Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực - Lộc Thập

Tác giả: Lộc Thập

Edit: Sâm Sâm

***

"Thầy Tạ! Thầy Tạ Hà!!"

Tiếng hét hoảng sợ của học sinh nữ vang lên bên tai nhưng lại như cách Tạ Hà cách một lớp màng mỏng, cảnh tượng trước mắt dần bị bóp méo, mờ mịt rồi chìm hẳn vào trong bóng tối.

Cơ thể anh không kiểm soát được mà ngã về phía trước, khi ngã anh vô tình đụng phải một vật gì đó đặt trên bàn làm việc, một âm thanh giòn tan "Choang" vang lên, chiếc bình thủy tinh giữ ấm rơi xuống đất vỡ tan tành, bên trong chỉ còn một chút nước cùng vài viên câu kỷ đỏ tươi đã vụn nát, nhìn giống như những vệt máu bắn tung tóe vậy.

Tạ Hà chậm rãi khép lại đôi mắt, trước mắt chiếu lên từng đoạn phim như đèn kéo quân. Bên tai anh bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, có một suy nghĩ mãnh liệt nói cho anh biết —— anh sắp chết rồi.

Mặc dù anh đã chuẩn bị tinh thần khi được chẩn đoán mắc bệnh nan y cách đây nửa năm trước, nhưng vẫn không cam lòng để đột ngột rời xa thế gian vào lúc này.

Anh vẫn còn chưa hoàn thành xong bài giảng của học kỳ này, và còn chưa có thời gian để chào tạm biệt các sinh viên nữa.

Còn chưa kịp ở ngôi nhà mới mà anh vừa trang hoàng.

Còn chưa kịp ăn hết những món muốn thử mà không dám thử.

Còn chưa kịp...

Rất nhiều thứ "Còn chưa kịp..." thì sinh mệnh lại đột ngột kết thúc, ý nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu anh là vậy mà anh lại chết trước mặt học sinh của mình.

Dường như anh nghe được tiếng kêu gào của học sinh nữ kia, đứa trẻ này chắc hẳn sợ hãi lắm, nhìn thầy chết trước mặt mình chắc chắn sẽ để lại bóng ma tâm lý.

Sớm biết như vậy, lẽ ra anh nên nhờ văn phòng trả lại quyển sách cho học sinh này.

"Thầy Tạ Hà!"

Học sinh nữ vươn tay theo bản năng muốn đỡ lấy thân thể đang ngã xuống. Quyển sách cô ôm trong lồng ngực vì hành động này mà rơi xuống, gáy sách đập mạnh trên mặt đất, khiến quyển sách mở ra rồi khép lại giống như một đóa phù dung sớm nở tối tàn.

Khi trang sách vội vàng lay động, trong đó mơ hồ hiện ra hai chữ "Tạ Hà".

Vô số thông tin dường như thoát ra khỏi những trang sách được lật mở, rồi mạnh mẽ tràn vào cơ thể đang dần mất đi sức sống của nó.

*

Cảm giác nghẹt thở dần dần rút đi, Tạ Hà mở mắt ra, con ngươi sau mắt kính hoàn toàn mờ mịt.

Anh đang ngồi trong phòng ngủ, nhìn cách bày biện trong phòng thì rõ ràng không phải bệnh viện, cũng không phải nhà của anh.

Chuyện gì thế này?

Không phải anh đã chết rồi sao?

Còn chưa kịp nghi ngờ xong thì đột nhiên thái dương của anh đau như bị kim đâm. Hàng loạt thông tin bị ép buộc nhét vào đầu anh, trong đó còn có rất nhiều ký ức không thuộc về anh.

Cơn đau dữ dội kéo dài vài giây rồi mới dịu dần, anh kinh ngạc nhìn xuống đôi bàn tay của mình —— một đôi bàn tay trắng nõn gầy guộc, móng tay tròn nhẵn. Mặc dù rất giống tay của anh nhưng trên ngón tay lại không lưu lại dấu vết chai mỏng vì hàng năm cầm bút.

Đây không phải là cơ thể của anh.

Chủ nhân của cơ thể cũng tên là "Tạ Hà", là con nuôi của nhà hào môn họ Tạ. Phía trên còn có một người anh hơn mười mấy tuổi, phía dưới thì có một người cháu trai kém tám tuổi.

Chờ đã, người này là...

Không phải là nhân vật trong quyển sách của học sinh mà anh vừa mới đưa sao?

Cuốn sách này là do anh nhặt được trong lớp vào giờ học buổi sáng. Lúc đó không ai nhận nên anh đành phải mang về văn phòng rồi đăng tin lên các diễn đàn, đến chiều mới liên lạc được với người làm mất và hẹn để cô nàng đến lấy lại nó.

Sau khi nhặt được sách anh từng mở ra nhìn qua, muốn tìm xem bên trong có viết tên hay không. Mặc dù không tìm được tên học sinh, nhưng anh lại tìm được bút tích của tác giả cuốn tiểu thuyết này.

Sách giấy có chữ ký của tác giả, bìa còn được bọc lại, chắc hẳn học sinh rất yêu thích. Anh sợ làm hỏng nên cẩn thận cất đi, chỉ ghi nhớ tên sách rồi lên mạng tìm kiếm nội dung tóm tắt, muốn xem học sinh hiện nay thích đọc loại tiểu thuyết nào để anh theo kịp xu hướng.

Thông tin tìm được khiến anh phải mở rộng tầm mắt, nội dung trong cuốn sách thật sự làm tam quan của anh trở nên quá kinh hoàng rồi. Mà quan trọng hơn là, thế mà trong sách lại có một nhân vật phản diện trùng tên trùng họ với anh.

Chắc cô học sinh kia cũng biết điều đó nên khi đến lấy sách mới không dám ngẩng đầu, bọc bìa sách cũng không phải vì sợ sách hỏng mà cô không muốn bị người khác nhìn thấy tên truyện và để lộ sở thích của mình.

Anh không muốn để học sinh xấu hổ nên không nói mình đã mở sách ra nhìn. Kết quả anh vừa mới trả lại cuốn sách thì đã chết ngay trước mặt học sinh, sau đó —— biến thành Tạ Hà trong sách.

Dựa theo cách nói của học sinh thì, đây gọi là... "Xuyên sách" nhỉ?

Nếu anh nhớ không nhầm, nhân vật Tạ Hà trong cuốn sách này có tính cách rất u ám, hỉ nộ vô thường, điển hình của việc lấy oán trả ơn. Không những không báo đáp công ơn dưỡng dục nhà họ Tạ mà còn vì kế thừa gia sản nên đã tranh giành đến ngươi sống ta chết cùng với anh trai, thậm chí muốn giết đứa cháu trai tâm tư đơn thuần để anh trai không có người thừa kế.

Một người bị ảnh hưởng sâu sắc bởi những đức tính truyền thống như thầy Tạ thật sự không thể hiểu được. Nhà họ Tạ rõ ràng đối xử với "Tạ Hà" không tệ, vì sao con người này lại muốn làm bạch nhãn lang*. Hễ là người bình thường thì không ai có thể làm ra chuyện như vậy.

*Bạch nhãn lang: chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Anh đang cảm thấy khó hiểu, đột nhiên ngoài cửa truyền đến một giọng nói khiến toàn bộ suy nghĩ của anh bị gián đoạn. Giọng điệu của người nọ có chút nôn nóng: "Cậu hai? Ngài không sao chứ?"

Tạ Hà ngẩng đầu.

Cậu hai?

Trong sách nói, mặc dù Tạ Hà là con nuôi nhưng nhà họ Tạ hoàn toàn coi hắn* như một người con ruột, bất luận là đối xử hay xưng hô.

*Để hắn vì đang nói đến Tạ Hà trong sách nhé.

Giọng của một người đàn ông trung niên ở nhà gọi anh là "Cậu hai", vậy chắc hẳn ngoài cửa là quản gia Tần.

Tạ Hà muốn đi mở cửa cho ông nhưng không để ý đến lọ thuốc đang mở ở trên đùi mình, anh vừa đứng dậy thì lọ thuốc đã lăn xuống mặt đất. Những viên thuốc màu trắng bên trong văng tứ tung trên sàn nhà.

Anh không khỏi sửng sốt, nhìn xuống dòng chữ trên lọ thuốc —— thuốc ngủ?

"Cậu hai?" Nghe thấy trong phòng có động tĩnh, quản gia ngày càng khẩn trương hơn: "Ngài không sao chứ? Tôi vào nhé."

Tạ Hạ còn chưa kịp nói "Chờ đã", cửa phòng không đóng chặt đã bị đẩy ra. Quản gia nhìn thoáng qua trên sàn nhà có mấy viên thuốc màu trắng, sắc mặt kinh ngạc: "Cậu hai?"

Lòng Tạ Hà chợt lạnh, thầm nói hỏng rồi.

Chắc thuốc ngủ này nguyên chủ chuẩn bị dùng để...

"Ngài không thể làm như vậy được!" Quản gia vừa nắm lấy tay anh, mắt đã lấm tấm vài giọt nước: "Ngày hôm qua cậu cả chỉ hơi nặng lời với ngài mà thôi, nhưng ngài ấy cũng.... Ầy, trước tiên tôi thay ngài ấy nói lời xin lỗi với ngài, ngài có gì muốn nói hãy nói, xin ngài tuyệt đối đừng suy nghĩ luẩn quẩn ở trong lòng!"

Tạ Hà: "...?"

Luẩn quẩn trong lòng cái gì cơ?

Anh mờ mịt nhìn đống thuốc ngủ rơi trên mặt đất, rồi nhìn mặt đầy vẻ "Đừng làm chuyện ngốc" của người quản gia mới chợt bừng tỉnh —— đối phương sẽ không nghĩ rằng anh muốn tử tự đấy chứ?

Tạ Hà nhất thời không biết nên khóc hay cười.

Anh muốn sống còn không kịp, sao có thể đi tìm chết?

Từ từ.

Nếu không phải bởi vì xuyên sách, sợ là anh thật sự đã chết rồi. Mà hiện giờ anh còn có thể đứng ở chỗ này nói chuyện làm việc, có thể tự do mà điều khiển thân thể này, không phải có nghĩa là —— anh có thể tiếp tục sống dưới thân phận này sao?

Một chữ "sống" này vừa bật ra, sẽ không bao giờ xem nhẹ nó nữa. Anh muốn sống, anh còn quá nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành. Cho dù là mượn thân phận của người khác, anh cũng muốn sống.

Xuyên sách có gì mà không tốt, anh yêu xuyên sách!

Chỉ cần có thể để anh sống, đừng nói là xuyên thành nhân vật phản diện, dù có xuyên thành pháo hôi một chương đã hạ màn, xuyên mười lần, xuyên thành mèo thành cún, anh cũng bằng lòng!

Niềm vui sướng đột ngột khiến biểu tình của anh có hơi mất khống chế, quên mất bản thân đang ở trong tình huống nào, trên môi nở một nụ cười. Nhưng nụ cười này lại khiến quản gia sợ tới mức phải lùi lại một bước, hoàn toàn xuyên tạc ẩn ý đằng sau nụ cười này.

Tạ Hà khẽ cúi đầu, tầm mắt ẩn sau tròng kính tự nhiên buông xuống, khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc của anh. Mái tóc dài quá mức che mất nửa khuôn mặt, khuôn mặt thanh tú bị che khuất trong bóng tối, kèm theo nụ cười ý nghĩa không rõ ràng này, thật sự làm người ta sởn tóc gáy.

Tựa như một nhân vật phản diện hàng thật giá thật.

Quản gia buông tay anh ra xông ra khỏi cửa, bên ngoài có người hỏi: "Chú Tần? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng nói này vô cùng trẻ tuổi, cũng vô cùng ngoan ngoãn, nghe xong khiến cho lòng người có thiện cảm. Quản gia thấp giọng nói: "Hành Dữ, mau đi gọi điện thoại bảo cha cháu trở về."

"Sao vậy? Chú nhỏ, chú ấy..."

"Đừng hỏi nhiều như vậy, đi mau!"

"Vâng."

Tạ Hà ngẩng đầu, nhạy bén nắm được từ ngữ then chốt trong cuộc đối thoại ngắn ngủi của hai người —— "Hành Dữ".

Tạ Hành Dữ.

Con trai của Tạ Cẩn, anh trai Tạ Hà, cháu trai không cùng huyết thống với nguyên chủ, cũng là nhân vật chính của bộ tiểu thuyết này.

Những viên thuốc ngủ này chính là thứ mà nguyên chủ đã chuẩn bị để sát hại Tạ Hành Dữ.

Theo cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, buổi tối hôm nay sẽ có tiệc rượu, Tạ Hà và Tạ Hành Dữ đều sẽ tham dự. Tạ Hà hòa tan thuốc ngủ vào trong nước rồi thêm vào rượu vang đỏ bằng ống tiêm, đợi Tạ Hành Dữ uống rượu rồi mơ mơ màng màng trở về nghỉ ngơi ở phòng khác sạn mà trước đó Tạ Hà đã trốn vào, định bóp chết Tạ Hành Dữ đang ngủ và còn sống sờ sờ.

Cũng may Tạ Cẩn phát hiện tình trạng của con trai mình không ổn nên đã đến gõ cửa kiểm tra, nhờ vậy mà cứu cậu một mạng.

Tạ Cẩn tận mắt thấy em trai mình hành hung mà cả người vô cùng tức giận, mối quan hệ mặt ngoài còn duy trì bấy giờ cũng hoàn toàn tan vỡ, chính từ ngày này hai anh em cũng trở mặt thành thù. Tạ Cẩn từng bước một ép em trai rơi vào bước đường cùng, cuối cùng trục xuất hắn khỏi gia môn. Nhân vật phản diện Tạ Hà ác độc này cũng nhận phải báo ứng của mình, bệnh chết đầu đường, thậm chí còn không có người nhặt xác.

Nghĩ tới tình tiết này trong truyện, Tạ Hà không nhịn được mà rùng mình, trong lòng thở dài, tiểu thuyết máu chó đúng là máu chó. Nguyên chủ dưới ngòi bút của tác giả trăm phần trăm là kẻ điên, vậy mà lại ra tay tàn nhẫn với gia đình của mình như thế.

Anh là một người có lương tâm và có tu dưỡng của người bình thường, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện táng tận thiên lương này.

Nhưng bây giờ thuốc ngủ đã bị phơi bày, anh phải giải thích với Tạ Cẩn như thế nào bây giờ? Cũng không thể nói là "Đây là tôi chuẩn bị cho con trai anh" được đúng không?

Nếu không thì.... Dứt khoát thừa nhận bản thân muốn tự sát?

Tự sát, dù sao so với giết người thì vẫn tốt hơn.

Tự dưng anh cảm thấy sầu đời như thể mình đã gặp cả trăm sinh viên bỏ khóa học vào cuối kỳ —— Tình tiết buổi tiệc rượu này là điểm mấu chốt của tiểu thuyết, một khi xử lý không tốt, anh sẽ gặp phải kết cục "Bệnh chết đầu đường".

Anh còn chưa muốn chết.

Quản gia kêu Tạ Hành Dữ đi gọi điện thoại, còn mình thì quay lại với Tạ Hà, sợ anh lại làm hành động khác người nào đó. Ông rót một cốc nước ấm đưa cho anh rồi cẩn thận nói: "Cậu hai, uống một chút nước trước nhé?"

Tạ Hà không muốn uống nước, anh xua tay đi về mép giường ngồi xuống lần nữa: "Tôi muốn ở một mình."

Quản gia không nói lời nào nữa, lẳng lặng thu dọn đống thuốc ngủ vương vãi khắp sàn nhà rồi đứng ở ngoài cửa không rên một tiếng.

Tạ Hành Dữ vẫn quanh quẩn ngoài cửa phòng, muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhỏ giọng hỏi: "Chú Tần?" Quản gia vội vàng dùng tay ra hiệu cậu yên lặng, ý bảo cậu đừng nói chuyện, đừng kích thích đến Tạ Hà. Người tìm chết không nói đạo lý, cho dù nói sai một lời thôi cũng sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng.

Mặc dù bản thân Tạ Hà cũng không muốn phát sinh hậu quả nghiêm trọng gì, trong mắt anh không có hậu quả gì nghiêm trọng hơn "Chết". Anh ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng, đối diện với ánh mắt của Tạ Hành Dữ.

Tạ Hành Dữ thật sự còn quá trẻ, cặp mắt sạch sẽ tinh tường. Khi cậu ngoan ngoãn chăm chú quan sát một người, nhìn giống như một chú cún lớn ngồi xổm bên đường cầu xin lòng thương xót.

Tạ Hà bị ánh mắt quá mức đơn thuần nhìn chằm chằm của cậu làm cho tâm thần rung động, nhất thời có chút chột dạ không rõ ngọn nguồn, vì vậy anh vội vàng nhắm mắt lại.

Theo thiết lập trong cuốn sách, Tạ Hành Dữ vừa tròn 20 tuổi và vẫn đang là sinh viên đại học.

Học sinh, là trụ cột tương lai của tổ quốc.

Tưởng tượng "trụ cột" này suýt nữa bị bóp chết từ trong nôi, còn vì bị "Chú hãm hại" mà hắc hóa, Tạ Hà cảm thấy đau lòng không thôi —— Là một học sinh thì nên học tập thật tốt, sao lại có thể vướng vào phân tranh hào môn này?

Anh thở dài trong lòng, không để ý đến Tạ Hành Dữ vẫn còn đang chăm chú nhìn anh, trong mắt hiện lên một tia nghiền ngẫm.

Vậy mà chú nhỏ lại lảng tránh ánh mắt của cậu.

Mặc dù thời gian hai người gặp nhau cũng không nhiều, nhưng mỗi lần gặp Tạ Hà đều nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Mà trong giây phút ngắn ngủi vừa rồi, cậu không nhìn thấy hận thù đậm sâu trong mắt đối phương nữa, ngược lại nhìn ra thất kinh (kinh hoảng và thất thố).

Không biết vì sao đuôi mắt Tạ Hà hơi hơi phiếm hồng, lộ ra một chút ý vị sâu xa yếu đuối dễ bắt nạt.

Tạ Hành Dữ rũ mắt nhìn những viên thuốc ngủ bị vứt vào thùng rác.

Chú nhỏ hôm nay, có hơi khác thường.

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Niên hạ tốt đẹp, niên hạ tuyệt diệu, ban ngày gọi chú, ban đêm......

Hết chương 1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui