Nhân Vật Phản Diện Ốm Yếu Không Muốn Nỗ Lực


Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà rời khỏi phòng tập lên trên tầng, Tạ Hành Dữ cũng đi lên theo.

Người sau đi sát lưng anh: "Đúng rồi chú nhỏ, bác sĩ Trương nói chú nên cân nhắc làm phẫu thuật cận thị.

Chú có muốn làm không?"
Tạ Hà khựng lại, trước khi anh xuyên sách anh cũng đã từng cân nhắc vấn đề này.

Anh cũng đến bệnh viện để tư vấn.

Bác sĩ nói cận đến độ này thì không thể làm laser được nữa, chỉ có thể tính đến ICL thôi.

Nhưng giá thấu kính ICL vô cùng đắt, lúc ấy anh không kham nổi.

*Implantable Collamer Lens, mọi ngừi lên hỏi thêm bác Gúc nhé.

Hiện giờ tình trạng đôi mắt của cơ thể này cũng gần giống như trước.

Chỉ khác là hiện tại anh có tiền, không cần vì giá cả mà chùn bước.

Anh quay đầu: "Nếu có thể, đương nhiên sẽ cân nhắc để làm."
Mắt không tốt thật sự mang đến quá nhiều sự bất tiện.

Lần bị thương vì Phạm Kiệt, sau khi chữa bằng laser thì thị lực lại giảm thêm.

Bây giờ mọi thứ anh nhìn vẫn còn hơi mơ hồ, chờ thêm mấy ngày nữa anh lại phải đi đo thị lực làm kính thích hợp.

Thật sự rất phiền phức.

Tạ Hành Dữ bước lên: "Con cũng ủng hộ chú đi làm phẫu thuật.".

Truyện Lịch Sử
"Sao vậy." Tạ Hà nhướng mày "Nếu tôi làm rồi thì cậu không thể cố ý lừa tôi là không tìm thấy kính nữa, nhân cơ hội này làm này làm kia với tôi.

Cậu không thất vọng à?"
"So với những thứ đó, sự an toàn của chú quan trọng hơn nhiều." Tạ Hành Dữ nghiêm túc nói "Con không muốn lại thấy chú nhỏ vì không nhìn rõ mà xuất hiện tai nạn ngoài ý muốn nào nữa."
Tạ Hà đối mặt với cậu một lát, thầm nghĩ tên nhóc này vẫn còn chút lương tâm, vì thế nói: "Được, đợi bác sĩ nói lúc nào tôi có thể đi làm thì sẽ làm luôn."
*
Chẳng mấy chốc mà thành phố đã đón mùa đông.

Khoảng thời gian đầu đông này Tạ Hà đã làm được khá nhiều việc.

Chẳng hạn như đi đo mắt kính một lần nữa, đến trại trẻ mồ côi thăm Hạ Tử Hân.

Và điều quan trọng nhất, chúc mừng Tạ Hành Dữ sinh nhật lần thứ hai mươi mốt.

Nên mua quà sinh nhật gì cho cún nhỏ Tạ.

Điều này có thể nói là đã làm khó thầy Tạ.

Trước đây anh chỉ ngồi văn phòng chờ nhận quà của học sinh, chưa bao giờ nghĩ đến tặng quà như nào.

Anh cảm thấy Tạ Hành Dữ cái gì cũng không thiếu.

Ngoài việc tự đóng gói bản thân tặng cho cậu, thì có lẽ không có thứ gì có thể hấp dẫn sự chú ý của cậu.

Hơn nữa tuổi hai mươi mốt cũng không phải là tuổi đáng nhớ.

Anh suy nghĩ vài ngày cũng không có kết quả.

Sau đó Tạ Hành Dữ nói anh không cần tặng, hôm đó anh ở cùng với cậu cả ngày và đi ăn bữa cơm với cậu là được.

Tạ Hà cảm thấy không được, nhưng đúng là anh chọn không ra.

Cuối cùng, anh bị Tạ Hành Dữ kéo đến một cửa hàng sang trọng, đặt làm một cặp...!Nhẫn đôi.

Tạ Hà cứng ngắc đứng trước quầy, cảm thấy bản thân không nên đến chỗ kiểu này.

Anh nhỏ giọng nói với Tạ Hành Dữ: "Cậu không thấy tiến độ của chúng ta quá nhanh sao.

Từ lúc tôi đồng ý hẹn hò với cậu mới được một tháng.

Chưa gì đã phát triển đến mức đặt làm nhẫn rồi?"
"Này thì có gì." Tạ Hành Dữ hoàn toàn không cảm thấy có gì sai, nhiệt tình trò chuyện với nhà thiết kế "Thiết kế nhẫn đính hôn trước, kiểu dáng có thể hơi tùy ý một chút.

Khác với mấy chiếc nhẫn trên thị trường, không cần quá màu mè là được."
Tạ Hà thầm nói "tùy ý" này của cậu không hề tùy ý một chút nào.

Anh gọi Tạ Hành Dữ sang một bên: "Nhẫn đính hôn cái gì, không lẽ còn có nhẫn kết hôn sao?"
Tạ Hành Dữ: "Đương nhiên.

Mặc dù không thể thực sự kết hôn, nhưng quy trình thì luôn phải diễn ra.

Nếu nhẫn mà không làm hai bộ thì ném hết mặt mũi nhà họ Tạ đi cho rồi."
Tạ Hà không còn lời gì để nói, đành phải phối hợp với nhà thiết kế để đo kích thước nhẫn.

Anh từ đầu đến cuối đều ngượng ngùng, trên mặt không ngừng ửng hồng.

Những người đến xem nhẫn đều là một đôi nam nữ.

Bọn họ hai thằng đàn ông đến đây, không biết đã nhận được bao nhiêu ánh mắt tò mò.

Làm thế nào mà tên nhóc Tạ Hành Dữ này không đổi sắc mặt chút nào vậy?
Cuối cùng cũng rời khỏi quầy, Tạ Hà thở phào nhẹ nhõm.

Anh cảm thấy mình đồng ý ăn sinh nhật với tên nhóc thúi này là một quyết định sai lầm.

Sin nhật hai mươi mốt thì có cái gì hay ho, anh cứ mua một cái bánh kem là xong việc.

Nhưng bây giờ đổi ý cũng muộn mất rồi.

Hành trình một ngày vẫn chưa kết thúc, anh bị Tạ Hành Dữ kéo đi ăn.

Chọn tới chọn lui rồi cuối cùng chọn một nhà hàng thịt nướng —— Anh đã ăn thức ăn bổ dưỡng lâu rồi, muốn thay đổi một chút.

Tạ Hành Dữ chủ động giúp anh gắp thịt.

Anh chỉ phụ trách ăn là được, còn đối phương sẽ gắp thịt đã được nướng chín đến cho anh, hỏi: "Chút nữa chú muốn đi đâu chơi?"
"Không muốn đi đâu." Tạ Hà nâng mắt lên, vẫn canh cánh trong lòng chuyện nhẫn đôi "Về thẳng nhà đi."
"Vậy sao được.

Chú đã nói với con sẽ cùng con chơi cả một ngày thì phải chơi cả một ngày.

Bây giờ mới năm giờ, còn vài tiếng nữa mới đến buổi tối mà."
Tạ Hà thật sự không chơi được nữa, anh chậm rãi ăn đồ ăn: "Vậy cậu tìm thứ không tiêu hao thể lực đi."
"Hừm..." Tạ Hành Dữ suy nghĩ một lát: "Vậy chúng ta đi đu quay nhé?"
Tạ Hà ngẩng đầu nhìn cậu: "Trẻ con, lớn bao tuổi rồi mà còn tin vào truyền thuyết 'có thể làm người yêu suốt đời bằng cách hôn môi ở nơi cao nhất'? Kiểu lãng mạn này đã lỗi thời rồi."
"...Cái này gọi là món ăn tốt cho tinh thần." Tạ Hành Dữ gắp cho anh mấy miếng gà sụn nướng "Một số thứ sẽ không bao giờ lỗi thời, ví dụ như nhẫn —— Hay là chú nói xem chúng ta nên làm gì?"
Tạ Hà nhai mấy miếng sụn răng rắc: "Về thẳng nhà là tốt nhất."
"Được rồi." Tạ Hành Dữ thấy anh quả thực mệt mỏi, cũng không cưỡng cầu "Vậy ăn xong chúng ta về nhà luôn."
Tạ Hà "Ừ" một tiếng.

"Con phát hiện" Tạ Hành Dữ bỗng nhiên thò đầu sang "Thứ tốt nhất trên người chú nhỏ có lẽ là răng."
Vừa dứt lời, miếng thịt trong khay nướng đột nhiên phát ra tiếng "tách" nho nhỏ.

Vì ở quá gần nên cậu bị một giọt dầu nóng bắn vào mặt.

Tạ Hành Dữ "shh" một tiếng, vội bụm mặt lùi về sau.

Tạ Hà vui khi thấy người gặp họa, thầm nói ai bảo cậu cứ phải dí sát mặt lại để nói chuyện như vậy.

Anh không nhịn được cười nói: "Đáng đời."
Tạ Hành Dữ chống cằm nhìn anh.

Khi anh cười rộ lên, nốt ruồi nhỏ đuôi mắt như sống động theo.

Cho dù anh cười nhạo, nhưng vẫn có thể khiến lòng người rạo rực.

Tạ Hà cảm nhận được ánh mắt của cậu, khó hiểu sờ vào mặt mình: "Sao lại nhìn tôi như vậy? Trên mặt tôi có gì sao?"
"Không có." Tạ Hành Dữ nhẹ giọng "Chú nhỏ quá đẹp, chỉ cần không để ý một chút thôi là sẽ rất dễ bị mê hoặc."
Tạ Hà: "..."
Lời ngon tiếng ngọt của tên nhóc này đúng là không cần tiền.

Anh vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn.

Mặc dù Tạ Hành Dữ luôn nói những lời như vậy, nhưng mỗi lần nghe được anh đều không nhịn được mà đỏ mặt.

Lúc ra khỏi nhà hàng thịt nướng, trời đã gần tối rồi.

Hai người lên xe, Tạ Hành Dữ nói: "Đúng rồi chú nhỏ, tháng sau là ngày giỗ của bà nội.

Chú muốn đi tảo mộ cùng bọn con không?"
Tạ Hà kinh ngạc: "Sao tự dưng lại nhắc đến việc này?"
Ngày sinh nhật lại nhắc tới ngày giỗ?
"Vì chỉ còn gần một tháng nữa." Tạ Hành Dữ nói "Không sao, trong nhà cũng không kiêng mấy việc này.

Chỉ là lúc trước ông nội muốn con nói bóng nói gió hỏi chú một chút, hỏi chú xem năm nay có muốn đi không.

Vừa rồi con chợt nhớ đến."
Mày Tạ Hà giật giật: "...Cậu định nghĩa lại từ "nói bóng nói gió" đi?"
Tạ Hành Dữ vẻ mặt bình tĩnh: "Chúng ta cũng đã hẹn hò rồi, quanh co lòng vòng nhiều không có ý nghĩa.

Đương nhiên có chuyện phải nói thẳng."
Tạ Hà thở dài, nguyên chủ đúng là thật sự tách rời với người trong nhà.

Nghe ý Tạ Hành Dữ thì chắc chắn nguyên chủ không tham dự ngày tảo mộ mỗi năm.

Không tham gia các hoạt động khác thì không sao.

Nhưng ngày giỗ bà nội Tạ Hành Dữ cũng như mẹ nuôi của nguyên chủ mà sao hắn lại không tham dự.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, quan hệ của hắn với mẹ nuôi dường như tốt hơn so với cha nuôi.

Nhưng loại "tốt" này cũng chỉ ở mức nói thêm đôi câu với mẹ nuôi.

Mẹ nuôi nguyên chủ qua đời khi hắn còn chưa tốt nghiệp tiểu học, càng về sau lại càng thêm lạnh nhạt với cha nuôi.

Có thể nói mẹ nuôi là cây cầu duy nhất hắn nguyện ý mở ra khúc mắc.

Nhưng cây cầu này sụp đổ quá sớm, càng có tác động sâu sắc đến hắn hơn.

Nghĩ đến đây, anh chợt nhớ lại nội dung của cuốn nhật ký —— Nguyên chủ dường như chưa bao giờ phàn nàn về người mẹ nuôi trong cuốn nhật ký.

Không một lần nào.

Hắn bắt đầu viết nhật ký từ năm lên tám, khoảng vài năm trước khi mẹ nuôi qua đời.

Nhưng hắn lại chưa từng nhắc tới bà lần nào?
Những gì được biểu đạt trong cuốn nhật ký đều là những cảm xúc tiêu cực, tức là hắn không hề có cảm xúc tiêu cực với mẹ nuôi của mình nên không viết vào nhật ký.

Có phải điều này có nghĩa hắn có thể nói chuyện bình thường với mẹ nuôi, không đối xử với bà như những người khác, vừa mở miệng thì chỉ có thể nói ra những lời khó nghe hay không?
Đáng tiếc, mẹ nuôi đã qua đời.

Tựa như cánh cửa duy nhất có thể để hắn ra thế giới bên ngoài, lặng lẽ khép lại trước khi hắn kịp nhận ra.

Tạ Hà nhíu mày, không thể nói cảm xúc trong lòng là gì.

"Làm sao vậy?" Tạ Hành Dữ chú ý đến vẻ mặt anh "Vừa ăn thịt nướng xong nên đau dạ dày sao?"
"Không phải." Tạ Hà hoàn hồn, trở lại vấn đề chính "Đi tảo mộ, cậu cũng đi sao?"
"Thật ra con có thể không đi.

Những năm trước nếu con không có lớp thì sẽ đi, có lớp thì sẽ không đi.

Vì lúc bà nội ra đi con vẫn còn nhỏ, không có ấn tượng gì với bà cả.

Nói là đi tảo mộ nhưng cũng chỉ là đi theo quy trình mà thôi."
Tạ Hành Dữ chớp mắt nhìn anh: "Nhưng nếu chú nhỏ muốn đi thì con chắc chắn sẽ đi cùng chú."
Tạ Hà liếc nhìn cậu: "Lại trốn học?"
Tạ Hành Dữ vẻ ngoan ngoãn: "Chiều hôm đó con không có lớp."
Tạ Hà còn lâu mới tin cậu, anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tùy cậu, dù sao tôi cũng đi."
Tạ Hành Dữ nhận được một câu trả lời khẳng định, cảm thấy hài lòng: "Vậy con sẽ nói cho ông nội."
"Ừ."
Trong xe mở điều hòa ấm, Tạ Hà ngồi không một lúc thì thấy buồn ngủ.

Mí mắt anh dần dần khép lại, cơ thể nghiêng ngả, dựa đầu vào vai Tạ Hành Dữ.

Tạ Hành Dữ không nhúc nhích, để anh dựa vào.

Lúc xe về đến cửa nhà, đối phương vẫn chưa tỉnh dậy.

Cậu bế luôn người từ trên xe xuống, đi vào trong nhà.

Tạ Hà mơ màng thấy có người di chuyển mình.

Vì anh vừa ngủ say nên thân thể mềm nhũn, không có sức phản kháng.

Đến khi anh được đặt trên ghế sô pha và cảm nhận được có người hôn trán mình mới bừng tỉnh.

Anh vô thức vươn tay móc lấy cổ áo đối phương.

Tạ Hành Dữ vừa định đứng dậy lại bị anh bất ngờ kéo lại.

Cúc áo trước ngực bị xé toạc.

Tạ Hà mê man nhìn thân hình đẹp bỗng dưng xuất hiện trước mắt.

Ma xui quỷ khiến anh đưa đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng cào vào ngực đối phương.

Tạ Hành Dữ hít sâu, nắm chặt cổ tay anh: "Chú nhỏ làm gì vậy? Khiêu khích con sao?"
"Chỉ có cậu được trêu tôi, còn tôi không được phép trả thù sao?" Tạ Hà ngẩng đầu, ánh mắt vẫn hơi mơ màng.

Rõ ràng anh vẫn chưa tỉnh táo hẳn, lời nói ra cũng trở nên không giống anh chút nào.

"Có thể thì có thể." Tạ Hành Dữ "Nhưng lửa con tự tạo ra thì con tự mình dập.

Vậy chú tạo ra lửa, có phải nên giúp con dập tắt nó không?"
Tạ Hà rụt tay về, cuối cùng hoàn toàn tỉnh táo lại, ngáp một cái đứng dậy: "Không cố ý.

À đúng rồi, vừa rồi tôi muốn nói với cậu —— Hôm nay quên chúc cậu sinh nhật vui vẻ."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chú nhỏ vô tình cào cào cún nhỏ Tạ đôi ba cái, làm cún nhỏ bén lửa.

Sau đó nói mình không cố ý, ai biết cậu dễ bốc cháy như vậy.

Tạ Hành Dữ: Cũng rất nice:)
Hết chương 61.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui