Nhân Vật Phản Diện Thật Tuyệt Sắc

Chạy thẳng đến Trường Lưu trấn, nếu đi qua một cái trấn nữa sẽ tới nhà của ta. Không phải ta kiêu ngạo không chịu về thăm nhà, là do ông trời không cho ta làm con gái hiếu thảo nha. Ta lắc đầu xúc động, áng mây sập tối, xe ngựa lại chạy đều đều, buồn chán ngáp một cái, “Thủy Bánh Chưng, kỹ thuật đánh xe ngựa của ngươi ngày càng tiến bộ.”

Thủy Đông Lưu kéo khóe miệng, “Dám coi giáo chủ ma giáo giống như tên phu xe, thiên hạ này không tìm thấy người thứ hai.”

“Ha ha hắc.”

“Cặn bã, ngươi để hai mảnh ngọc bội cùng một chỗ, không sợ vỡ à.”

“A..” Suy nghĩ một chút, cầm ngọc bội nhét trong ngực, định trả lời hắn. Lại tiếp tục suy nghĩ, lấy ngọc bội liên hoa treo trên eo hắn, “Được nha.”

Thủy Đông Lưu nheo ánh mắt tà mị, “Đầu ngươi va chạm vào chỗ nào hay sao?”

Ta cầm cành tre chỉ về phía trước, “Ngọc bội liên hoa quá xấu, chẳng làm nổi bật phong cách của ta.”

Khóe môi Thủy Đông Lưu hơi cong, “Người đẹp đeo cái gì cũng đẹp.”

Ta nổi giận, dùng tay thọt hắn. Đang lúc vui vẻ, Thủy Đông Lưu đột nhiên kéo mạnh tay, dừng xe ngựa. Ta còn cho rằng hắn lại đi lạc đường, căng thẳng nhìn về phía trước không lẽ lại xuất hiện Khoái Hoạt Lâm hay Ác Nhân cốc à, sau đó hắn nhảy xuống xe ngựa, quay người nhìn về phía khu rừng nhỏ, “Tại sao lén lút đi theo chúng ta?”

Ta vội vàng chạy đến bên cạnh hắn ra uy, “Là kẻ nào? Mau lộ diện đi!”

Thoáng chốc có gió thổi tới, bảy tám người áo xám nhảy ra. Vừa thấy mặt, ta ngây người, “Các ngươi đến đây làm cái gì?”

Những người này không phải là đệ tử trong Ác Nhân cốc sao, bọn họ đi theo đến đây làm gì chứ?

Một người đứng đầu nói, “Bảo vệ môn chủ là trách nhiệm của Phi môn. Bà bà ra lệnh, chừng nào môn chủ chưa thống nhất Phi Vũ môn, một tấc cũng tuyệt đối không được rời.”

“…” Ta nâng trán, việc này cũng rất tốt, tuy nhiên một tấc không rời gì gì đó… Ta cảm thấy rất áp lực nha.

Lái xe vào trấn nhỏ, không còn thấy tung tích bọn họ đâu nữa, nghiêng tai lắng nghe, chỉ có thể nghe thấy một chút tiếng động. Không hổ danh là cao thủ, năng lực ẩn thân quá lợi hại rồi.

Tìm một khách điếm trú chân, hỏi thăm tiểu nhị gần đây có hàng loạt người trong giang hồ đi ngang qua không, hắn nói là không có. Ta đoán có lẽ vì vết thương của sư phụ và Trang Thế Chính đều cần phải nghỉ ngơi, chậm trễ mấy ngày cũng không có gì lạ. Mong rằng đoạn đường từ đây tới Hành Sơn sẽ suông sẻ một chút, phải rồi, không nên để Thủy Bánh Chưng chạy lung tung là hợp lí nhất.

Hai mắt chưởng quầy lộ ra điểm thông minh nhanh nhẹn, cười hỏi, “Khách quan ở trọ hay là dừng chân?”

“Ở trọ.”

“Mấy căn phòng?”

Thủy Đông Lưu không chút suy nghĩ, “Hai căn.”

Ta vội vàng giơ ngón tay, “Một căn thôi!” Ôm cánh tay hắn kéo sang bên cạnh, “Vẫn còn người đuổi theo chúng ta, nếu thuê hai căn phòng bọn họ sẽ nghi ngờ, sau đó đến chém ngươi thì sao?”

Thủy Đông Lưu khẽ nâng cằm, “Ta muốn ngủ giường.”

“… Thủy Bánh Chưng ngươi có biết thương hoa tiếc ngọc không hả.”

“Không! Nếu không được ngủ giường sống lưng của ta sẽ rất đau nhứt.”

“… Xạo sự, về sau đừng để nương tử ngươi biết ngươi khó nuôi như vậy.” Ta đảo con mắt, nhếch môi cười, được, ngủ đi, ta cho ngươi ngủ đã đời.

Về phòng, ăn cơm xong, lúc Thủy Đông Lưu ra sau viện tắm rửa, ta lập tức chạy tới cửa hàng mua mấy bộ quần áo trẻ con theo cỡ người Thủy Đông Lưu, đề phòng bất cứ tình huống nào. Sau đó cất kĩ trong nhà, ta cũng đi tắm một chút, cực kì thoải mái.

Thủy Đông Lưu thật sự muốn ta ngủ dưới đất, hắn vứt cái chăn ‘yêu dấu’ xuống đất cho ta. Ta nghĩ nếu soi gương, chắc chắn thấy mặt mình đen như cục than. Nghe tiếng tiểu nhị ở căn phòng kế bên, ta vẫy tay ý bảo hắn tới đây, sau đó rụt người vào, gọi Thủy Đông Lưu một tiếng, “Thủy Bánh Chưng.”

Một lát sau, Thủy Đông Lưu chậm chạp đi qua, “Cái gì?”

Ta ôm đầu, “Hình như bị trúng gió độc rồi, ngươi sờ thử xem.”

“Cặn bã ngươi càng lúc càng giống tiểu cô nương rồi.”

Ta nhe răng, “Ta vốn dĩ là cô nương.”

Thủy Đông Lưu cởi miếng vải quấn trên tay, tiếng bước chân của tiểu nhị cũng ở trước cửa, ta mở hé cửa, lộ ra con mắt, “Trong phòng ta có chỗ bị bẩn, ngươi cầm khăn lau giúp ta.”

Tiểu nhị thò tay vào, ta túm tay Thủy Đông Lưu chạm vào tay người kia.

Phịch ~

Nháy mắt cái lập tức thấy khuôn mặt tiểu Thủy Đông Lưu ngơ ngác, cuối cùng ngửa đầu giận dữ. Ta vội vàng đóng cửa, khiêng hắn lên, “Đi ngủ.”

“Cặn bã, cặn bã! Ta muốn làm thịt ngươi!”

“Ta cũng muốn ngủ giường, như vậy tốt cả đôi bên nha. Sáng mai ta sẽ thưởng cho ngươi một nụ hôn, đừng cử động, nếu không ta chọt ngươi.”

Ném hắn lên giường, ta lấy bộ quần áo mới mua cho hắn. Hắn lại càng tức giận, khuôn mặt đỏ chót, “Thì ra ngươi đã lập mưu từ trước.”

Ta đưa nắm đấm đến gần đầu hắn, “Sức chiến đấu bằng năm miếng đậu hũ không được phép lên tiếng.”

Tiểu Bánh Chưng giận xoay người, “Không được nhìn trộm.”

“Ừ, ừ, không nhìn đâu.”

Đợi hắn thay quần áo xong, trên mặt vẫn đen thui như cũ, nằm sát tường nhìn chằm chằm ra. Ta nghiêng người nhìn hắn, “Thủy Bánh Chưng, khi nào ngươi mới có thể khôi phục được hả?”

Giọng hắn vẫn tức giận, “Ít thì hai ngày, nhiều thì bảy ngày.”

Ta giật giật khóe miệng, cầm lỗ tai của hắn, “Cũng giống thời kì kinh nguyệt của cô nương nhỉ.”

Hắn xoay người trừng mắt, “Người khác sợ chết sợ đau, ngươi lại coi cái này là thú vui, không thể chấp nhận được.”

Ta cười cười, chia chăn cho hắn, “Được rồi, ngủ đi.”

Một đêm yên tĩnh, cùng với giấc mộng đẹp.

Ánh sáng trên mí mắt càng lúc càng sáng, chu công đành rút lui khỏi mặt trận. Ta xoa xoa mắt, hơi trợn mắt, mơ hồ nhìn thấy bàn tay bên dưới, ta trợn mắt nhìn kĩ, đứng dậy, thấy tên sắc lang kia đã khôi phục bình thường đang giả vờ ngủ, “Thủy Đông Lưu!”

Mí mắt Thủy Đông Lưu khẽ nhúc nhích, mở mắt nhìn, nhưng vẫn có vẻ buồn ngủ, “Việc gì?”

Một giây sau, hắn đột nhiên ngồi dậy, khuôn mặt ra vẻ chịu thiệt thòi, “Cặn bã, nửa đêm ngươi sàm sỡ ta?!”

Ta nổi điên, “Đồ xấu xa, còn dám cáo trạng trước, ta đánh ngươi!’’ Hình như có chỗ nào không đúng… Ta nháy mắt mấy cái, nhìn quần áo rách nát trên người hắn, làn da thực trắng a, cơ bụng thật đẹp… Máu mũi, “A a a! Ô ô ô!”

“…”

Ta run rẩy lăn xuống đất, cầm bọc quần áo ném thẳng vào mặt hắn, “Sắc lang.”

Thủy Đông Lưu từ từ mặc vào, “Được rồi, mặc dù nửa đêm ta có động tay chân, nhưng mà ngươi ngủ quá sâu, bị người ta bán cũng không biết.” Cuối cùng giọng hắn mang ý cười, “Quên mất, bán cũng không ai mua, cho nên không sợ.”

Ta nghiêng đầu, không thèm để ý lời hắn, lần tới ta sẽ điểm huyệt hắn để xem còn cười được không.

Rửa mặt sạch sẽ, ta định đi xuống lầu ăn điểm tâm, chưa kịp lau khô mặt, ngoài cửa sổ lập tức có tiếng động, hai người áo xám nhảy vào, sau đó lại thêm hai người, bọn họ ném một người xuống đất, rầm quỳ gối, “Môn chủ, tên này nằm sấp trên tường, bộ dạng rất đáng nghi.”

Lúc này Thủy Đông Lưu đang mặc quần áo, chắc chắn bọn họ nhìn thấy hắn, nhưng vẫn ra vẻ bình thường. Ta càng đơn giản, giả vờ như cái gì cũng không biết, ngồi xổm xuống nhìn người kia, cái khuôn mặt bình thường không khác gì thư sinh, thấy hắn né tránh, nhíu mày, “A lại là tên Ngọc Hồ Ly ngươi nha.”

Ngọc Hồ Ly đành phải xé mặt nạ, “Mỗi lần ta cải trang, chưa tới một tách trà đã bị ngươi nhận ra, thật quá tổn thương lòng tự ái ta rồi.”

Ta cười ha ha hỏi, “Ngươi vẫn muốn trộm kiếm của ta sao?”

Ngọc Hồ Ly gật đầu, “Thân là một đạo tặc khép tiếng giang hồ, đương nhiên không thể từ bỏ mục tiêu dễ dàng.”

Dứt lời, lại nhìn chằm chằm ngọc bội hoa mai trên eo ta.

Thủy Đông Lưu mặc đồ rồi quấn kín mít xong cũng đi tới, ngồi xuống nhìn hắn, “Ngươi là Ngọc Hồ Ly kẻ có thể sánh ngang với Đạo Thánh đệ tử của ma giáo về thuật dịch dung?” Hắn cười cười, vỗ vai người kia hết sức nhiệt tình, “Nhờ ngươi một việc.”

Ngọc Hồ Ly cười lạnh, “Không làm, ta như thế này lại tùy tiện đi làm việc cho kẻ khác ư?”

Ý cười trên mặt Thủy Đông Lưu chợt tắt, “Diêm vương gia nói hắn cực kì thích những nam tử cứng đầu.”

“Chuyện gì, nói đi, cho dù chết tại hạ cũng không từ chối!”

Ta thọc đầu hắn, “Không có phong độ gì hết.”

Hắn cãi lại, “Trời đất bao la, tính mạng là quan trọng nhất.”

Thủy Đông Lưu cười nói, “Ngươi chỉ cần dịch dung thành Trang Thế Chính chưởng môn phái Hành Sơn, rồi đeo theo Lưu Quang Kiếm chạy về Hành Sơn. Không cần đi quá nhanh, nhưng cũng không được quá chậm.”

“… Chẳng khác gì bảo ta đi chết… Ngươi có rất nhiều thủ hạ tài giỏi… Ngài có thể bỏ tay khỏi cổ ta được không… Được rồi, ta nhất định sẽ làm thật tốt.”

Thủy Đông Lưu hài lòng, mượn thanh kiếm của người áo xám, dùng mảnh vải trên tay bọc lại, đưa cho hắn, “Đây là Lưu Quang Kiếm. Nếu để ta biết nửa đường ngươi biến mất, không đến Hành Sơn, về sau chỉ có con đường chết.”

Mồ hôi lạnh trên trán Ngọc Hồ Ly chảy ròng ròng, “Không dám.”

Ta vuốt cằm, sau khi tên kia rời đi, ta sai hai người đi theo. Ta cầm bao quần áo của chính mình, giơ mảnh vải mới mua ra, quấn bàn tay giúp Thủy Đông Lưu, “Ngươi sử dụng chiêu dương đông kích tây nha.”

“Ừ, đợi lát nữa ta tìm người tung tin đồn.”

“Như thế, Trang Thế Chính thật cũng gặp không ít rắc rối.” Tâm trạng ta rất tốt, quả nhiên Vũ môn đang tìm kiếm Lưu Quang Kiếm, cuối cùng cũng khiến Trang Thế Chính chịu đau khổ rồi. Dám tìm sát thủ truy sát ta, bây giờ ta ăn miếng trả miếng, cho ngươi biết thế nào là bị sát thủ đuổi giết. Thấy vẻ mặt hắn lại trầm tư, ta kéo mảnh vải, “Ngươi đang nghĩ cái gì?”

Thủy Đông Lưu mở mắt nhìn, “Ta đang nghĩ, sao lần này lại khôi phục nhanh như vậy, hay là liên quan tới việc ngủ… cùng ngươi.”

Ta chớp mắt mấy cái, không biết mặt mình đỏ không, nhưng mặt hắn thì có, “Cho nên Bách Lý Đồ Tể nói ta có thể giúp ngươi, thể chất cực âm cực dương là thật?”

“Có lẽ vậy.”

Ta tò mò hỏi, “Vậy năm xưa cha ngươi giải ma độc thế nào?”

“Năm đó mẫu thân ta trồng một loại hoa dược có thể giải độc, thời điểm hoa nở, hai người bọn họ mải mê nói chuyện, đến khi nhìn lại… Thì phát hiện con mèo hoang đã nuốt cây hoa rồi.” Thủy Đông Lưu yên lặng nhìn lên trên, “Về sau mẹ ta gấp quá liền ép cha ta ăn rể cây hoa dược, đáng tiếc không có tác dụng.”

Ta đỡ trán, cha mẹ ngươi như vậy thật sự là… Khẳng định tính tình Thủy Bánh Chưng là di truyền từ cha mẹ, “Cha ngươi có khỏe không?”

Thủy Đông Lưu kéo khóe miệng, “Rất tốt, cực kì vui vẻ.”

Ta đau đầu, sao ta cảm thấy mình chợt trở nên ngốc nghếch nhỉ, không giải được độc mà vẫn vui vẻ, “Bọn họ phát hiện ngươi biến to biến nhỏ khi nào?”

“Mười tuổi.”

Mười tuổi mới bắt đầu… Ta không biết an ủi người khác, nhíu mày một lúc lâu, giậm chân, nắm vai hắn, “Cũng không tệ, ngươi vẫn có thể chạm vào cô nương, dù sao ngươi cũng đâu thích nam nhân.”

“…”

Nói xong, đỉnh đầu ầm ầm một tiếng, gạch ngói vỡ tung tóe tiếng kêu vang dội lọt vào lỗ tai. Chưa kịp phản ứng, Thủy Đông Lưu đã kéo ta vào trong ngực hắn sau đó lui vài bước, nhìn thấy nóc nhà thủng một lỗ lớn, bụi bay đầy phòng. Hai bên hắc y bạch y lao vào đánh nhau tiếng đao kiếm vang lên không ngừng, nhìn thấy kiếm pháp khá giống nhau, ta lập tức quát một tiếng, “Dừng tay.”

Người áo xám lui lại đứng bên cạnh bảo vệ ta, rút kiếm phòng thủ, bốn năm tên hắc y nhân kia cũng dừng lại tiến lên phía trước. Ta nhíu mày hỏi, “Các ngươi là người của Vũ môn?”

Giọng kẻ đứng đầu rất lạnh, “Môn chủ muốn gặp cô nương.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui