Nhân Vật Phản Diện Quá Xinh Đẹp

Sau lưng Từ Hành Chi, trước mắt Cửu Chi Đăng đã máu lửa sục sôi từ lâu, hai nghìn vong linh tích tụ thù hận suốt mười ba năm, giờ khắc này tuôn ra như xả lũ, chỉ trong nháy mắt khiến hơn trăm đệ tử ma đạo vốn trở tay không kịp rơi vào biển thịt băm đẫm máu.

Trong xuyên chỗ nào cũng có tiếng đao kiếm vang dội.

Lúc trước Chu Vân Liệt đầu hàng ma đạo, phần lớn đệ tử Ứng Thiên Xuyên được an toàn, sau đó một nhóm tự sát, một nhóm chạy trốn, gom lại còn một nghìn năm trăm người, bán sống bán chết gắng gượng sống như một con người, bị đám đệ tử ma đạo mới được cử tới chê cười là kẻ nhát gan vô dụng, bọn họ vẫn cụp mắt, lừa mình dối người chắn sự trào phúng ấy ở bên ngoài, cứ như mí mắt là tấm màn che cuối cùng của họ.

Nếu đã chọn kéo dài hơi tàn thì tôn nghiêm là thứ xa xỉ.

Nhưng hôm nay, Chu Bắc Nam đột nhiên xông vào trong xuyên, đại náo cả ngày trời, khuấy cho toàn bộ Ứng Thiên Xuyên biến động lớn, cũng khuấy cho hồ nước đọng trong bọn họ dậy lên từng cơn sóng lớn.

Mà tới nửa đêm, một vị khách không mời mà đến âm thầm lẻn vào chuồng cừu nơi đám cừu bị nhốt, ngay cả đám sói canh giữ đàn cừu cũng không hề hay biết gì, vị khách đó còn mang đến một cái tên khác.

Phong Lăng Từ Hành Chi.

Từ Hành Chi, người có tài năng xuất chúng trong thế hệ đệ tử mới, lần y giành được hạng nhất Thiên bảng đúng dịp tổ chức ở Ứng Thiên Xuyên, gần như tất cả đệ tử của Ứng Thiên Xuyên đều nhớ bộ đồ trắng, quạt xếp nan trúc và tiếng cười vang trong sáng như gió mát phả vào người của y.

Chỉ nghe cái tên ấy thôi cũng đủ để cả đám người nhớ lại năm tháng xa xôi và đầy khí phách.

Từ xưa tới nay, Cửu Chi Đăng luôn xa lánh người khác, lại có suy nghĩ lãnh đạo, biết rằng con người không cưỡng lại được thăm dò nên chắc chắn hắn ta sẽ không rảnh rỗi sai người đến kiểm tra mức độ trung thành của bọn họ. Huống hồ người đến thông báo tin tức lại là gương mặt quen thuộc, còn là Mạnh Trọng Quang - người ghét mang ba chữ “Từ Hành Chi” ra đùa giỡn nhất.

Mạnh Trọng Quang tóm tắt đơn giản rõ ràng về tình hình rồi đứng chếch một bên, chờ xem bọn họ phản ứng thế nào.

Đám cừu nhìn nhau, một lát sau, một đệ tử tướng mạo xinh đẹp thanh tú lảo đảo đứng lên từ giữa bầy cừu, lau mặt một cách qua loa rồi thốt ra câu chửi khe khẽ hoàn toàn không tương xứng với vẻ ngoài của mình: “Mẹ kiếp.”

Bỏ lại hai chữ như cây đinh lạnh ngắt ấy, cậu ta quay người đi ra cửa, đập cánh cửa đóng chặt rầm rầm: “Người đâu, mau đến đây!”

Cuống họng của tất cả mọi người ở đây đều thắt chặt lại, nhìn qua nhìn lại giữa cậu ta và Mạnh Trọng Quang, sợ cậu ta muốn chạy đi mật báo, chọc phải hung thần họ Mạnh.

Mạnh Trọng Quang đứng yên, bình thản dựa vào tường, trong lòng chỉ nhớ đến một người, chẳng thèm quan tâm tới một nghìn năm trăm con cừu bị nhốt trước mặt.

Nếu hắn muốn, chỉ cần một đêm, hắn có thể giết hết Ứng Thiên Xuyên không chừa một mống.

Nhưng hắn không muốn tiêu tốn thời gian vào việc nhàm chán ấy, hắn chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện ở đây cho xong rồi về bên cạnh sư huynh.


Chỉ nghĩ đến chuyện Cửu Chi Đăng nhìn sư huynh một cái thôi, hắn đã thấy ngứa móng tay, chỉ muốn móc mắt tên đó ra.

Số đệ tử ma đạo canh cửa bên ngoài chỉ có hai mươi người, tự dưng nhìn thấy pháo khói đầy trời đã bực bội lắm rồi, tiếng gõ cửa uỳnh uỳnh phía sau đột nhiên vang lên càng khiến bọn chúng giận sôi.

Đệ tử đứng gần cửa nhất kéo mở cửa điện ra, phẫn nộ quát lên: “Gõ cái gì? Gọi ma à!”

Lời còn chưa dứt, kiếm bên hông gã đã bị đệ tử ngang ngược cướp mất, trở tay cứa một phát, ngay tức khắc đầu lâu lướt sát qua chuông gió ở hành lang bay ra ngoài, sáu chữ vội vã kia trở thành lời trăng trối của gã.

Chiêu kiếm đó cắt bỏ vết sẹo đóng vảy trong lòng các đệ tử ở Ứng Thiên Xuyên suốt mười ba năm, tóe ra thứ máu kìm nén gần như biến thành mủ đen trong mười ba năm.

May mà máu vẫn còn nóng, đủ để hâm rượu.

Dùng một cái đầu lâu làm lễ tế, các đệ tử bị cướp vũ khí liên tục xông ra khỏi lao tù chỉ với hai bàn tay trắng, hai mươi người trông coi bị bọn họ phá tan chỉ trong nháy mắt.

Có đệ tử ma đạo moi pháo khói ra, hoảng sợ muốn bắn nhưng bị đệ tử Ứng Thiên Xuyên xông đến trước mặt vươn tay giành lấy mất, vừa dùng tay không chặt ngói đâm vào lồng ngực gã, vừa dùng hàm răng kéo bắn pháo khói, tự tạo ra tuyết tháng sáu giữa trời đông cho chính họ.

Một mình Từ Hành Chi đã khuấy đục ngầu rìa ngoài Ứng Thiên Xuyên từ trước đó, đâm thẳng lưỡi đao vào dưới mắt Cửu Chi Đăng. Thêm cả hơn nghìn đệ tử Ứng Thiên Xuyên nhanh chóng nổi điên và hơn hai nghìn quỷ hồn lang thang đã lấn át hẳn những đệ tử ma đạo hoảng loạn rối bời kia.

Từ xa là cây cỏ lay động trong rừng tối, tới gần là linh áp xung đột, có thể thấy Ứng Thiên Xuyên đã hiện vẻ thất thế.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Vậy mà lúc này, tay Từ Hành Chi lại đang run.

Y tung lưỡi hái lửa trên vai lên giữa không trung, biến lưỡi hái thành kiếm, nhắm thẳng vào yết hầu của thiếu nữ, thân kiếm được lửa mạnh tôi luyện, từng đốm bay vọt lên, rơi xuống giữa hai người như tuyết, giống như lửa giận cháy hừng hực trong Từ Hành Chi lúc này.

Người đứng trên bậc thềm là Cửu Chi Đăng hay là Từ Ngô Đồng, hắn hoa mắt trái tim đau đớn nhưng từ lâu đã chẳng phân rõ nữa rồi.

Rõ ràng hai người họ chẳng giống nhau điểm nào nhưng đều là bức tranh non nước lành lạnh sạch sẽ, tao nhã như không dùng lối vẽ tỉ mỉ.

Cửu Chi Đăng đón mũi kiếm, chậm rãi bước lên một bước: “Ca ca.”

Từ Hành Chi chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ: “Ngươi câm miệng! Đừng gọi ta như vậy!”


Cửu Chi Đăng không quan tâm lời nói và thái độ gay gắt ấy, dịu giọng cười nói: “Man Hoang lạnh. Ta bảo Ôn Tuyết Trần mang xiêm y vào cho huynh. Sư huynh đã nhận được chưa?”

Hắn ta dùng gương mặt của Từ Ngô Đồng nói ra câu đó khiến cho mắt và tai Từ Hành Chi đau đớn.

Báu vật y nâng trong lòng bàn tay rõ ràng là một con quái vật, nhưng cưng chiều nhiều năm như thế, sao nói bỏ là bỏ ngay được.

Hơi thở y cũng đang run rẩy: “Cửu Chi Đăng…”

Cửu Chi Đăng ngắt lời y: “Sư huynh, gọi ta là Ngô Đồng.”

Từ Hành Chi đau khổ nhắm hai mắt lại, chỉ cảm thấy cái tên này như nguyền rủa.

Cửu Chi Đăng cất bước đi xuống bậc thềm lần nữa, không hề tránh né, đón thanh kiếm mang ánh lửa phừng phừng mà chậm rãi đi tới.

“Sư huynh không thích cái tên Cửu Chi Đăng thì ta không gọi nữa.” Đôi mắt lạnh lùng của thiếu nữ được ánh lửa chiếu sáng, giọng điệu gần như lấy lòng: “Từ Ngô Đồng hay là cái tên khác, chỉ cần sư huynh thích, chỉ cần đó là gọi ta thì tên gì cũng được.”

Từ Hành Chi không nói gì, âm thầm cắn chặt hàm răng, cưỡng ép nuốt âm điệu rung rung đau lòng xuống.

Nhận ra sự thay đổi biểu cảm của Từ Hành Chi, Cửu Chi Đăng nhẹ nhàng nói: “Sư huynh, huynh thấy buồn à?”

Hắn ta không chờ Từ Hành Chi trả lời đã nói tiếp.

“Sư huynh, đừng đau buồn quá, nghĩ lại mười ba năm của chúng ta đi.” Cửu Chi Đăng dịu giọng nói nhỏ, không ai ngờ người có gương mặt lạnh lùng cô lập với thế giới lại dùng giọng điệu thôi thúc người ta hồi xuân như thế để nói chuyện: “Sư huynh đã làm rất nhiều chuyện mà trước kia ta chẳng dám nghĩ đến. Huynh từng cõng ta đi leo núi chơi hồ, cùng ta làm mồi, câu cá, hễ ngồi câu là ngồi cả một ngày trời; câu được cá, sư huynh sẽ dựng chồng lửa ở bên hồ. Ta không ăn được cá nhưng hôm đó ta đã ăn hết sạch.”

Từ Hành Chi cũng nhớ lần đó.

Từ Ngô Đồng ăn cá ở bên hồ xong thì đêm đó bị ốm, cả người nổi đầy sởi, sốt cao không giảm, y ngồi bên giường trông cô bé suốt hai ngày hai đêm, tới tối thì mặc cả quần áo nằm xuống cạnh cô bé, sợ cô bé lại sốt nữa mà không có ai chăm sóc.

Vậy mà lúc này, tất cả những điều tốt đẹp đều hóa thành thuốc độc xuyên thủng ruột, khiến Từ Hành Chi không còn chỗ trốn, y chỉ có thể dùng tay không đào đường đi, giải phóng trái tim sắp tan vỡ của mình: “Là ta và Ngô Đồng…”

Cửu Chi Đăng nói: “Ta là Ngô Đồng. Ta là tất cả mọi người mà huynh quen biết.”


Thiếu nữ nói xong thì liên tục tiến bước, đi đến trước kiếm của Từ Hành Chi, để lưỡi kiếm kề sát vào cổ mình không nhiều thêm tấc nào cũng không ít tấc nào.

“Sư huynh, nhân thế quá hỗn loạn, bọn họ nghe lời đồn đại, biết huynh là kí chủ của sách Thế Giới, muốn cướp tính mạng của huynh, ta chỉ đành đưa huynh đi trốn, không cho ai nhìn thấy… Hơn nữa, nếu huynh vẫn nhớ chuyện ngày xưa, mười ba năm ấy đau đớn bao nhiêu, bất an nhường nào, ta không muốn nghĩ đến điều đó. Vì thế ta muốn huynh quên nó, quên hết toàn bộ, từ đầu đến cuối, như thế thì không cần nhớ nữa.”

Mấy lời đó thẳng thắn mà chẳng vẽ vời thêm điều gì, vậy mà lại khiến Từ Hành Chi thấy nực cười, tuy mũi kiếm của y run rẩy nhưng chẳng hề lùi lại chút xíu nào: “Ngươi coi ta là gì? Sủng vật ngươi nuôi dưỡng à?”

Cửu Chi Đăng nói thẳng: “Ta coi sư huynh là tất cả.”

“Tất cả?” Từ Hành Chi nhìn chằm chằm vào hắn ta: “Vì thế ngươi tạo ra một thế giới hoàn toàn giả tạo, giam cầm ta trong đó mười ba năm sao? Cửu Chi Đăng, ngươi có mặt mũi gì mà nói thế?”

“Đối với ta, sư huynh thật sự là tất cả.” Mặt mày thiếu nữ có đôi phần vui tươi: “Sư huynh không nên biến thành bất cứ ai, huynh là thế giới của ta.”

Hắn ta sải bước lên trước một bước, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay Từ Hành Chi tuôn ra ào ào, chợt lùi về sau một bước, gắng gượng để cổ họng mềm mại của cô bé tránh khỏi mũi kiếm rực lửa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Ví dụ như bây giờ, sư huynh muốn mạng của ta thì cứ việc lấy.” Thiếu nữ tiếp tục bước từng bước lên trước: “Ta nói rồi, Cửu Chi Đăng sẽ không rút kiếm trước sư huynh.”

Từ Hành Chi bị thiếu nữ nhỏ bé yếu ớt trông có vẻ trói gà không chặt ép cho lùi lại từng bước nhưng dù thế nào mũi kiếm vẫn không thu lại, y không thể đoán trước được, chẳng may mình buông lỏng, rơi vào kết cục năm đó một lần nữa, Trọng Quang sẽ phải đi đâu tìm mình.

“Vì sao sư huynh không chịu ra tay?” Cửu Chi Đăng như nhìn thấu suy nghĩ của y, dịu dàng hỏi thử: “Từ Ngô Đồng khiến huynh không xuống tay được sao?”

Không nhận được câu trả lời của Từ Hành Chi, Cửu Chi Đăng giơ tay, ngón tay lướt từ chóp mũi xuống, chậm rãi vẽ ra một đường cong cao thẳng xinh đẹp: “Thế này thì sao?”

Người xuất hiện trước mắt Từ Hành Chi lại là gương mặt cười dịu dàng hiền hòa của Từ Tam Thu.

Thấy trong mắt Từ Hành Chi bùng lên lửa giận bừng bừng, Cửu Chi Đăng như đang thong thả dạo chơi, nhắm thẳng vào mũi kiếm của y, lần lượt thay đổi gương mặt của mình, từ “bạn thân” của y đến “hàng xóm” của y, rồi tới “thiếu nữ nhà bên” mà y từng phải lòng, thái độ như đang chơi đùa ấy từng bước kích thích cả người Từ Hành Chi run rẩy.

Đã rất lâu rồi y không nổi giận, cảm giác máu nóng lan ra khắp tay chân, xông thẳng lên đầu vào lúc này có phần lạ lẫm.

Nhưng bản năng nói cho y biết, chỉ có máu trong cơ thể của người trước mặt mới có thể làm sự xao động ấy lắng lại.

Khi chạm phải đôi mắt sung huyết của Từ Hành Chi, cuối cùng Cửu Chi Đăng mới thoáng có biểu cảm thư thái.

Bây giờ không có ai khác, trong lòng, trong mắt hắn ta chỉ có một mình Từ Hành Chi, vì thế hắn ta không cần bận tâm tới tương lai của ma đạo, có thể buông bỏ hết mọi gánh nặng, làm việc mà hắn ta muốn làm từ rất nhiều năm trước.

Để sư huynh nghĩ mình tự tay giết chết tất cả bạn bè người thân của mình trong mười ba năm sau khi xong chuyện, chi bằng biểu diễn cho y xem vào ngay lúc này, ngay trước mặt y, cắt đứt toàn bộ hi vọng của y, khiến y phát điên, khiến Cửu Chi Đăng có chết chín lần cũng không đền hết tội chết bất đắc kỳ tử ở đây.


Người có thể giết Cửu Chi Đăng chỉ có một mình Từ Hành Chi.

Nếu hắn ta không thể ôm sư huynh lần nào nữa thì được chết trong tay sư huynh cũng tốt lắm rồi.

“Vậy… Thế này thì sao?”

Trong lúc cảm xúc của Từ Hành Chi đã gợn sóng như thủy triều, hắn ta chọn đúng giờ, chậm rãi biến thành dáng vẻ vốn có của mình.

Nhưng ngay khi mắt Từ Hành Chi dần đỏ đậm hơn, giữa bầu trời lóe lên một tia ánh sáng mỏng khiến Cửu Chi Đăng bỗng sầm mặt, cũng cưỡng chế kéo hắn ta ra khỏi cõi mộng chỉ có hai người mà một người trên trời, một người dưới nhân gian.

Hắn ta bỗng chệch chân, một luồng linh áp có thể nói là khủng bố quét ngang qua, ngay cả Từ Hành Chi luôn cảnh giác hắn ta sẽ ra tay cũng không thể đoán trước được sự xung kích mạnh mẽ ấy, hai chân lùi về sau mấy bước mới gắng gượng đứng vững lại được.

May mà Mạnh Trọng Quang là người phi phàm, nghênh đón linh áp cắn nuốt người khác đó nhanh nhẹn đáp xuống đất, đôi mắt sốt ruột tìm kiếm Từ Hành Chi trước, thấy trên người y không bị thương thì trái tim vừa mới bình tĩnh lại bỗng quay sang Cửu Chi Đăng, ấm áp bay biến hết, đôi mắt biến thành thú hoang trong rừng dùng thịt tươi sống làm thức ăn ngay lập tức: “Cửu Chi Đăng!”

Cửu Chi Đăng cười khẩy: “Mạnh sư đệ, đã lâu không gặp.”

Ba chữ “Mạnh sư đệ” khiến Mạnh Trọng Quang nhớ lại thời gian học chung với hắn ta, cơn giận trong lồng ngực tăng vọt lên, giọng điệu vẫn bình tĩnh nhưng kèm theo sự trào phúng vô tận: “Cửu Chi Đăng sư huynh, ngươi làm ra những chuyện này mà vẫn dám gặp sư huynh sao?”

Cửu Chi Đăng nhìn Mạnh Trọng Quang như nhìn cái gai trong mắt, ý muốn chết trong mắt dần rút xuống, để lộ đôi mắt hơi ửng đỏ: “Vì sao ta lại không dám?”

“Ngươi giam cầm sư huynh suốt mười ba năm, bây giờ vẫn còn mặt mũi…”

“Giam cầm?”

Nghe giọng điệu có toan tính riêng của Cửu Chi Đăng, Từ Hành Chi bỗng cảm thấy hơi không ổn.

Nhiều năm không gặp, Cửu Chi Đăng đã nắm được tinh túy ngoài cười nhưng trong không cười từ lâu, đôi mắt hơi híp lại, lạnh giọng cười nói: “Lúc ngươi không làm vướng chân vướng tay ở đây, ta và sư huynh chung sống ở nơi riêng biệt, cực kỳ hòa hợp thân thiết.”

***

Lời tác giả:

Suy nghĩ trong đầu Trọng Quang về sư huynh ở bên ngoài mười ba năm: Liều mình chống lại, chịu đủ kiểu giày vò, thà chết không chịu khuất phục.

Thực tế là: Cuộc sống tốt đẹp, huynh muội (đệ?) tình cảm thắm thiết, chim liền cánh cây liền cành (??).

Quang muội: Tức khóc.jpg


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận