Chỉ là đại thiếu của Đường gia? Là cái thá gì chứ!
Hiện tại vì hắn cũng chính là đang ở trong nước, mình cũng không thể tùy tiện giết người vô cớ được.
Nếu tình cảnh là ở nước ngoài, hắn chỉ cần ra lệnh một tiếng liền có một trăm nghìn…… Chừng trăm lính đặc chủng thế lực Cố Dung Binh của hắn liền có thể dễ dàng san phẳng Đường gia trong trong một khoảng khắc tan thành mây khói.
【 ngươi bị tụ huyết ở não à, tự nhiên đi quản chuyện gà vịt của ta chi? Ta đã đều có thể để bảo tiêu mặc kệ.
】
【 còn có Tô Mục Nguyệt ngươi nữ nhân này cũng thật là ác độc, vì bảo hộ hắn mà có nhất thiết phải diễn sâu như vậy không? 】
【 cho các ngươi một trăm vạn, mau cao chạy xa bay đi, đừng có giày vò tra tấn ta nữa.
】
Đường Du giờ phút này trái tim của mình muốn chết cũng có.
Hai người kia, đầu óc đều có vấn đề.
“Để ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ngươi chỉ là một tên bảo tiêu của Tô Gia, từ hôm nay trở đi anh bị đã bị sa thải, xin anh hãy lập tức rời khỏi đây.
”
Tô Mục Nguyệt khuôn mặt tuyệt mỹ hiện lên một vẻ mặt vô cùng tức giận, chỉ vào đại môn hô.
Bất quá phần này tức giận cũng không chỉ là nhằm vào Diệp Thần, mà còn có Đường Du.
Tên vương bát đản này, làm sao lại cho rằng là mình cùng Diệp Thần tình chàng ý thiếp?
Tô Mục Nguyệt càng nói, thì Diệp Thần ở trong cảm thấy lại càng cảm thấy sự ngọt ngào.
Ngươi xem, nàng đây là đang muốn bảo vệ ta, nên mới cố ý làm như vậy!
Quả nhiên trong lòng nàng vẫn là có ta! Không hổ là nữ nhân mà Long Vương ta coi trọng, có tri thức hiểu lễ nghĩa khéo léo hiểu lòng người.
Vì thế mà ánh mắt của hắn nhìn vào Tô Mục Nguyệt, có thêm nhiều thêm vài phần ôn nhu, cưng chiều.
Nét cười của khóe miệng của hắn càng phát ra tà mị tự tin, mở miệng nói.
“Mục Nguyệt, ta cũng sẽ không bao giờ rời khỏi ngươi, có ta ở đây bên người ngươi, ngươi không cần cố kỵ nhiều như vậy, chỉ là Đường gia không tính là cái gì.
”