Chương 23: Thế giới 1- Con riêng của hào môn, mắt kính - play (23)
Editor: Méo
Beta: Nờ
Hiện giờ, Giang thị đối mặt với nguy cơ ra sao, không ai rõ ràng hơn Giang Dương được.
Hắn gục trên tay lái cắn chặt răng, trong lòng dâng lên sự hối hận.
Nếu như trước kia hắn không nuốt lời, hết lòng tuân thủ cam kết đem thù lao cho Yến Tô như đã hứa, thì bây giờ y có lẽ chỉ coi gã là một cổ đông của Giang thị.
Yến To sẽ không dốc hết sức mình lật đổ Giang thị như bây giờ...
Nhưng hiện tại nói gì cũng đã muộn, chỉ có thể dốc hết sức mình để tổn thất càng ít càng tốt.
Một lúc lâu sau, Giang Dương mới mỏi mệt vuốt sống mũi, xuống xe.
"Ba, không phải trong tay dì còn có một ít cổ phần hay sao? Ba đi nói với dì một tiếng, khiến Yến Tô ngừng việc hại người hại mình ấy lại.
Nếu như y bằng lòng dừng lại, muốn cái gì chỉ cần nói ra, y sẽ có được cái đó." Giang Dương ôm hy vọng cuối cùng mà về nhà thương lượng với Giang Triệu Lân.
Giang Triệu Lân nghe xong không nhịn được trợn to hai mắt: "Ý con nói những thứ này đều do Yến Tô làm hả? Ba đã sớm nghe nói Yến Tô ở nước ngoài cứu sống con trai duy nhất của Bí thư Lý.
Cứ nghĩ nó chỉ là lời đồn, vậy mà lại là sự thật?"
Sắc mặt Giang Dương không thay đổi gật đầu, khóe mắt đuôi mày đầy chán nản.
Giang Triệu Lân tức đỏ mắt, vỗ mạnh bàn, nói: "Cái đồ ăn cháo đá bát! Giang gia cho nó cái ăn cái mặc, cho nó đi du học.
Thế mà nó còn thối tha đến mức cắn ngược lại!"
Giang Dương chớp mắt thần sắc khó chịu, không hé răng lấy nửa lời.
Chờ Giang Triệu Lân hổn hển mắng xong, gã mới nói: "Ba, bây giờ Giang thị đã bị Mạnh Khiêm và Phương Nghiên liên lụy.
Đoàn điều tra ở lại bao nhiêu ngày thì bất lợi cho Giang thị bấy nhiêu.
Có nhiều lời cũng vô ích thôi.
Hiện tại, Yến Tô đang ở trong nhà ngài Hoắc.
Mà Hoắc gia rõ muốn chống lưng cho y.
Chúng ta tốt nhất nên nghĩ làm sao để giảm thiệt hại tới mức tối thiểu đi."
Giang Triệu Lân không thể tin nổi nói: "Y làm thế nào lại có thể dính líu với ngài Hoắc?"
"Ngài Hoắc mang ơn y.
Ba biết Diệp Thư Minh không? Hắn bí mật kết hôn với Hoắc Vân đã nhiều năm.
Mấy năm trước hắn biệt tăm, còn tưởng hắn đã chết.
Nghe Hoắc Vân nói là xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà hôn mê.
Chính Yến Tô là người chữa trị cho hắn.
Lúc này trong Hoắc gia không biết địa vị Yến Tô cao thấp bao nhiêu.
Chúng ta vẫn nên cẩn thận thì hơn." Giang Dương nói.
Hiện nay, Giang thị sắp hóa thân thành tháp nghiêng Pisa phiên bản lỗi.
Dù có oán hận cái thằng con riêng ăn cây táo rào cây sung đến mấy thì Giang Triệu Lân cũng không có tâm trạng để thóa mạ.
Việc cấp thiết bây giờ chính là ngăn chặn tổn hại, cứu vãn tình hình, Tuy nhiên, nghĩ lại thì An Na dạo gần đây vốn không hể cho lão chút sắc mặt tốt nào.
Lòng Giang Triệu Lân sa vào sương mù mờ mịt.
"An Na thương Tần Diệc Nhiên.
Hơn nữa, Yến Tô còn là con ruột bà ta, không chắc chịu giúp chúng ta." Giang Triệu Lân vô cùng lo lắng nói.
"Trong tay dì còn có chút cổ phần.
Với lại, Yến Tô không thể không có mục đích mà làm, cũng không thể nào thật sự muốn lật đổ Giang thị.
Giang thị sụp đổ, hắn nhận được lợi ích gì?"
Hai cha con đã sốt ruột tới cực độ.
Trước mắt, dù sao An Na vẫn là vợ hắn.
Lấy chó theo chó, lấy gà theo gà.
Buổi trưa, Giang Triệu Lân lập tức vác mặt dày, đem An Na vốn đang chuẩn bị ra ngoài ngăn lại.
"Có vấn đề gì? Tô Tô đã đặt hẹn lịch spa cho tôi.
Bây giờ, tôi không có thời gian." An Na khép cổ áo, không kiên nhẫn mà nhìn Giang Triệu Lân.
Vợ lão không còn dịu dàng tựa nước như trong ấn tượng trước kia nữa.
Lão nhìn khuôn mặt xinh đẹp không bị thời gian bào mòn của An Na lộ vẻ lạnh lùng, nhàn nhạt nghĩ.
"Yến Tô ở bên ngoài lâu như vậy rồi, gọi hắn về nhà đi." Giang Triệu Lân hơi mất mặt hắng giọng một cái, mở miệng nói.
An Na khẽ nhíu mày, nở nụ cười: "Nhà gì? Tô Tô lúc nào mà chẳng ở nhà.
Ông đây là muốn nó về chỗ nào? Cái chỗ này hả? Nơi này là nhà của Tô Tô đấy à? Từ bao giờ mà ông coi Tô Tô là con trai vậy?"
"Bà ăn nói linh tinh gì thế!" Giang Triệu Lân không vui, trừng mắt lên.
Nét lạnh lùng trên mặt An Na biến mất.
Trong ánh mắt tràn ngập tức giận cùng căm hận.
Bà nắm túi xách trên tay, cao giọng cả giận nói: "Giang Triệu Lân, Giang Dương năm đó hại Tô Tô.
Đến tôi còn không tin thằng bé mới mười tám tuổi mà thủ đoạn cao siêu đến thế.
Lẽ nào ông lại không nhìn ra? Không chỉ đối xử với thằng bé như vậy, khiến nó phải chịu oan uổng mà ông còn gạt tôi.
Đưa Tô Tô ra nước ngoài mà không hề nói tiếng nào, làm cho tôi bởi thế mà hiểu nhầm thằng bé nhiều năm.
Còn giờ, mọi chuyện đã rõ ràng.
Ông và Giang Dương đã xin lỗi nó một lời nào chưa? Mười hai năm, con trai tôi phải chịu oan ức từng ấy năm.
Như thế mà tôi đến giờ mới biết.
Ông có biết người làm mẹ như tôi đau lòng đến nhường nào không? Giang Dương là máu mủ của ông, Tô Tô cũng là bảo bối trong lòng tôi.
Tự hỏi, tôi bước vào Giang gia, tận tâm đối xử với Giang Dương, trông nom nó, làm bạn với nó.
Còn đổi lại, ông đối xử với con của tôi như thế nào?"
Lệ rơi đầy mặt, An Na thở hổn hển.
Không một lời nào có thể diễn tả được sự đau lòng và phẫn nộ của bà.
Khoảnh khắc bà thấy đoạn phỏng vấn của Mạnh Khiêm kia, biết được sự thật, An Na thực sự hận không thể vung đao chặt Giang Triệu Lân ra từng khúc!
"Bà muốn tôi xin lỗi nó, ít nhất cũng phải cho tôi gặp nó chứ." Giang Triệu Lân bị An Na mắng đến mất hết mặt mũi, tiếng bảo mẫu đi ra khiến lão cảm thấy khó chịu.
"Dì ơi, giờ đây Giang thị đã thành ra như vậy.
Con biết trong lòng Yến Tô tức giận.
Mà bây giờ Yến Tô không muốn gặp con, cũng không muốn về nhà.
Con hy vọng dì có thể thay con chuyển lời, truyền đạt sự áy náy của con với nó.
Lúc nhỏ, con còn chưa hiểu chuyện.
Sợ Yến Tô cướp mất sự chú ý của ba mới khiến cho nó phải chịu nhiều oan uổng tới vậy.
Con biết rõ bản thân thiếu nợ Yến Tô, Yến Tô muốn gì con sẽ cố gắng hết sức bù đắp cho nó.
Hy vọng dì có thể khuyên nó một chút." Giang Dương không thể ngồi yên, tiến vào phòng khách.
Lần đầu gã buông xuống thói tự phụ của bản thân, khép nép thỉnh cầu An Na.
Nhưng những gì hắn nhận lại được chỉ có một tiếng cười hờ hững của An Na khi bà đang lau nước mắt.
