Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Nghe Thẩm Phi Tiếu hỏi, Tần Khai Dịch xém chút nữa trực tiếp hộc máu. Hắn ô ô muốn phun miếng vải ra, lại bị Vệ Hòa nắm cằm.

“Tiểu đệ đệ, ta cũng không có cường bách sư huynh của ngươi a.” Vệ Hòa cười dị thường sáng lạn: “Cái này gọi là tình thú, tiểu hài tử không hiểu … Mau đi ra, bằng không sư huynh của ngươi sẽ rất tức giận.”

“Thật không?” Thẩm Phi Tiếu biểu tình thực nghiêm túc, nghiêm túc đến nổi làm Tần Khai Dịch cảm giác hắn thật sự tin lời dối trá mà Vệ Hòa nói …

Thần a … Câu chuyện này nói cho chúng ta biết giáo dục giới tính cho trẻ vị thành niên là sự kiện trọng yếu đến cỡ nào a. Tần Khai Dịch mặt không đổi sắc nghĩ, nếu Thẩm Phi Tiếu thật sự tin lời Vệ Hòa nói … hắn biết làm thế nào a a a!

Cũng may chỉ số EQ Thẩm Phi Tiếu cũng không có thấp đến nổi nhân thần cộng phẫn, hắn cẩn thận quan sát Tần Khai Dịch cùng Vệ Hòa trong chốc lát. Sau đó hắn quả quyết nói: “Nhất định là ngươi đang cường bách sư huynh!”

“A?” Vệ Hòa như rất hứng thú với Thẩm Phi Tiếu: “Ngươi làm sao thấy được?”

“… Ngươi đang vũ nhục chỉ số thông minh ta sao.” Thẩm Phi Tiếu hờ hững nói: “Có mắt để làm gì.”

“… Thật không.” Vệ Hòa sờ sờ mũi mình.

Rốt cuộc đây cái đối thoại quỷ dị gì đây, Tần Khai Dịch ô ô vài tiếng. Hai người kia vì cái gì đều không để ý đến sự tồn tại của hắn? Dựa theo bình thường thì nội dung câu chuyện không phải là Thẩm Phi Tiếu phát hiện Vệ Hòa đang cường bách mình, sau đó không chút do dự đánh nhau sao? Không khí kinh dị trước mắt là thế quái nào vậy!

“Được rồi.” Thở dài, Vệ Hòa tiếc nuối hôn lên mặt Tần Khai Dịch một cái, sau đó nhặt quần áo mình lên, nói với Thẩm Phi Tiếu: “Nếu mỹ nhân là sư huynh ngươi, vậy ta liền nể mặt ngươi buông tha mỹ nhân lần này. Nhưng mà núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Lần sau gặp … có thể ta không khách khí như lần này đâu.”

Thẩm Phi Tiếu không nói chuyện, vẫn duy trì hình tượng mặt than như trước.

Mặc xong quần áo, chắp tay chào Thẩm Phi Tiếu. Vệ Hòa không chút do dự nhảy cửa sổ rời đi, để lại Thẩm Phi Tiếu cùng Tần Khai Dịch hai mặt nhìn nhau.

… Vệ Hòa sao lại dễ dàng bỏ đi như vậy? Tuy trinh ass được bảo vệ nhưng trong lòng Tần Khai Dịch lại cảm thấy rất khó chịu, cứ cảm giác có cái gì đó không đúng a …. Vệ Hòa là người không dễ dàng buông tha miếng thịt đã đến bên miệng a.

“May là ngươi chạy lẹ.” Thẩm Phi Tiếu đứng đó nhìn Vệ Hòa rời đi, ngữ khí đạm mạc phun ra vài câu: “Nếu dám ở đây dong dài … ta sẽ khiến ngươi đi không được, mà ở cũng không xong.”

Lúc này đây, Tần Khai Dịch thấy Thẩm Phi Tiếu có chút khác thường. Hắn phát hiện sau khi Thẩm Phi Tiếu nói những lời này, đôi mắt màu đen lại biến thành tử sắc, làm Tần Khai Dịch không hiểu sao trong lòng thấp thỏm không yên.

“Sư huynh, ngươi đúng là không cẩn thận.” Thẩm Phi Tiếu đặt chậu nước lên bàn, đến gần Tần Khai Dịch: “Nếu hôm nay ta không ở đây, ngươi không phải thực thảm sao?”

Đúng lúc này, trực giác Tần Khai Dịch đột nhiên cảnh báo. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu càng ngày càng tiến tới gần, vội vàng la hét với Viêm Cốt: “Mau giúp ta ngụy trang vết thương trên cổ thành vết đao chém nhanh! Mau a!” Hò hét mấy lần liền, Tần Khai Dịch trừng trừng mắt nhìn Thẩm Phi Tiếu đi tới bên giường.

Sự thật chứng minh, không riêng gì nữ nhân có giác quan thứ sáu. Giác quan thứ sáu của Tần Khai Dịch cũng có tác dụng. Ngay lúc hắn gào thét với Viêm Cốt, Thẩm Phi vươn tay đè đầu Tần Khai Dịch xuống, sau đó quét mắt nhìn về phía cổ hắn. Rõ ràng là đang quan sát miệng vết thương đã kết vảy kia.

“Đao?” Không biết là có thất vọng hay không, giọng Thẩm Phi Tiếu vẫn thản nhiên như thường. Hắn nhìn vẻ mặt Tần Khai Dịch hoảng sợ, lạnh lùng cười cười – cũng không biết hắn trúng tà gì mà cứ cảm giác sư huynh trước mắt có vài phần liên hệ với người đeo mặt nạ … Ân … xem ra là do gần đây luyện công đến mức choáng váng?

“Ô ô! Thẩm Phi Tiếu ngươi nhanh cởi trói cho ta!” Miếng vãi được gỡ ra, Tần Khai Dịch tức giận rống to … Hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, ngay lúc Thẩm Phi Tiếu nhìn cổ hắn, sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh. Tần Khai Dịch không dám tưởng tượng nếu Thẩm Phi Tiếu phát hiện chính mình là người đeo mặt nạ sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn làm sao giải thích hắn đưa chồn tía cùng Sơn Vân Tiểu Ký cho Thẩm Phi Tiếu, vừa muốn giải thích vì cái gì lại biết rõ bí cảnh như vậy.

“Vâng.” Thấy được thứ mình muốn nhìn, Thẩm Phi Tiếu chậm rãi cởi trói trả tự do cho Tần Khai Dịch. Nhặt quần áo dưới đất đưa cho Tần Khai Dịch.

“Vệ Hòa sao lại dễ dàng bỏ đi như vậy?” Thốt ra câu hỏi trong lòng, Tần Khai Dịch hồ nghi nói.

“… Chẳng lẽ sư huynh luyến tiếc?” Thẩm Phi Tiếu nghe Tần Khai Dịch nói, biểu tình trở nên có chút là lạ.

“Ngươi đang nghĩ loạn cái quỷ gì!” Hắc tuyến mặc quần áo vào, Tần Khai Dịch nghiến răng nghiến lợi: “Ta chỉ kỳ quái hắn là lão tổ Hợp Hoan Tông sao lại sợ ngươi, một đệ tử chỉ mới Luyện Khí kỳ mà thôi.”

“Làm sao ta biết.” Thẩm Phi Tiếu vẫn mặt than nói: “Có lẽ hắn đang có việc gấp?”

“…” Đúng là không nên trông cậy vào Thẩm Phi Tiếu cho mấy cái đáp án có lý. Tần Khai Dịch nghiến răng, sau đó trong lòng bỗng nhiên bất an: “Những sư huynh sư đệ khác thế nào rồi?”

“Không thấy.” Thẩm Phi Tiếu không giống như đang nói giỡn.

“Cái gì?” Tần Khai Dịch trợn tròn mắt: “Không thấy? Cái gì gọi là không thấy?”

“Không có nên không thấy.” Thẩm Phi Tiếu nhìn chăm chú Tần Khai Dịch: “Sư huynh, chúng ta giống ở hắc ***, ngay cả xe ngựa cũng không thấy.”

“…” Tần Khai Dịch trầm mặc một lát, nhịn không được trong ý thức hải rống lên: “Viêm Cốt!!! Lão tử muốn giết ngươi!!!”

Viêm Cốt ngay cả cái rắm cũng không có.

“Sư huynh, chúng ta làm sao đây.” Không biết có phải ảo giác hay không, Tần Khai Dịch nghe đến giọng Thẩm Phi Tiếu nói lại nghe ra vài phần vui sướng khi người gặp họa …

“Cái gì mà làm thế nào.” Tần Khai Dịch nhìn nhìn bầu trời tối mịt còn đang mưa ngoài cửa sổ, mặt không đổi sắc nói: “Hôm nay chấp nhận ở đây một đêm, mai đi tiếp.”

“A.” Thẩm Phi Tiếu hờ hững đáp một tiếng, sau đó xoay người đi ra ngoài.

“Ngươi đi đâu?” Tần Khai Dịch kêu to.

“Đi ngủ a.” Thẩm Phi Tiếu không hiểu nhìn Tần Khai Dịch: “Sao?”

“… Một hài tử như ngươi ngủ một mình rất không an toàn!” Tần Khai Dịch tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn lo lắng Vệ Hòa sẽ quay trở lại: “Ngươi tới phòng ta ngủ đi, chúng ta ở đây một đêm …”

“Được.” Thẩm Phi Tiếu vẫn phương thức ngắn gọn đáp, hắn cầm bình trà lên: “Ta đi rót nước trước.”

Sau đó Tần Khai Dịch liền trừng mắt trông mong nhìn Thẩm Phi Tiếu đi ra. Đợi Thẩm Phi Tiếu vừa đi ra, hắn liền tiếp tục gào thét với Viêm Cốt: “Viêm Cốt cờ hó, còn sống không, còn sống hú một tiếng a!”

“… Sắp chết.” Viêm Cốt thanh âm hấp hối: “Thẩm Phi Tiếu là biến thái đi … Tu vi hắn lên quá nhanh …”

“Cái gì?” Tần Khai Dịch không hiểu: “Ngươi có ý gì?”

“Hắn đã ích cốc.” Viêm Cốt hữu khí vô lực nói: “Nếu còn không hấp thu hoàn toàn lực lượng … đã sớm vượt qua ngươi.”

“… Không thể nào.” Tần Khai Dịch nghe tin này liền hoàn toàn sửng sốt – hắn còn nhớ rõ ba năm sau Thẩm Phi Tiếu mới lên Tích Cốc kỳ mà, hắn mới lên Trúc Cơ kỳ bao lâu a, giờ đã ích cốc?

“Ta …” Viêm Cốt còn muốn nói điều gì, lại đột nhiên không có tiếng động. Tần Khai Dịch vừa ngẩng đầu liền thấy Thẩm Phi Tiếu đang đứng trước cửa mặt không đổi sắc nhìn mình. Ánh mắt kia tự nhiên lại làm hắn lạnh lẽo cả người, không biết vì sao nội dung vở kịch lại khác xa với trong trí nhớ của hắn … Hắn làm sao mơi có thể đẩy nội dung vở kịch trở về quỹ đạo vốn có?

“Sư huynh? Không ngủ được sao?” Thẩm Phi Tiếu nhìn Tần Khai Dịch hỏi.

“… Ân, lại đây ngủ đi.” Tần Khai Dịch u ám nói. Hiện tại hắn có rất nhiều chuyện muốn hỏi nhưng người trả lời lại không có một ai.

Thẩm Phi Tiếu ngoan ngoãn đi tới, tự giác bò lên giường.

“Ngươi ngủ bên trong đi.” Tần Khai Dịch nói: “Chứ không ta đạp ngươi xuống đó.”

“Được.” Thẩm Phi Tiếu cũng không phản đối.

Tần Khai Dịch cũng không có cởi quần áo ngoài nữa, cứ như vậy nằm xuống. Hắn nghiêng người nghe tiếng mưa rơi bên ngoài lại phát hiện tâm tình căn bản không thể bình tĩnh nổi, càng thảm hơn là một chút buồn ngủ đều không có.

Chuyện tự hỏi thật sự rất nhiều, nhiều đến nổi hắn không biết thế là tốt hay xấu nữa.

Bên cạnh, Thẩm Phi Tiếu hình như đã ngủ say, phát ra tiếng hít thở vững vàng. Tần Khai Dịch cứ như vậy trợn tròn mắt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, cứ như cũng mơ mơ màng màng thiếp đi.

Khi lúc ánh mặt trời chiếu lên người, Tần Khai Dịch mới mở mắt ra. Hắn xoa xoa mắt, giờ đã là giữa trưa, Thẩm Phi Tiếu dĩ nhiên không thấy bóng dáng.

“Thẩm Phi Tiếu.” Yết hầu đau đớn muốn chết, Tần Khai Dịch ôm đầu miễn cưỡng ngồi dậy, phát hiện trên trán mình có đắp một chiếc khăn ướt.

“A…” Sờ sờ cái trán nóng hầm hập, Tần Khai Dịch cảm giác mình giống như cái bánh bị nướng trên lò lửa. Cả người toàn thân mềm nhũn giống như cọng mì, ngay cả nói cũng khó khăn.

“Sư huynh.” Bên ngoài có một người nào đó bưng cái gì đó đến, Tần Khai Dịch tập trung nhìn vào mới phát hiện là Thẩm Phi Tiếu.

“Uống thuốc đi.” Đưa bát thuốc cho Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu nhẹ giọng nói: “Ngươi sinh bệnh.”

“Ân …” Tần Khai Dịch tự nhiên cũng rõ mình thật sự bị bệnh. Hắn cầm bát thuốc, nhìn thứ nước đen ngòm kia dạ dày nhịn không được chua xót: “Cái kia … có thể không uống được không.”

“…” Không ngờ Tần Khai Dịch lại hỏi như vậy, trong mắt Thẩm Phi Tiếu hiện lên ý cười, nhưng nhanh chóng biến mất: “Không uống thuốc bệnh càng nặng hơn, chúng ta còn phải khởi hành.”

“… A.” Tần Khai Dịch ngượng ngùng hỏi: “Thế … có đường không?”

“…” Khóe miệng Thẩm Phi Tiếu giật giật.

Cũng không biết có phải người sinh bệnh đều tương đối yếu ớt hay không. Sau khi nghe Tần Khai Dịch muốn đường liền thấy hắn trông mong nhìn mình (được rồi kỳ thật là Thẩm Phi Tiếu cái gì cũng chưa nói …). Sau đó lại nhìn hắn ủy khuất một hơi nốc hết bát thuốc xuống, còn làm ra biểu tình muốn ói ra.

“Đây.” Nhét đường vào miệng Tần Khai Dịch, hắn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn mặt than Thẩm Phi Tiếu, sau đó nháy mắt thốt ra: “Sư đệ ngươi thật tốt, cũng không uổng công sư huynh ta đem sư muội tặng cho ngươi.”

“…” Thẩm Phi Tiếu.

“… ==” xấu hổ Tần Khai Dịch.

|Tà Mị| Chương 44


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui