Editor: Gấu Lam
Dư âm của hắn ở trong tẩm điện trống trải truyền vang vọng, tiểu quốc quân chậm rãi buông tay, vẫn không nhìn hắn cũng không lên tiếng, chỉ là ánh mắt trống rỗng nhìn thích khách trên mặt đất.
Cậu vẫn không nhúc nhích mà dùng tay chống thân thể, tóc đen trải khắp giường, ở giữa mày ẩn một tầng tức giận đạm bạc làm cậu thoạt nhìn như đã chịu kinh hách, lại như là ác quỷ bị chọc giận.
Thật lâu sau, tiếng nói hơi non nớt nhưng vạn phần băng liệt mới vang lên: "Bị thương?"
Huyền Giáp vội nói: "Vi thần không có việc gì."
Nhiếp Gia nhẹ nhàng búng tay, "Đi xuống đi, vất vả cho ngươi."
Huyền Giáp nhìn tiểu quốc quân trên giường vẫn còn duy trì động tác kia, ánh mắt kinh nghi bất định, hắn luôn cảm thấy tiểu quốc quân có chỗ nào không giống lắm, tựa hồ nhiều hơn một loại khí thế tối tăm sâu thẳm làm người nhìn thôi đã thấy sợ.
" Vâng." Huyền Giáp cuối cùng cũng không hỏi gì, đáp lại rồi lui ra, trước khi đi thuận tiện kéo thi thể thích khách xuống.
Trong bóng đêm Nhiếp Gia trầm mặc thật lâu mới mệt mỏi cúi đầu dùng đôi tay bụm mặt, cậu so bới mấy ngày hôm trước, càng vô lực.
Thích khách cũng không phải chỉ có một đợt, một cơ hội ngàn năm như thế, những loạn thần tặc tử luôn khát khao bạo quân mất mạng nào có dễ dàng buông tha.
Nửa đêm đến sáng thanh âm leng keng leng keng không dứt bên tai, bên ngoài có rống giận cũng có kêu thảm thiết, máu bắn đầy cửa sổ giấy, dưới kẹt cửa ẩn ẩn thấm máu, có thể tưởng tượng bên ngoài là cảnh luyện ngục nơi nhân gian.
Trong điện tiểu quốc quân chỉ lẳng lặng ngồi trong bóng đêm, nghe một trận giết chóc long trời.
Huyền Giáp chung quy chỉ có một người, cũng không thể phân thân, ngẫu nhiên sẽ có cá lọt lưới xâm nhập vào trong điện, nhưng vừa giơ tay đã bị tiểu quốc quân làm mất mạng.
Một đêm trong cảnh đao quang kiếm ảnh cứ thế đi qua.
Nhiếp Gia một đêm không ngủ, Quân Trường Sinh bệnh tật ốm yếu, chỉ một đêm thôi dưới mắt Nhiếp Gia đã xanh đen.
Sáng sớm vừa ra cửa điện, Xích Vân Cung nơi chốn đều rực rỡ hẳn lên, tuyết không có, máu cũng không có, trong không khí lạnh lẽo không có một tia khác thường, nhìn bao quát, tựa như đêm qua không có phát sinh chuyện gì.
Nhưng bầu không khí giữa các cung nhân lại không cách nào bỏ qua, nửa đêm bị đánh thức thấy một trận tinh phong huyết vũ ở Xích Vân Cung, cung nhân trên dưới Xích Vân Cung đều là bộ dáng lá gan muốn nứt ra.
Chỉ có tiểu quốc quân biểu tình như thường, ăn uống qua loa lại đi phơi nắng dưới hành lang.
Bên chân đặt một cái lò, ánh mặt trời ấm áp dễ chịu chiếu xuống, Nhiếp Gia cản thấy mệt nhọc, rút ở trong tầng tầng lớp lớp lông cừu mơ màng ngủ gật.
Trận ám sát quy mô lớn ở Xích Vân Cung đã truyền khắp triều đình, nghe nói tiểu quốc quân lông tóc vô thương nhưng lại không tới thượng triều, triều thần khiếp sợ lại sôi nổi giả ý quan tâm đệ trình lên trên vài quyển sổ con vấn an, nhưng không người truy cứu nguồn gốc thích khách.
Nhiếp Gia đều đoán được, không thấy một quyển nào như thế hẳn đã bị người thiêu.
"Đại vương, Tĩnh Vương điện hạ tới." Lão thái giám không biết tiểu quốc quân đã ngủ hay chưa, liền thấp giọng nói nhỏ vào lỗ tai.
Nhiếp Gia mở to mắt, lông mi hạ xuống phóng ra một tia sắc bén.
"Nghe nói mấy ngày nay Vương huynh vẫn luôn không uống thuốc, thần đệ cố ý tự mình dậy sớm mang dược tới, Vương huynh nhán lúc còn nóng uống đi." Sắc mặt Quân Trường Duyệt tái nhợt vượt qua cung nhân bên người Nhiếp Gia, đem một chén thuốc còn bốc khói đưa đến trước mặt Nhiếp Gia.
"Hạ độc gì đây?" Nhiếp Gia có lệ hỏi.
Quân Trường Duyệt ngồi bên cạnh Nhiếp Gia, tự giễu cười cười, "Ám vệ bên người vương huynh rất tẫn trách, thần đệ đưa tới đồ gì đều tra xét trong ngoài hồi lâu mới cho đi, thần đệ nào có bản lĩnh hạ độc huynh."
Quân Trường Sinh mấy năm nay đích xác vẫn luôn do Quân Trường Duyệt điều dưỡng thân thể, 5 năm trước cảnh làm nhục trong đêm tuyết đó đã để lại rất nhiều bệnh căn cho thân thể hắn, gầy yếu tưởng chừng sống không đến ba mươi.
Nhưng Nhiếp Gia nhìn hắn, cũng không động đến chén dược Quân Trường Sinh đã uống 5 năm.
Cậu chỉ là lười nhác nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ gật.
Quân Trường Duyệt đối với hắn lãnh đạm cũng không để ý, còn lẳng lặng nói: "Đêm qua Xích Vân Cung hung hiểm vô cùng, Vương huynh vạn hạnh lông tóc vô thương, nhưng tình huống như vậy ngày sau chỉ sợ sẽ càng ngày càng nhiều.
Nếu Vương huynh lúc trước để thần đệ an táng Tư Không Hàn, sẽ không có việc quần thần xúc động phẫn nộ như bây giờ, Vương huynh cũng sẽ không đối mặt với nguy hiểm như thế."
"Không sao, tới bao nhiêu, giết bấy nhiêu." Nhiếp Gia lười nhác mà hừ hừ nói.
Quân Trường Duyệt tái nhợt cười nói: " Huynh thật sự cảm thấy giết người là có thể giải quyết hết thảy sao?"
"Không thể sao?" Ánh mắt Nhiếp Gia hài hước nhìn hắn.
Ánh mắt Quân Trường Duyệt lại hờ hững, nói: "Đao luôn có một ngày bị gỉ, chẳng lẽ huynh không phát hiện người huynh có thể sai sử, chỉ có ám vệ bên người sao? Ở trong cung huynh là Yến quốc Đại vương, nếu ra cung chỉ sợ mỗi người đều có ý lấy tánh mạng huynh.
Đạo lý mua dây buộc mình, khi còn nhỏ huynh đã giảng cho thần đệ nghe."
"Khi Tư Không Hàn mua dây buộc mình, đệ có từng khuyên hắn như vậy không?" Nhiếp Gia có ý xấu đi xé vết sẹo của Quân Trường Duyệt.
Quả nhiên Quân Trường Duyệt rất bực, nhìn Nhiếp Gia thở gấp hai cái, sau đó phất tay áo rời đi.
Khi hắn đi đến trước cửa Xích Vân Cung lại quay đầu, nhìn huynh trưởng mang biểu tình thanh thản, đôi mắt đỏ bừng cắn răng cực kỳ bi thương nói: " Huynh giết Tư Không Hàn, đệ tuy oán huynh lại chưa từng thương tổn huynh, sau này cũng sẽ không, khi còn bé huynh cứu ta một mạng, hiện giờ chúng ta không thiếu nợ nhau, huynh tự giải quyết cho tốt.
Thần đệ từ biệt tại đây." Khi hắn quay đầu chảy xuống lệ nóng cuồn cuộn, đưa lưng về phía Nhiếp Gia nói: "Dược có thể giảm đau bệnh của huynh, tuy không thể trị tận gốc nhưng có thể trì hoãn, uống hay không uống tuỳ huynh."
Dứt lời đi nhanh rời khỏi Xích Vân Cung.
Đầu ngón tay Nhiếp Gia chậm rãi vuốt ve hoa văn trên lò sưởi, không biết Quân Trường Sinh đối mặt với đệ đệ quyết liệt ngôn từ sẽ có phản ứng gì, Nhiếp Gia đương nhiên không để ý chút nào.
Quân Trường rời cung sau đó sẽ đi đến tiền tuyến Tây Bắc, lấy y thuật siêu tuyệt thắng được một mảnh quân tâm, lại tương nhận với Tư Không Hàn trọng sinh, phu phu liên thủ bắt lấy toàn bộ dân tâm ở Tây Bắc.
Tiền tuyến Tây Bắc có sáu người Huyền Giáp, đó là đại bản doanh của Tư Không Hàn, cần thực lực tuyệt đối trấn áp.
Sau khi Tư Không Hàn cùng Quân Trường Duyệt tương nhận không lâu, sáu người Huyền Giáp đều ở mãi Tây Bắc không về nữa.
Đọc đến đây, Nhiếp Gia vẫy lui cung nhân, gọi Huyền Giáp hiện thân, "Người còn chưa trở về?"
Huyền Giáp trả lời: "Biên quan đường xá xa xôi, một đi một về cũng mất mấy ngày, nói vậy cũng đã nhanh rồi."
Nhiếp Gia nhíu mày xoa xoa đầu gối đau đớn, hai cái chân này, quá vướng bận!
"Đại vương yên tâm, vi thần tự nhiên thề sống chết bảo vệ an nguy của Đại vương." Huyền Giáp nói năng có khí phách.
Hắn thấy tiểu quốc quân nôn nóng như thế, còn tưởng rằng cậu không yên tâm với một người, liền vội vàng tỏ lòng trung thành.
Nhiếp Gia trầm mặc không nói chuyện.
Cậu kỳ thật rất nôn nóng.
Yến quốc đích xác giống như Quân Trường Duyệt nói đã không phải thứ Quân Trường Sinh có khả năng khống chế, sinh tồn của cậu chính là nhờ Huyền Giáp.
Có thể giết Tư Không Hàn, là bởi vì có Huyền Giáp.
Có sở thích giết chóc thành tánh vẫn ổn cư vương vị, là bởi vì có Huyền Giáp.
Hiện tại dân tâm mất hết, văn võ bá quan mỗi ngày cân nhắc tạo phản như thế nào, quân đội không có Huyền Giáp trấn đã sớm giết tới vương cung.
Không có Huyền Giáp, Quân Trường Sinh sẽ mất đi hết thảy, vương vị cùng tánh mạng đều tràn ngập nguy cơ.
Hết thảy mọi việc không chỉ Quân Trường Duyệt thấy, bá tánh cũng hiểu rõ ràng.
Bởi vì Tư Không chiến thần vừa chết, bạo quân chợt giận chó đánh mèo lên một chiến tướng hộ quốc khác, toàn bộ Trác Lộc thành đều ngo ngoe rục rịch.
Một khi có người ở sau lưng kích động, quần thần khởi nghĩa vũ trang, một Huyền Giáp tuyệt đối không bảo vệ được tiểu quốc quân.
Nhưng trải qua tối hôm qua, chỉ sợ cả triều đều biết lực phòng ngự bên người tiểu quốc quân một kích khó phá, cơ hội như thế sao có thể buông tha, khả năng chân chính rung chuyển ở ngay mấy ngày này, thậm chí là tối nay.
Dưới tình huống như vậy, muốn thực hiện tâm nguyện của nguyên chủ "Nghịch ta thì chết", Nhiếp Gia không thể tiếp tục ở vương cung nữa, nhưng cậu không tính chạy loạn, cậu sợ Thời Kham tìm không thấy cậu.
Gàm răng Nhiếp Gia ê ẩm cắn chặt lại, mỗi thời mỗi khắc cảm thấy như tra tấn.
Cậu muốn gặp Thời Kham, dù đứng trước cảnh hung hiểm bị giết cũng muốn chờ đến khi Thời Kham tới.
Lúc này một thị vệ chạy tới, quỳ xuống hành lang, thở hổn hển nói: "Bẩm Đại vương! Tin chiến thắng! Binh tinh nhuệ của Cao đô đốc đại thắng man di, đã đoạt bốn tòa thành trì của man di, man di đã hàng phục Cao đô đốc, nguyện thần phục Đại Yến! Lúc này Cao đô đốc thống lĩnh thiết kỵ khải hoàn trở về, đã đến dưới thành Trác Lộc!"
Nhiếp Gia hơi ngẩn ra, Cao Văn đóng quân ở tiền tuyến Nam Di không phải tướng lãnh xuất sắc gì, hắn có thể đánh tan man di bình định Nam Di? Ngây người hai giây, Nhiếp Gia mới đột nhiên lấy lại tinh thần, là Huyền Giáp!
" Đến Huyền Vũ đài!" Nhiếp Gia dồn dập phân phó.
Xích Dương cung, Quân Trường Duyệt vạn niệm ngồi ở cạnh bàn, chờ cung nhân thu thập tay nải của mình chuẩn bị rời cung.
Hắn từ bỏ rồi không có thuốc nào cứu được huynh trưởng, khi hắn rời cung, mặc kệ triều thần huyết tẩy vương cung như thế nào, đều không liên quan hắn.
Hắn chỉ nghĩ muốn về Tây Bắc, nơi đó có dấu vết Tư Không Hàn từng tồn tại, cũng sẽ là an ủi duy nhất quãng đời còn lại của hắn.
Cung nhân tới thông truyền, báo tin chiến thắng Nam Di.
Quân Trường Duyệt sửng sốt, "Chỉ dựa vào Cao Văn?"
Sao có thể!
Trên đài Huyền Vũ, vô số thị vệ đứng san sát, cung nhân hầu hạ trái phải, Nhiếp Gia khẩn trương đến tâm đều nhấc lên, nhìn cửa thành đóng chặt mắt cũng không dám chớp.
Vài vị trọng thần bên dưới Huyền Vũ đài cũng thập phần khẩn trương, hiện giờ Trác Lộc thành nhân tâm hoảng sợ, đúng là thời cơ rất tốt kéo bạo quânxuống vương vị, cố tình sao mà Cao Văn lại mang theo công san bằng Nam Di cưỡi ngựa khải hoàn trở về? Nếu hắn thần phục với bạo quân, lần sau cơ hội tốt cỡ này không biết phải chờ tới khi nào!
Bất quá Cao Văn chỉ là đô đốc hèn hạ chỉ biết hiến châu, bình sinh chưa bao giờ đặt chân kên Trác Lộc thành, làm người lại lười nhác sợ phiền phức, chờ hắn tới Trác Lộc, nói vậy âm thầm hứa cho hắn chức quan to lộc hậu cũng dễ làm thôi, rốt cuộc ai thật sự nguyện ý trung tâm với bạo quân chứ? Có thiết kỵ Cao Văn mang đến, dù là ám vệ, cũng không đùa được!
Triều thần thì lòng tràn đầy lệ khí mà tưởng như thế, bá tánh lại không nghĩ nhiều đến vậy.
Tuy rằng hiện tại thi thể Tư Không chiến thần vẫn treo ở trên tường thành, nhưng bọn họ càng cao hứng hơn khi nghe được chiến trường truyền đến tin chiến thắng.
Yến quốc đánh thắng trận, cái gì mạnh hơn đều thấy, tuy uy áp của bạo quân treo ở đỉnh đầu, nhưng so với mất nước trôi dạt khắp nơi thì tốt hơn nhiều.
Nghe nói có quân đội chiến thắng trở về, bá tánh Trác Lộc thành cơ hồ đều bừng lên đứng khắp đường phố, chờ nhìn phong tháicủa người chiến thắng trở về.
Không bao lâu, cửa thành mở rộng, liếc mắt nhìn lại là một mảnh chiến giáp đen nhánh, theo sau đó chính là một cổ huyết tinh từ trong địa ngục cuồn cuộn chảy ra đột nhiên vọt vào bên trong thành.
Nguyên bản bầu không khí của bá tánh vốn sôi nổi như Trường An ồn ào náo động.
Tiến vào bên trong thành biểu tình của các thiết kỵ đều lạnh băng chết lặng, chiến giáp của bọn họ cũng không phải đen nhánh, mà là bám đầy vô số vết máu khô cạn, một tầng lại một tầng, đọng lại vết máu nhuộm chiến giáp thành màu đen, mỗi người đều như thế, không biết ở biên quan đến tột cùng đã giết bao nhiêu người.
Tướng lãnh đi đầu đội ngũ, ngồi trên lưng ngựa cũng không phải Cao Văn, mà là nam nhân xa lạ thân khoác chiến giáp eo đeo huyết nhận.
Trên mặt hắn đội nột cái giáp sắt che khuất miệng mũi, thấy không rõ bộ dạng hắn, đôi con ngươi lạnh lẽo sát phạt, khiến người đối diện tưởng như nhìn vào khe sâu.
Ở đây triều thần đều không khỏi phát lạnh cả người.
Trên đài Huyền Vũ, trong nháy mắt quân đội bước vào cửa thành, Nhiếp Gia liền ngã từ bộ liễn xuống, chân đau cũng không rảnh lo.
Cung nhân đến dìu cậu, lại phát hiện tiểu quốc quân ngồi quỳ trên mặt đất cả người đều đang run rẩy, hai mắt cậu không biết khi nào đã sớm m đỏ bừng, yên lặng nhìn tên tướng lãnh chỉ nhìn thôi đã thấy sợ, cắn răng không nói nên lời.
Dưới đài Huyền Vũ, tướng lãnh xa xa nhìn về phía Huyền Vũ phía loạn thành một đoàn, ánh mắt dừng lại trên người tiểu quốc quân gầy yếu trong gió, cặp mắt tử khí trầm trầm không dung ánh sáng bỗng nhiên loé lên một tia khiếp sợ..