Tác giả: Lộc Thập
Edit: Sâm Sâm
***
Tạ Hà cũng không biết cún nhỏ nào đó đã làm chuyện xấu gì trong lúc anh ngủ say.
Mà biết cũng vô dụng, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cậu làm, thật sự rất thuần thục.
Ngày hôm sau Tạ Hà thức dậy và biết được bọn họ đeo nhẫn đôi bị chụp được ở cuộc họp báo đã lan truyền khắp trong giới.
Thành thật mà nói anh cũng không ngạc nhiên lắm.
Khi Tạ Hành Dữ cứu anh khỏi đám phóng viên vây quanh anh cũng đã đoán được sẽ có chuyện như vậy xảy ra.
Hơn nữa, quan hệ bọn họ đã như thế này, giường cũng đã lên rồi.
Dù sao cũng không thể mãi không công khai, bất kỳ ai trong hai người họ cũng không thuộc loại "kín tiếng không ai quan tâm".
Vậy nên khi nhìn thấy vô số người trong mạng xã hội thảo luận về họ, anh chỉ cảm thấy hơi phức tạp thôi, cũng không quá để ý đến những gì người khác nói, không quan tâm họ ủng hộ hay chửi bới.
Anh chỉ cần làm tốt việc của bản thân là được.
Cũng giống như một người thầy được học sinh thích thì nhất định sẽ có học sinh không thích.
Anh tồn tại không phải để "được mọi người thích", mà anh chỉ cần dạy tốt bài học của mình.
Học sinh muốn nghe tự nhiên sẽ nghe, không muốn nghe thì anh cũng sẽ không bắt ép.
Anh không cần làm khó bản thân chỉ vì ánh nhìn của người khác.
Vì vậy hôm nay trọng tâm của anh không phải là mối quan hệ giữa hai người bị phơi bày, mà là việc anh không tiếp tục bị sốt nữa.
Hai tháng này anh được Tạ Hành Dữ nuôi nấng rất có hiệu quả, không chỉ vì cảm lạnh mà biến thành sốt cao nữa.
Điều này khiến anh thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù vẫn hơi sốt, nhưng sốt nhẹ này không phải vấn đề lớn.
Dù sao cũng không thể khỏi trong một sớm một chiều, không sốt cao lên đã là tiến bộ rất lớn rồi.
Cơ thể anh đã yếu ớt hơn hai mươi mấy năm, không có khả năng có thể hoàn toàn đạt được trình độ của người bình thường trong vòng hai tháng.
Thầy Tạ rất tự mình hiểu lấy mình, cũng cảm thấy rất vui lòng.
So với bị bệnh thì anh vẫn muốn chọn làm nhiều thêm vài lần cùng Tạ Hành Dữ.
Dù sao chuyện này có thể khiến anh cảm thấy thoải mái, bị bệnh chỉ thấy khó chịu.
Anh thành công vượt qua nguy cơ sốt cao lần này, bị Khương Hoài yêu cầu uống thêm thuốc cảm trong hai ngày nữa để đề phòng bệnh tái phát và hoàn toàn bình phục.
Sự việc ngoài ý muốn tại cuộc họp báo cũng không ầm ĩ được lâu.
Cũng biết Tạ Tu Quân đã âm thầm dập tắt sự xôn xao của dư luận, và cũng không có đoạn clip nào về câu hỏi của các phóng viên.
Tạ Hà vốn lo lắng chuyện bị bôi đen mười mấy năm trước sẽ bị lôi ra lại lần nữa, ảnh hưởng đến từ thiện Ngọc Lâm.
Nhưng anh nhận ra lo lắng của mình là dư thừa, trước khi tin đồn kịp lan ra thì đã bị bóp chết từ trong nôi.
Mười mấy năm trôi qua, phong cách làm việc của nhà họ Tạ ngày càng nhanh chóng và kỹ càng.
Căn bản sẽ không vì mấy kẻ phóng viên mà tạo nên sóng gió.
Có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội nhìn thấy đám phóng viên lần này trong ngành tin tức nữa.
Sau khi mọi thứ dần ổn định, mùa xuân cũng đã đến với thành phố.
Nhiệt độ cũng dần trở nên ấm hơn, Tạ Hà cũng có thời gian đi xử lý một chuyện khác —— Anh muốn đi làm giải phẫu cận thị.
Thấu kính đặt làm theo yêu cầu đã được chuyển đến và được cất ở bệnh viện của Khương Hoài.
Vì anh chưa tìm được thời gian thích hợp nên vẫn luôn không đi làm.
Bác sĩ Trương nói không cần vội, khuyên anh nên đợi trạng thái mắt tốt lên rồi đi làm cũng được.
Mấy ngày trước khi giải phẫu, Tạ Hành Dữ cứ nhất quyết phải lôi kéo anh làm chuyện xấu thêm một lần nữa.
Anh không hiểu nổi sở thích của tên nhóc này, không lẽ cảm thấy anh không nhìn rõ mọi thứ rất kích thích sao?
Cảm thấy về sau thị lực anh tốt rồi thì sẽ không còn trải nghiệm như vậy nữa nên mới nhân tiện làm thêm vài lần?
Lần này Tạ Hà không còn bị sốt nữa.
Vì có vết xe đổ nên tên nhóc này càng thêm cẩn thận.
Khi tắm xong sẽ giúp anh lau khô đầu tóc trước, sợ anh bị cảm lạnh.
Đối với thể chất như vậy, thầy Tạ có chút vui mừng, cũng có chút buồn rầu.
Vui mừng vì về sau sẽ không cần lo lắng bị Tạ Hành Dữ đè xuống mọi lúc mọi nơi nữa.
Còn buồn rầu...!cũng vì không thể bị đè xuống mọi lúc mọi nơi.
Đúng vậy.
Vì cún nhỏ, người mới tập lái có năng lực học tập kinh người nên chỉ sau một lần làm đã quen tay hay việc, trình độ cũng được nâng cao rất nhiều.
Tạ Hà không còn cảm thấy khó chịu nữa, cơ bản chỉ còn lại sướng.
Cho nên đã biết một chút hương vị của nó như vậy đấy.
Thầy Tạ trải nghiệm "Hóa ra làm chuyện này là cảm giác này", cuối cùng cũng đã mở ra cánh cửa đến một thế giới mới sau khi độc thân suốt ba mươi lăm năm.
*
Chiều nay, Tạ Hà và Tạ Hành Dữ cùng đi tới bệnh viện —— Ban đầu anh định tự mình tới nhưng cún nhỏ nào đó cứ nhất định phải đi theo anh.
Anh thật sự không lay chuyển được nên đành phải đồng ý.
Anh đã kiểm tra tình trạng đôi mắt trước nên giờ đến bệnh viện có thể làm giải phẫu luôn.
Dù sao giải phẫu mắt nhẹ này cũng không có gì quá phiền phức, bệnh viện cũng chỉ có vài người nên không cần chờ.
Chỉ là...!Mối quan hệ của anh và Tạ Hành Dữ hình như toàn bộ bệnh viện đã biết.
Những y tá giúp anh trước khi giải phẫu đều nhìn anh với ánh mắt "Ship trúng rồi".
Anh nằm trên bàn phẫu thuật, bác sĩ dặn không được động đậy.
Anh thầm nghĩ anh nào dám động đậy, thấu kính đắt tiền như vậy gần bằng lương một năm trước kia của anh rồi, cũng không biết Tạ Cẩn đặt làm nó ở đâu.
Cuộc giải phẫu tổng cộng chỉ diễn ra khoảng hơn mười phút.
Anh có thể nhìn thấy thứ gì đó đang lởn vởn trước mặt, nhưng anh không cảm thấy gì nhiều sau khi gây mê.
Nhiều lắm thì có hơi trướng nhưng vẫn trong phạm vi có thể chịu đựng được.
Khi anh được y tá dìu ra khỏi phòng phẫu thuật, mắt anh đã bị băng kín, tạm thời không thể nhìn thấy gì.
Khi vừa bước ra, anh đã cảm thấy người bên cạnh mình đã thay đổi, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Chú nhỏ."
"Ừm."
Vốn dĩ loại phẫu thuật này không cần nằm viện, chỉ cần ở bệnh viện quan sát mấy tiếng đồng hồ là có thể về nhà.
Nhưng Khương Hoài nói: "Dù sao giờ cậu về thì sáng mai cũng phải quay lại tháo băng, không bằng ở luôn đây một đêm đi.
Căn phòng kia vẫn luôn giữ cho cậu đấy, cậu ở lúc nào cũng được.
Cứ coi đây là nhà của cậu, không cần khách khí."
Tạ Hà: "..."
Thật mới mẻ đấy.
Coi bệnh viện như nhà của mình?
Cuối cùng anh vẫn ở lại, dù sao cũng chỉ có một đêm.
Để anh đi đi lại lại thì đúng là rất phiền phức.
Hơn nữa thời tiết còn lạnh, dễ bị cảm.
Vì thế anh bắt đầu ăn không ngồi rồi trong bệnh viện mấy tiếng.
Còn buồn chán hơn ngày hôm trước khi bị Tạ Hành Dữ bịt mắt ở nhà, vì mèo cũng không có để vuốt.
Anh đành nghe Khương Hoài và Tạ Hành Dữ ở bên cạnh nói chuyện phiếm.
Bác sĩ Khương làm một bác si riêng nên đương nhiên phải tận chức tận trách với người bệnh của mình.
Tạ Hà đợi ở chỗ này nên hắn không thể đi.
Ngoài miệng còn rảnh rỗi hỏi: "Tạ Hành Dữ, cha cậu còn đánh cậu nữa không thế?"
Tạ Hành Dữ nhìn hắn một cách kỳ lạ: "Liên quan gì đến chú?"
Khương Hoài nhìn Tạ Hà: "Từ lần trước làm đã qua nhiều ngày như vậy rồi, không có khả năng cậu không chạm vào cậu ấy đâu đúng chứ? Không lẽ không phải mỗi một lần cậu chạm thì cha cậu sẽ đánh cậu một lần à?"
Tạ Hành Dữ nheo mắt lại: "Cháu bị cha đánh thì chú rất vui?"
"Ai mà không vui?"
Tạ Hà im lặng nghe, thầm nghĩ Tạ Cẩn không đánh con trai không phải vì y không muốn đánh mà vì y không biết.
Tên nhóc Tạ Hành Dữ này thật sự quá thông minh.
Sai lầm đã phạm phải tuyệt đối sẽ không tái phạm.
Cậu cố ý để lại dấu ở nhưng nơi quân áo có thể che, nhưng chỗ da bị lộ ra ngoài thì sẽ không thể nhìn thấy một vết nào.
Dù sao Tạ Cẩn cũng không thể lột quần áo anh ra để kiểm tra.
Tạ Hành Dữ không muốn chịu thua kém.
Sau khi bị Khương Hoài cười nhạo, quái gở đáp lại: "Bị đánh thì bị đánh.
Dù sao bị đánh thì cháu vẫn còn có thịt để ăn.
Không giống người nào đó đã kiên trì ăn chay hơn ba mươi năm rồi.
Các vị sư trong chùa cũng không than tâm quả dục được bằng người đó."
Mặt Khương Hoài cứng ngắt sau khi nghe xong điều này.
"Ầy." Tạ Hành Dữ ra vẻ đau lòng thở dài "Quá đáng thương.
Đến cháu cũng đau lòng thay người đó.
Nhưng mà vậy cũng tốt, tiết kiệm được tiền ăn.
Cứ ăn thức ăn cho chó là có thể lấp đầy bụng.
Một người ăn no cả nhà không đói bụng."
Bác sĩ Khương hít sâu một hơi, nhẫn nại đến cực điểm.
Hắn duỗi tay chỉ chỉ vào Tạ Hành Dữ, như muốn nói lời tàn nhẫn gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ nghiến răng nghiến lợi: "Cậu cứ chờ đấy."
Nói xong xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Khương Hoài thành công bị chọc tức đến bỏ chạy.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Tạ Hà và Tạ Hành Dữ.
Tạ Hà khẽ thở dài, nghĩ đến miệng người nào đó đúng thật là quá thiếu đánh.
Không chỉ Tạ Cẩn muốn đánh cậu, mà ngay cả anh cũng muốn đánh.
Nếu không phải đánh cũng không di chuyển.
Tạ Hành Dữ ngồi xuống bên giường, nắm lấy tay anh, nhẹ nhàng hôn lên ngón tay anh.
Vì Tạ Hà không nhìn thấy nên anh cảm thấy có chút kỳ quái khi bị hôn.
Anh theo bản năng rụt lại, lại bị đối phương nắm chặt cổ tay.
Sau đó, anh cảm thấy đốt ngón tay của mình bị người cắn một chút.
Răng nanh sắc nhọn của đối phương khắc lên làn da anh, mang theo cảm giác hơi nhói lên.
Tạ Hiểu cảm thấy tên nhóc này có thể muốn hôn lên mặt của mình, nhưng hiện tại không tiện nên đành đổi thành hôn tay.
Anh lại cảm thấy đốt ngón tay bị cắn có đầu lưỡi liếm qua, nóng ẩm mềm mại trượt dài theo đường ngón tay, đi qua lòng bàn tay, và cuối cùng dừng lại trên cổ tay của mình.
Anh cảm thấy cún nhỏ sẽ làm lại chuyện tương tự, để lại dấu trên người anh nên anh tốt bụng nhắc nhở: "Vị trí này, sẽ bị cha cậu nhìn thấy."
Tạ Hành Dữ khựng lại.
Cậu suy nghĩ ba giây nhưng vẫn bị khuất phục bởi uy nghiêm của chữ "Cha" này.
Cậu vươn tay nhẹ nhàng lau hai dấu răng nhỏ bé vừa để lại trên da người kia, có chút tiếc nuối từ bỏ lãnh thổ này.
Thấy cậu lùi lại, Tạ Hà không khỏi hơi nhíu mày.
Trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo —— anh lật cổ tay, nhân lúc đối phương không kịp phản ứng đảo khách thành chủ, đưa ngón tay vào trong miệng đối phương.
Tạ Hành Dữ không đoán được sự phát triển này, đồng tử nháy mắt co rút lại, sững sờ tại chỗ.
Thầy Tạ học xấu ỷ vào hiện giờ cậu không dám đụng vào mình, cũng không dám cắn mình mà bắt đầu tùy hứng làm bậy.
Mỗi lần đều là đối phương xâm chiếm anh.
Lần này anh phải thử ra sức đánh trả.
Dù sao bây giờ Tạ Hành Dữ cũng không dám làm gì anh.
Anh có thể cảm giác hàm răng đối phương khẽ cắn lên tay mình nhưng lại không dám dùng sức, sợ để lại dấu sẽ bị phát hiện.
Nhiệt độ trong miệng đối phương dường như vô cùng cao, cũng có thể là ngón tay anh lạnh.
Nhưng cảm giác như anh bị thiêu cháy.
Tạ Hành Dữ bị anh mân mê một lát, ánh mắt càng tối lại.
Cậu bắt lấy bàn tay không an phận của anh, cào cào trong lòng bàn tay để dạy dỗ anh một chút.
Đúng lúc này cửa phòng bệnh bỗng nhiên mở ra, bác sĩ Trương đứng ở cửa ho khan một tiếng: "Kiềm chế chút được không, ngay mai về làm cũng không muộn...!Ừm, nếu có thể thì khuyên hai người vẫn nên nhịn thêm mấy ngày nữa ha."
Bị người ngoài thấy đang làm chuyện xấu, Tạ Hà vội rút tay về, vàng tai nhiễm một màu hồng nhạt đáng nghi.
Bác sĩ Trương tiến lên làm kiểm tra mắt cho anh rồi lại băng lại: "Không có vấn đề gì, nghỉ ngơi thật tốt và đừng quên ăn cơm."
Lúc gỡ băng gạc ra, Tạ Hà có thể cảm giác tầm nhìn sáng lên không ít nhưng không kịp trải nghiệm rõ.
Anh đành kiên nhẫn đợi đến sáng ngày mai.
Đợi bác sĩ Trương đi rồi anh mới cảm thấy bớt xấu hổ.
Anh nhịn không được oán trách: "Đều tại cậu."
Tạ Hành Dữ rất oan uổng: "Rõ ràng chú đưa ngón tay vào trong miệng con rồi mới bị nhìn thấy."
"Không lẽ không phải do cậu bắt đầu trước sao?" Tạ Hà quẳng lại cái nồi "Nếu không phải cậu cứ hôn tôi thì tôi sẽ đưa tay vào miệng cậu chắc?"
"..."
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Đợi thị lực của anh được phục hồi, anh sẽ có thể nhìn rõ cún nhỏ tại thời điểm đó (×
Tạ Hà:??
Sâm: Tình thú giữa hai người thật là:')
Hết chương 69.