Nhân Vật Phản Diện Mỉm Cười Tà Mị

Tần Khai Dịch tuy đã có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng vẫn bị Thẩm Phi Tiếu dọa sợ. Hắn biết bộ dạng Thẩm Phi Tiếu sau khi trưởng thành không tồi, nhưng lại không ngờ lại có thể đến mức nhân thần cộng phẫn thế này …

“Sư huynh?” Nhìn bộ dạng Tần Khai Dịch sững sờ. Thẩm Phi Tiếu dừng một chút, sau đó nhẹ giọng kêu lên: “Sao vậy, sư huynh?”

“… Không.” Nửa ngày trời mới phun ra được một chữ. Không biết vì sao khi nhìn thấy Thẩm Phi Tiếu, đáy lòng Tần Khai Dịch liền sinh ra một loại nhát gan muốn bỏ chạy: “Sư đệ, ngươi không có việc gì a …”

“Nhờ ơn sư huynh.” Lời nói chỉ có hai người mới hiểu, vẻ mặt Thẩm Phi Tiếu thản nhiên: “Ta may mắn gặp một một người qua đường đi xuống núi, mới tránh được một kiếp.”

“… Thật không, kia thật sự quá tốt.” Tần Khai Dịch muốn nói rất nhiều. Nhưng lời đến bên miệng lại nghẹn ra một câu như vậy. Trong lòng, hắn thầm khuyên nhủ mình – hắn là đại sư huynh của Thẩm Phi Tiếu, chứ không phải là người đeo mặt nạ loạn thất bát tao nào đó.

“Sư huynh, đang tìm sư phụ sao?” Từ thái độ Thẩm Phi Tiếu, nhìn không ra chút khác thường nào: “Chỉ sợ bây giờ sư huynh không gặp được sư phụ rồi. Một tháng trước sư phụ đã bế quan, bây giờ chỉ sợ phải mất rất lâu mới gặp lại người.”

“Sư phụ bế quan?” Nghe tin này, Tần Khai Dịch sửng sốt. Hắn hoàn toàn không nhớ trong tiểu thuyết có viết như vậy a …

“Đúng vậy.” Nhìn bộ dáng không thể tin được của Tần Khai Dịch, Thẩm Phi Tiếu cười cười bên trong lại ẩn giấu một loại ác ý: “Sư huynh, nếu đã đi ra. Làm sư đệ, ta đương nhiên phải tiếp đón một phen …”

“Không cần, ta còn có nhiều việc phải làm, không cần phiền đến ngươi.” Bị nụ cười Thẩm Phi Tiếu làm toàn thân dựng tóc gáy. Tần Khai Dịch không thể ức chế được lại nghĩ tới mộng cảnh ngày đó, mình bị chồn tía kéo vào, vội vàng chối từ ‘chiêu đãi’ của Thẩm Phi Tiếu.

“Nếu sư huynh đã khách khí như vậy, ta cũng không cưỡng cầu.” Thẩm Phi Tiếu không nói cái gì nữa, buông tha Tần Khai Dịch.

“Vậy ta đi trước.” Không xảy ra chuyện gì, trong lòng Tần Khai Dịch xuất hiện dự cảm không hay càng đậm hơn. Hắn nhìn Thẩm Phi Tiếu cùng đệ tử Linh Sơn phái bên cạnh, không chút do dự quay người bước đi.

Đợi Tần Khai Dịch đi xa, cái người đệ tử đứng bên cạnh Thẩm Phi Tiếu đột nhiên cất tiếng cười vang dội. Nhìn bộ dáng hắn như cười đến chảy cả nước mắt.

“Vui vậy sao.” Không cần che giấu nữa, biểu tình Thẩm Phi Tiếu lập tức lãnh đạm xuống, hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng tươi cười lúc trước.

“Thẩm huynh, cái này thật sự quá buồn cười a.” Nếu Tần Khai Dịch ở đây, hắn nhất định sẽ há hốc mồn. Nguyên nhân chính là – giọng nói này chính là người đã biến mất từ sau khi bí cảnh đóng cửa – Tử Dương Bội.

“Đừng quên những gì ngươi đáp ứng với ta.” Thẩm Phi Tiếu mặt không đổi sắc nhìn Tử Dương Bội: “Nếu ra như xảy ra chuyện gì … thứ ngươi muốn, cả đời này đều đừng nghĩ chiếm được.”

“Được, được.” Tử Dương Bội vươn tay lau nước mắt chảy ra vì cười: “Yên tâm, hắn không thể chạy ra khỏi lòng bàn tay ngươi. Với tu vi hiện tại của hắn, cộng thêm Thanh Hư Tử cũng đã bế quan … Ha ha, còn không phải đã là vật trong lòng bàn tay ngươi sao. Nhưng nói đi cũng phải nói lại … ngươi sao lại hận hắn a?”

“Ta có không lý do gì phải giải thích với ngươi?” Thẩm Phi Tiếu trào phúng nhìn Tử Dương Bội. Hắn biết người trước mắt này kiêng kị Sơn Vân Tiểu Ký cùng Vũ Lâm Linh.

“Không giải thích cũng không sao.” Tử Dương Bội cười tủm tỉm – chính là sợ ngươi sau này hối hận a. Thẩm Phi Tiếu, ngươi sao có thể ngờ tới Đại sư huynh mà ngươi hận kia lại là người đeo mặt nạ mà ngươi hao tâm tổn sức tìm kiếm bấy lâu nay? Ta làm sao có thể nói cho ngươi biết chân tướng, kịch hay thế này, không đứng ngoài xem thật sự là phung phí của trời.

“Đi thôi, còn có rất nhiều việc phải chuẩn bị.” Như có điều suy nghĩ nhìn Tử Dương Bội một cái. Giờ phút này, Thẩm Phi Tiếu đã có tính toán khác – hắn muốn đi tìm một người. Mà người đó nhất định sẽ nói cho hắn biết thứ mình muốn biết.

••

Tần Khai Dịch mông như bị lửa đốt nhanh chóng chạy về động phủ mình. Vì động phủ thường xuyên có người quét dọn, so với sáu năm trước không có thay đổi gì nhiều, nhưng Tần Khai Dịch không hiểu sao lại thấy xa lạ.

Không đúng a! Tần Khai Dịch dạo một vòng quanh động phủ mình, buồn rầu nghĩ. Sao Thẩm Phi Tiếu lại thay đổi lớn đến vậy? Trong nguyên tác, hình tượng của hắn không phải là băng sơn sao? Vậy cái khuôn mặt cười ôn nhu kia là cái quỷ gì? Còn có sư phụ hắn nữa, mắc mớ gì lại bế quan ngay lúc này? Cái này không hề giống trong nguyên tác a?

Có âm mưu, nhất định có âm mưu! Suy nghĩ nửa ngày vẫn không thể nào cho ra kết luận, Tần Khai Dịch nổi giận ngồi trên giường, cái loại cảm giác trên đầu có một thanh đao quả nhiên rất mệt mỏi.

Nhưng trên thế giới có câu, họa vô đơn chí. Ngay lúc Tần Khai Dịch vô cùng rối rắm, cái hệ thống cờ hó kia lại giống như đến lúc đi chợ ồn ào vang lên.

|Hệ thống: Trong vòng mười năm hoàn thành tình tiết Tần Thạch phản bội Linh Sơn phái. Thất bại trừ hết điểm tiến độ.|

“… Ha hả, *** mother.” Nghe đến âm thanh này, trong lòng Tần Khai Dịch giống như có ngàn vạn con thảo nê mã chạy ngang qua. Hắn nên biết, hắn là một tên ngốc, thế mà lại cho rằng cái hệ thống kia sẽ nhân tính hóa một chút!

“Ngươi làm sao thế?” Viêm Cốt nghe thấy Tần Khai Dịch lầm bầm lầu bầu, nghi hoặc nói: “Từ khi ngươi gặp Thẩm Phi Tiếu nhìn như có chút tưng tưng, trúng tà?”

“Ta làm sao có thể bình tĩnh được a! Ta làm sao mà bình tĩnh nổi a!” Nếu Viêm Cốt đứng trước mặt mình, Tần Khai Dịch nhất định sẽ hung hăng nắm lấy cổ áo hắn mà điên cuồng lắc lư: “Là ta một cước đem hắn đá xuống vực đó! Ngươi nói ta làm sao bình tĩnh hả! Ngươi nói a nói a nói a!”

Viêm Cốt nhìn Tần Khai Dịch đang phun lửa, ho khan một tiếng: “Cũng đúng a, ta quên mất ngươi nhân cách phân liệt. Chỉ nhớ mỗi cái lúc ngươi cứu hắn …”

“…” Tần Khai Dịch mệt mỏi thở không ra hơi.

“Aiz, thôi nào thôi nào. Không phải sư phụ ngươi rất thương ngươi sao, sẽ không để Tần Khai Dịch bắt ép ngươi đâu. Ân, dù hắn có bắt ép ngươi, nhưng đây không phải đang ở Linh Sơn phái sao. Ngươi là đại đệ tử, sao phải sợ hắn?” Viêm Cốt trấn an người đó đang muốn ‘nổ tung’.

“… Thật sao?” Cắn khăn tay bé nhỏ, Tần Khai Dịch nước mắt đầm đìa: “Hắn sẽ không cứ như vậy hấp chết ta?” – điểm tiến độ còn chưa kiếm đủ a!

“Ân … Hẳn là không?” Viêm Cốt đưa tay sờ sờ cằm: “Chỉ cần ngươi … không xuất hiện trước mặt hắn?”

“…” Tần Khai Dịch tỏ vẻ muốn chết.

“Aiz, càng ngày càng có người nhiều trẻ tuổi không hiểu chuyện. Nếu ngươi ghét hắn thì cứ trực tiếp giết hắn, khi không lại đi cứu hắn làm gì. Nếu ngươi đau lòng hắn, cần gì phải hại hắn thảm vậy?” Viêm Cốt rung đùi đắc ý thở dài.

“Chuẩn cơm mẹ nấu, ta cũng muốn a.” Nghiến răng phun ra vài chữ, Tần Khai Dịch nhe răng trợn mắt – chẳng lẽ hắn không muốn thế sao? Hắn không muốn sao? Nhưng nếu không có cái hệ thống cờ hó đó, hắn đã sớm tuyệt vọng với chuyện trở về, chỉ sợ sẽ không rơi xuống thảm cảnh này đâu!

“Vậy kế tiếp ngươi định làm thế nào?” Viêm Cốt hiển nhiên muốn nói rất nhiều: “Thái độ Thẩm Phi Tiếu đối với ngươi có chút kỳ quái a, đến cả ta cũng thấy sợ hãi … Ngô, không bằng ngươi trốn ra ngoài chờ đến khi sư phụ ngươi xuất quan rồi về?”

Tần Khai Dịch nghe Viêm Cốt nói, nghiêm túc nghĩ nghĩ. Phát hiện biện pháp này nghe cũng hay, ít nhất trước khi Thanh Hư Tử xuất quan có thể bảo trụ cái mạng nhỏ này không phải sao? Hơn nữa tình tiết phản bội Linh Sơn phái không phải còn rất nhiều thời gian sao, cũng không cần sợ bị quá thời hạn mà mất điểm tiến độ.

“Ân, ta cảm thấy cách này cũng hay.” Tần Khai Dịch nói: “Nhưng còn một vấn đề a. Nếu ta ra ngoài, hắn có thể ở bên ngoài xử lý ta hay không?”

“… Có khả năng.” Viêm Cốt phi thường không phụ trách nói: “Bên ngoài so Linh Sơn phái còn dễ xuống tay hơn nhiều. Ừm, tùy tiện tìm một cái góc nào đó cũng có thể đem ngươi …”

“Còn phản bác?” Tần Khai Dịch mặt không đổi sắc: “Ngươi có cho chút chính kiến có lý được hơn không?”

“Không thể.” Viêm Cốt cự tuyệt Tần Khai Dịch: “Tự làm tự chịu.”

“…” Sau đó Tần Khai Dịch liền rối rắm, nên chọn cách nào đây, ở cũng không được mà đi cũng không xong.

Nhưng mà không đợi Tần Khai Dịch nghĩ ra cái gì, đột nhiên bên ngoài động phủ vang lên một giọng nữ thanh thúy.

“Sư huynh, sư huynh, sư huynh, huynh có đó không?” Vừa nghe đến giọng nói, trong đầu Tần Khai Dịch liền phản xạ có điều kiện nhớ lại một cái tên – Liễu Linh Nhi!

Hắn phất tay mở cấm chế động phủ, để Liễu Linh Nhi đi vào.

Sáu năm không gặp, thiếu nữ nguyên bản thanh thuần đã thành thục hơn nhiều. Quần áo trên người cũng không còn lục lục hồng hồng như trước, mà là mặc một thân váy lam ưu nhã.

“Linh Nhi.” Nhìn thấy Liễu Linh Nhi, tâm tình Tần Khai Dịch cực kỳ phức tạp. Hắn kêu một tiếng nhưng lại không biết nói gì.

“Sư huynh, huynh rốt cục xuất quan.” Liễu Linh Nhi thấy Tần Khai Dịch, hơi cắn cắn môi dưới: “Ta … ta vẫn luôn muốn nói với huynh …”

A? Liễu Linh Nhi chẳng lẽ muốn tỉnh tò với hắn? Tần Khai Dịch lòng tràn đầy vui sướng nghĩ.

Nhưng mà sự thật chứng minh, thật sự là do Tần Khai Dịch nghĩ nhiều lắm … Bởi vì Liễu Linh Nhi muốn nói ba chữ kia là …”Thực xin lỗi.”

Hốc mắt thiếu nữa đỏ lên, nói: “Ta không nên hiểu lầm huynh hại chết Phi Tiếu. Sau khi Phi Tiếu trở về đã nói với ta, là hắn không cẩn thận té xuống vực … Đều do ta nhất thời nóng vội. Sư huynh, ta …”

Tốt lắm, thiếu nữ, ngươi có thể đi, thật sự. Tần Khai Dịch chết lặng – hoài nghi mị lực của nhân vật chính, quả thực chính là sai lầm lớn nhất của hắn.

“Ta cùng Phi Tiếu có thể đi đến ngày hôm nay, đều phải cảm tạ sư huynh a.” Liễu Linh Nhi không có nhìn đến biểu tình Tần Khai Dịch như ăn phải shit của hắn, nàng tiếp tục cảm ơn: “Sư huynh, ta biết huynh là người tốt mà.”

Cầm thẻ người tốt lần đầu tiên trong đời, Tần Khai Dịch đột nhiên nội ngưu mãn diện.

|Tà Mị| Chương 54


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui