiều thêm, cô cũng không ngăn cấp trên của mình, chỉ có thể cho người đi thông tri Thời Thù.
Trong phòng hội nghị ở biên cảnh quân đoàn, một người phụ nữ tóc dài xõa ngang vai đặt hai chân lên bàn dài, ngủ, quân hàm trên vai cho thấy cô là thiếu tướng nắm quân quyền, lúc này một phòng người đều đang khẩn trương nghị sự, chỉ có quân mũ của cô che mặt ngủ ngon lành, một thân bĩ khí hơi có chút cảm giác của Thời Kham.
"Thời thiếu tướng!" Có người đẩy phanh cửa phòng họp, vọt vào.
Thời Thù hơi nghiêng đầu, quân mũ rơi xuống mặt đất, còn ngái ngủ mà nhìn chế phục trên người người tới: " Khu bảo mật tin tức? Sao, anh tôi có việc tìm tôi à?"
"Trưởng phòng đến thẩm phán đình, nói là không thể đợi thêm một giây nào nữa, muốn trực tiếp đi cướp người!"
Ba chữ Thẩm phán đình giống như ám hiệu giữa hai anh em, Thời Thù nghe xong nhảy dựng lên, hai mắt trừng to: "Cái gì!"
Một phòng người không rõ nguyên do, khẩn trương nhìn cấp trên của bọn họ.
"Gọi tất cả những ai trên vai có hắc tinh vào đây!" Giữa mày Thời Thù chứa đầy lửa giận.
Vừa dứt lời, các quan quân trên vai có không tinh lập tức đi ra ngoài, không một ai dám dò hỏi, không lâu lại lục tục có vài quan quân khí tràng lạnh lẽo, trên vai có hắc tinh tiến vào, "Tướng quân!"
"Mang binh, theo bà đây bao vây thẩm phán đình!" Thời Thù bá khí trắc lậu vung tay lên, tựa như đi lên chiến trường.
" Dạ!" Các quân quan nhịp theo tiếng khiến người ở khu bảo mật tin tức lỗ tai tê dại.
Hắn có chút hoảng loạn: "Thiếu tướng, ngài không ngăn cản trưởng phòng à?" Xem tư thế này, hình như là muốn trợ Trụ vi ngược mà.
" Cản gì chứ, thẩm phán đình làm cái gì trong lòng bọn chúng tự biế.
Bọn họ dám đụng đến một sợi tóc của chị dâu tương lai của anh hai tôi xem, bà sẽ san bằng thẩm phán đình thành bình địa, đồ khốn thẩm phán đình, xảy ra chuyện gì thì Thời Thù tôi đây gánh!"
Người của Khu bảo mật sắp khóc luôn nè, xảy ra chuyện lớn rồi!
Khi Nhiếp Gia tỉnh lại lần nữa, hết thảy như một giấc mộng ảo ngắn ngủi.
Cậu bị nhốt ở trong khoang hợp kim huyết thực, toàn thân tẩm trong dung dịch vàng nhạt, luvs mở to mắt, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào hốc mắt cậu, trước mắt quay cuồng, trong đầu chỉ có thanh âm hô hấp nặng nề.
"Mày tỉnh rồi à, giá trị tội ác vượt qua tiêu chuẩn tử hình gấp ba lần, mày biết nó có nghĩa gì không?" Một người đàn ông tóc vàng mặc chế phục của thẩm phán đình ghé sát vào Nhiếp Gia, hắn gõ gõ thân khoang, trong mắt ẩn chứa hưng phấn điên khùng nói với Nhiếp Gia: " Vậy có nghĩa là, giờ đây mày hoàn toàn là một con quái vật!"
Sắc mặt Nhiếp Gia tái nhợt, biểu tình có vẻ mỏi mệt dị thường, cậu nghe người này châm chọc cũng không có phản ứng quá lớn, ở trong khoang thuyền huyết thực, hô hấp có vẻ năng nề đang dần đều đều.
Người này lại không muốn buông tha mà cười hai tiếng, xoay người tìm gì đó trong trong ngăn kéo, không lâu sau cầm một thẻ lính dính máu xoay người lại, leng keng leng keng một chuỗi dài, dán ở thân khoang để trước mặt Nhiếp Gia.
Những người khác trong phòng cũng vây quanh lại đây, tựa hồ rất tò mò Nhiếp Gia sẽ có phản ứng gì.
" Mày biết đây là gì không? Mày khẳng định biết, những cái tên trên thẻ lính quá quen thuộc với mày mà, tao thật sự hy vọng mày không vì ở thế giới giả tưởng lâu quá mà quên hết đây." Hắn vân vê thẻ lính đã khô máu, dùng móng tay cạo vết máu, nhìn tên trên mặt rất hứng thú hừ ra một âm tiết cuối: " Minnie Cavill, tao nhớ cô ta nha, một mỹ nhân tóc vàng, vẻ đẹp của cô ta làm tao ấn tượng khắc sâu, tao thậm chí còn có thể nhớ đến mùi hương trên tóc cô ta, mày có nhớ không? Đáng tiếc, đầu cô ta bị chém rồi.
Còn có vị này, Phi Đoạn.
Hắn tựa hồ là đoàn trưởng của quân đoàn Tự Do nhỉ? Đáng tiếc thực lực chẳng ra gì chỉ số thông minh cũng kếm, còn đòi suất lĩnh toàn bộ quân đoàn Tự Do tới cứu mày, để toàn quân bị diệt.
Mày biết đoàn trưởng của mày chết thế nào không? Hắn bị xé nát nhừ, khung cảnh kia thật không đẹp chút nào."
Hắn tàn nhẫn như thế lại dùng thanh âm ôn nhu giống như đang kể chuyển cổ tích bày ra từng thẻ lính trước mặt Nhiếp Gia, cùng nguyên nhân chết của mỗi người.
Trong mắt Nhiếp Gia chậm rãi xuất hiện một ít sát khí, không còn mỏi mệt nữa, cậu trầm mặc nhìn người đàn ông tóc vàng trước mắt, ánh mắt hung ác khiến người sợ hãi.
Người vây xem có hơi hãi hùng khiếp vía, cũng có người phát hiện sự khác lại trong mắt Nhiếp Gia, đồng tử lạnh lẽo dựng đứng chỉ nhìn thôi cũng khiến trong lòng họ hốt hoảng.
"A, còn có người này, Alex......"
Người đàn ông tóc vàng còn đang tiếp tục kể, giây tiếp theo cánh tay Nhiếp Gia đâm xuyên qua khoang huyết thực, bóp chặt yết hầu của đàn ông tóc vàng.
Dung dịch trào ra vết nứt chảy xuống mặt đất, người đàn ông tóc vàng mặt đỏ gây bị Nhiếp Gia nâng lên, hai chân cách mặt đất, thẻ lính trong tay rơi xuống, hắn giãy giụa kịch liệt, nhưng thẩm phán đình là sở tư pháp, bên trong có rất ít nhân viên chiến đấu, những người khác không dám tiến lên cứu người, chỉ có thể gọi cảnh vệ.
Đầu ngón tay Nhiếp Gia dùng sức, răng rắc một tiếng giòn vang, đầu người đàn ông tóc vàng lệch qua một bên, tắt thở, sau khi buông lập tức ngã xuống đất không hề nhúc nhích, không còn khí thế kiêu ngạo vừa rồi.
Cánh tay tái nhợt của Nhiếp Gia theo cửa sổ nhỏ chậm rãi lùi về khoang huyết thực, không động đậy, trong nhà an tĩnh, những người khác kinh ngạc với biến cố bất thình lình, nhất thời không dám lộn xộn, rùng mình nhìn cửa sổ đen như mực của khoang huyết thực.
"Chúc mừng các người, đã thành công đắp nặn tôi thành quái vật trong tưởng tượng của các người, vui vẻ không?" Thanh âm Nhiếp Gia khàn khàn thấp thấp truyền ra từ khoang huyết thực.
Oanh một tiếng, cửa khoang hợp kim giống như bạo phá bay ra,dộng vào vách tường, lực đập vào vách tường mạnh đến nổi xuyên bức tường, người bên trong bị động tĩnh kịch liệt sợ tới mức kinh hoảng kêu to.
Hắc khí mơ hồ như theo dung dịch trào ra, Nhiếp Gia mặt nạ hô hấp xuống bước ra cửa khoang, hắn hơi thở trầm trọng lâu dài, duỗi tay vuốt đầu tóc ẩm ướt ra sau đầu, lộ ra gương mặt tuấn mỹ tái nhợt, cùng vẻ mặt ủ rũ.
"Thành viên Tổ Công Tố ở đâu?" Nhiếp Gia nhìn thẻ lính rơi đầy đất, cũng không nhặt, ánh mắt giống như đánh giá đồ vật nhìn mấy kẻ trước mặt.
"Trong tay bọn họ có, có án tử khác......!Chúng tôi không phải thành viên Tổ Công Tố cho nên cũng không biết bọn họ giờ đang ở đâu......!Tôi, chúng tôi chỉ là......"
"Các người là tổ lập trình dựng từng thế giới để tra tấn tôi sao." Nhiếp Gia thê lương cười, khom lưng nhặt lấy mảnh pha lê trên mặt đất.
Vài người nghe tiếng biến sắc, lập tức nhận ra sát khí trong giọng nói của cậu.
Không đợi bọn họ có phản ứng, Nhiếp Gia đã lóe đến trước mặt một người, phất tay, máu bắn vào tường trắng, không một ai chạy thoát thành công.
Khi Nhiếp Gia ra khỏi phòng trên mặt dính đầy máu, cậu đá văng cửa đối diện, bên trong là một phòng thu thập số liệu khác, mười mấy khoang huyết thực xếp hàng, bên trong nhốt người ở thế giới giả tưởng.
Nhiếp Gia đi qua mở cửa, mười mấy người lục tục tỉnh lại.
"Các người tự do." Nhiếp Gia lãnh khốc nói.
Hai gã cảnh vệ ghìm súng khoan thai tới muộn, khi chạy vào hành lang m nhìn thấy Nhiếp Gia an tĩnh đứng trên hành lang, cảnh vệ lập tức rút súng cảnh cáo, giây tiếp theo lại có một đám người lao tới từ phía sau cậu, bọn họ hưng phấn, điên cuồng tru lên, trong đó thậm chí có dị năng giả, phất tay một cái, súng trong tay cảnh vệ hóa thành những mảnh vỡ vụn.
Mười mấy người hung thần ác sát lao tới, cảnh vệ mất đi vũ khí, sợ tới mức lá gan muốn nứt ra, tức khắc quay đầu bỏ chạy..