Editor: Gấu Lam
Trong nháy mắt Nhiếp Gia túm cổ áo Segaro nhấc hắn lên, mấy người Y Cảnh thoáng chốc toả ra sát khí cơ hồ có thể khiến mãnh thú chạy trối chết.
Nhiếp Gia lại không chút dao động, sức mạnh của năm ngón tay không lơi lỏng nửa phần.
Segaro đè xuống, họ mới thu liễm sự công kích, án binh bất động đứng phía sau Segaro.
"Ba hiểu rồi." Segaro lên tiếng.
Lúc này Nhiếp Gia mới hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay ném Segaro trở về.
Segaro nhìn lông mi lạnh nhạt của Nhiếp Gia, hỏi: " Ba xin lỗi con vì vừa rồi nói lỡ, hy vọng con có thể tha thứ ba, ba chỉ là không biết nên ở chung với con thế nào, nguyện vọng lớn nhất của ba cũng chỉ là muốn bảo vệ con, giúp con......!Vô luận con trở về muốn làm cái gì, ba đều có thể trở thành trợ lực của con.
Con cũng không phải trở về tìm Thời Kham, đúng không?"
Nhiếp Gia nhìn quanh bốn phía, Thần Vô Chi Hải là nơi không chịu chính phủ các quốc gia quản hạt, nhất thời muốn trở lại đế quốc, Nhiếp Gia đúng là không biết cách về.
——————————————
Thời Kham dùng huy dơi hủy đi hơn phân nửa thẩm phán đình, vô số tội phạm trong hồ sơ nhân loạn đào tẩu, quân khu đã xuất động bộ đội đi truy nã, đầu sỏ gây tội là hắn ngược lại không cần gánh hậu quả, trực tiếp biến mất cùng quan chỉ huy biên cảnh.
Đêm nay quân khu vẫn rối ren, người phụ trách quân khu là Lâm Viễn thiếu tá đang bàn công tác với người thẩm phán đình, một máy móc sư bên cạnh bỗng nhiên chỉ ngoài cửa sổ la lên: "Thiếu, thiếu tá! Là địch tập!"
Lâm Viễn lập tức quay đầu, chỉ thấy trên bầu trời đêm xuất hiện một vết rách thật lớn, như có người khổng lồ ẩn hình nào đó đang đem không trung xé ra một con đường hẹp dài.
Trong vết rách có người, Lâm Viễn đột nhiên nháy mắt, tầm mắt không ngừng nhìn thật kỹ, hắn thấy sắc mặt lạnh nhạt của Nhiếp Gia và đám người Segaro ở phía sau.
"Thông tri bộ đội biên cảnh." Không phải địch tập, nhưng thẩm phán đình xảy ra chuyện như thế vẫn làm lòng Lâm Viễn sợ hãi, hắn hướng tầm nhìn cửa sổ, đi vài bước, ngửa đầu nhìn Nhiếp Gia phía xa xa, trong lòng lo sợ bất an.
Quân khu vang lên cảnh báo, vô số binh chủng chiến đấu lao ra bên ngoài.
Tầm mắt Nhiếp Gia lia ngay Lâm Viễn, cậu mặt vô biểu tình nói: "Kế tiếp không phải chuyện của ông, đây là thù riêng của tôi, ông tốt nhất đừng xen vào việc người khác."
Segaro gật đầu: "Đương nhiên, ba chỉ ở bên ngoài cho dọn cá cho con, sẽ không quấy rầy con đâu."
Nhiếp Gia giẫm một cái, vọt đến trước mặt Lâm Viễn.
Động tác của cậu quá nhanh, Lâm Viễn kinh ngạc, đồng tử trợn lên cũng không bắt kịp một nửa tốc độ vủa cậu, khi phục hồi tinh thần lại, Lâm Viễn đã bị Nhiếp Gia bóp cổ đè trên mặt đất.
Quân nhân gần đó trước tiên rút súng cảnh kỳ, Nhiếp Gia lại bất vi sở động, hắn nhìn chằm chằm hai mắt Lâm Viễn, giống như mãnh thú chụp lấy con mồi.
"Ngươi chính là chỉ huy tối cao của quân khu?" Nhiếp Gia hỏi, đầu ngón tay thủ sẵn ngay yết hầu Lâm Viễn.
"Buông thiếu tá ra!!"
Nhiếp Gia ngẩng đầu, giữa mày không kiên nhẫn mà khẽ run, cậu giơ tay đầu ngón tay bắn ra, xung sóng trong nháy mắt bắn bay người khác, thiết bị phát nổ, đèn chợt lóe loé vài cái cuối cùng tắt ngúm, hết thảy đều yên lặng ở trong bóng đêm, nhưng Lâm Viễn ẫn có thể thấy rõ đôi mắt xán lạn lại lạnh lẽo gần trong gang tấc.
" Là ta." Lâm Viễn đầy đầu mồ hôi lạnh, gian nan lên tiếng.
"Quân khu này bảo vệ thẩm phán đình, khi du săn giả Tự Do tập kích thẩm phán đình, cũng do ngươi chỉ huy sao?" Nhiếp Gia hỏi.
" Đúng......"
"Là ai giết Phi Đoạn?" Nhiếp Gia lại hỏi.
Lâm Viễn nhất thời không phản ứng lại, "Cái gì?"
Thái độ của Nhiếp Gia tuy lạnh lùng nhưng cảm xúc vẫn luôn ổn định, trong nháy mắt bỗng nhiên giống như dã thú bạo nộ, phẫn nộ nói từng tiếng vào trong tai Lâm Viễn, "Ta đang hỏi ngươi, là ai giết Phi Đoạn!"
Nhiếp Gia một tay nhấc Lâm Viễn lên từ trên mặt đất, kéo hắn đi ra ngoài, sau khi tìm thấy phòng chỉ huy trực tiếp ném Lâm Viễn tới bàn điều khiển thượng, lạnh lùng nói: "Mỗi một lần quân đội hành động đều sẽ lưu lại, bây giờ ngươi mau tìm ra cho ta!"
Đây cũng không phải tư liệu cơ mật gì, Lâm Viễn bò dậy nhập mật mã, thấp thỏm nói với Nhiếp Gia: "Quân đoàn Tự Do nhập cảnh phi pháp còn tập kích thẩm phán đình, quân đội động thủ là hợp pháp."
"Câm miệng." Ánh mắt Nhiếp Gia nhìn hắn chỉ toàn âm lệ.
Lâm Viễn tìm thấy đoạn ghi ngày đó, không có thanh âm, nhưng hình ảnh thảm thiết đó đã đủ để Nhiếp Gia cảm thấy cả người lạnh băng.
Hắn đứng ở tại chỗ, nhìn Minh Ni bị chém đầu, Phi Đoạn bị xé thành mảnh nhỏ......!Hết thảy giống như lời người đàn ông tóc vàng đó nói khi cậu tỉnh lại.
Nhiếp Gia đã đánh giá cao chính mình, cậu cũng không xem hết từ đến cuối, nửa đoạn đã giơ một lóng tay phá nát thiết bị.
Lâm Viễn không dám nói lời nào, hắn nhìn Nhiếp Gia cúi đầu, hai vai không ngừng run rẩy, khi ngẩng đầu, trong mắt cậu đều là nhiệt lệ và cừu hận, mắt trái mượt mà, đồng tử như hòa tan xoay vòng bốn hướng, sau đó ngưng tụ lại thành thành đôi mắt dựng đứng đồng tử như mắt phải giống nhau như đúc tiêm tế dựng đồng.
"Ta muốn các ngươi nợ máu trả bằng máu." Nhiếp Gia nhìn Lâm Viễn, hai mắt như đông lại làm người kinh sợ.
Lâm Viễn thở gấp, bản năng động vật đang điên cuồng thúc giục hắn chạy trốn.
Đôi tay hắn tạo thành chữ thập, khi tách ra đã xuất hiện một vòng sáng thật lớn, hắn thả người nhảy vào vòng sáng, lại không nghĩ rằng Nhiếp Gia theo sát sau đó, xé rách không gian, đuổi theo hắn cùng bước vào trong quân doanh Đội Gió Lốc.
Lúc này mọi người Đội Gió Lốc đang chuẩn bị tiến đến quảng trường chi viện, Lâm Viễn ra lệnh: "Trước giết Nhiếp Gia! Giết cậu ta!"
Nhiếp Gia nhìn hắn chạy vọt vào binh lính, huy hiệu đội trên cánh tay bọn họ giống như hình ảnh trong máy quay, không khỏi câu môi cười lạnh một tiếng: "Vừa lúc, đủ hết."
Trên bầu trời quảng trường, Y Cảnh từ trong chiến đấu bứt ra vọt đến bên người Segaro, dưới áp lực lại ẩn chứa động nói: " Ông chủ! Ngài ấy mở mắt, bây giờ tôi sẽ thu hồi đôi mắt lại cho ngài!"
"Gấp cái gì, trước để nó chơi một lát." Lúc này Segaro không còn khoan dung hiền lành như ở trước mặt Nhiếp Gia, trong mắt hắn tuôn trào ra một loại cảm xúc gần như điên cuồng, vui sướng lẩm bẩm nói: " Để ta kiến thức một chút sức mạnh của đôi mắt này."
Quân khu đại loạn, tình huống so với thẩm phán đình ngày hôm qua còn nguy cấp hơn, thẳng đến khi tiếng gầm rú từ quân hạm truyền đến, Y Cảnh ngẩng đầu, trên trời cao không ngừng có quân hạm vũ trang từ siêu không gian hiện ra, bao phủ toàn bộ quân khu.
"Là bộ đội biên cảnh Thâm Sào, Thời Thù tới." Y Cảnh nhíu nhíu mày, " Ông chủ, cấp bậc chiến lực này bất lợi với chúng ta, có cần tốc chiến tốc thắng hay không?"
Segaro chậm rãi giơ tay ngăn hắn, "Tới cũng tốt, nếu đôi mắt này còn không giải quyết nổi đám bộ đội Thâm Sào thì uổng phí nhiều năm tâm huyết của ta quá."
"Đúng vậy." Y Cảnh gật gật đầu.
Chủ hạm khổng lồ ngừng ở trên không, Thời Kham vừa lộ diện đã lập tức biến mất, dắt ngàn vạn huy dơi như cơn lốc lao vào quân doanh của tiểu đội.
Khi Thù lạnh mặt, một thượng úy vội vàng tiến lên kính quân lễ, "Tướng quân!"
"Nơi này tạm thời do bộ đội Thâm Sào chúng ta tiếp nhận, các ngươi thành thành thật thật hồi trở về ký túc xá đợi, đừng ra đây, nếu không ngộ thương rồi ta không chịu trách nhiệm đâu." Thời Thù nói.
Thâm Sào là bộ đội biên cảnh, là binh chủng giết địch chân chính, là Thâm Sào trấn thủ biên cảnh khiến ngoại địch kinh sợ, hơn nữa xuất hiện với quy mô lớn bao vây quân khu, chợt nhìn còn tưởng Thời Thù muốn tạo phản.
Thời Thù đánh cái thủ thế, kêu người của mình xuống dưới rửa sạch chiến trường.
Cô hơi hơi nheo nheo mắt nhìn cách đó không xa người khổng lồ và bé gái hắn trên vai hắn múa một thanh cơ giáp đao thật lớn, bỗng chốc phát ra một tiếng cười lạnh.
"Là các ngươi nha, ngay trước mặt ta bắt Gia ca của ta đi, ta còn chưa tính đủ với các ngươi đâu!"
Lúc này toàn bộ quân doanh Đội Gió Lốc, đều chìm trong máu tươi.
Toàn thân Nhiếp Gia đều là máu, đứng ở đó, phóng mắt nhìn chung quanh chỉ còn là xương người.
Sau khi cậu tỉnh lại, trong thời gian cực ngắn chính tay đâm Tổ Công Tố và quân đội tàn sát du săn giả, hết thảy tựa hồ đã kết thúc.
Biểu tình Nhiếp Gia chết lặng hạ một gối xuống, từ trong vũng máu lấy ra cơ giáp đao, cậu đem mũi đao để ở bên gáy mình, lưỡi đao cơ hồ vừa da đã tự động cắm vào, Nhiếp Gia cố thọc vào nửa tấc, máu theo tay Nhiếp Gia chảy vào trong tay áo, chỉ cần cậu dùng sức đâm vào, hết thảy sẽ thật sự kết thúc!
Nhiếp Gia không biết nhớ tới cái gì, hô hấp càng ngày càng gấp thậm chí có chút nghẹn ngào, vành mắt cậu đỏ bừng, cắn răng lại, vài lần dùng sức cũng không thể ngoan tâm hạ một đao này, ngược lại khiến lòng bàn tay mình huyết nhục mơ hồ.
Đinh một tiếng, trong vô hình có cái gì đó chuẩn xác đập lên lưỡi đao, tay Nhiếp Gia run lên, cơ giáp đao một lần nữa rơi vào vũng máu.
Nhiếp Gia cứng đờ, ngẩng đầu, thấy sắc mặt Thời Kham tái nhợt.
"Em muốn làm gì?" Thời Kham đi lên trước nhấc Nhiếp Gia từ trên mặt đất mên, cả giận nói: " Em có phải muốn làm anh tức chết không!"
Trong mắt Nhiếp Gia chua xót, lại giống như phía trước tránh né ánh mắt Thời Kham, cậu nghẹn ngào nói: "Anh không thể mặc kệ em sao?"
"Mẹ nó em là người yêu của anh!Anh mặc kệ em ai quản em nữa, lão khốn nạn Segaro chỉ xem em là vật chứa đôi mắt của lão kia à!?" Thời Kham giận không thể át, lại bi thương đến cực điểm, "Anh có thể chịu đựng em mẫn cảm, em tự ti, bởi vì anh biết cả đời này của anh sẽ luôn yêu em bên em.Em vẫn luôn sợ anh sẽ rời xa em, dù anh có bày tỏ tình cảm của anh thế nào em vẫn luôn không chịu tín nhiệm anh, không sao cả, anh có mấy trăm năm để chứng minh với em.
Nhưng em vừa rồi đang làm cái gì? Em là người anh cũng không phải máy móc! Chẳng lẽ không có nghĩ tới nếu em tự sát rồi, anh làm sao bây giờ! Sao em lại vứt bỏ anh, tra tấn anh chứ!"
Thời Kham lên án Nhiếp Gia vô tình, gắt gao nắm cổ tay của cậu không chịu buông tay, " Em không hiểu, không phải như vậy, không phải như thế!" Nhiếp Gia không có biện giải cho mình, mà là thống khổ phản bác.
"Vậy em nói cho anh nghe, rốt cuộc em muốn anh phải làm gì, nghe anh nói gì, mới bằng lòng lưu lại bên anh?" Thời Kham nắm chặt cổ tay của cậu, cuồng nộ rống lên với Nhiếp Gia, nước mắt bất đắc dĩ lăn ra khỏi hốc mắt, " Em có thể sống vì anh không?"
Editor: Huhuuu ????????????.