"An Na à, coi như tôi xin bà, bà cũng là cổ đông của Giang thị mà.
Chẳng lẽ bà muốn trơ mắt nhìn Yến Tô đập nát Giang thị sao? Điều này đối với bà đâu phải chuyện tốt đẹp gì." Giang Triệu Lân nói.
"Cổ đông? Tôi đã sớm bán cổ phần đó để mua cái có giá trị cao hơn rồi." An Na khinh thường nói.
Ngay tức khắc, Giang Dương trở nên kinh ngạc.
An Na đã bán cổ phần từ trước rồi? Chỉ có thể là ý của Yến Tô thôi...!Bỗng nhiên, Giang Dương hơi không rét mà run.
Hàng loạt chuyện xảy ra này, phảng phất đều do Yến Tô chuẩn bị cạm bẫy từ trước, chỉ chờ chực hắn sa vào.
Sống lưng Giang Dương lạnh toát.
Lúc này đây hắn mới hiểu được, hắn đã bị Yến Tô đùa giỡn!
"Giang Triệu Lân, ông chưa từng coi Yến Tô là người trong nhà, cũng chưa từng coi Giang Dương là người thân.
Người như ông nếu không muốn cô độc tới cuối đời thì hãy đối xử tốt với bồ nhí và con riêng của mình thật cẩn thận.
Tránh để giẫm lên vết xe đổ." Ghờ ơ liếc nhìn đồng hồ, An Na phát hiện mình sắp trễ.
Bà trực tiếp đẩy Giang Triệu Lân vẫn còn đang sửng sốt, vội vã rời đi.
Giang Dương bị giáng một đòn cảnh tỉnh, giật mình kinh sợ nhìn Giang Triệu Lân: "Con riêng gì cơ?"
Giang Triệu Lân nghẹn họng, không trả lời được.
Ngay cả lão cũng khiếp sợ không kém Giang Dương là bao.
Lão nuôi bồ nhí, An Na đã biết nhưng lại im lặng không lên tiếng tới tận hôm nay...
"Ba, ba ở ngoài nuôi bồ nhí.
Còn có một thằng con, đúng không?" Giang Dương chất vấn.
Giang Triệu Lân miệng lưỡi khô khốc, xấu hổ đến đỏ mặt.
Giang Dương thấy cha mình im lặng không lên tiếng, trong lòng cái gì cũng đã hiểu rõ.
Âm thầm cắn chặt răng, gã lạnh lùng cong môi nở nụ cười, quay người rời khỏi phòng khách.
Ba giờ chiều, Tần Diệc Nhiên cùng An Na đi từ club ra ngoài, đi dạo một lúc với bà.
Sau đấy theo ý An Na mà đưa bà về nhà.
Tiếp đó mới nhàn nhã trở về công ty.
Vừa vào văn phòng đã thấy bản mặt âm trầm của Giang Dương đang nòi trên ghế sa lon.
Hắn đã ngồi trong phòng làm việc của Tần Diệc Nhiên hơn hai tiếng đồng hồ.
"Thật ngại quá, tôi bận quá nên đến trễ mất rồi." Tần Diệc Nhiên tháo kính râm ném lên bàn, bình thản gọi trợ lý bưng vào cho mình một tách trà đen.
"Anh đã suy nghĩ kĩ rồi sao? Có mang đủ văn kiện không đó?"
"Hiện giờ chắc hẳn trong lòng chủ tịch Tần rất đắc ý." Giang Dương rút ra một tập hồ sơ, nện lên bàn.
Chẳng biết rút ra được cái khỉ gió gì lại khiến dấy lên châm chọc khiêu khích.
Trợ lý tức thì đem văn kiện lấy đi, bắt đầu tỉ mỉ đối chiếu.
Chẳng buồn phản ứng loại chó cùng rứt giậu, tự nhận ngu xuẩn như hắn, Tần Diệc Nhiên xoay nhẹ tách hồng trà, sung sướng nói: "Còn không phải vì tôi may mắn có quý nhân phù trợ.
Bằng không đời này bị anh làm hại rồi.
Kết cục có khi thảm hơn cả ăn mày.
Thế nhưng, anh nhìn đi.
Giờ đây, tôi là chủ tịch Tần thị, là một địa chủ lớn.
Một badboy chết tiệt đã từng lợi dụng tôi, hãm hại tôi như anh giờ muốn quay lại cầu tôi cứu anh một mạng.
Thì anh nói xem tôi có nên đắc ý hay không? Đương nhiên là vô cùng đắc ý rồi!"
Trước đây, khi quan hệ hôn nhân của họ còn tồn tại, Tần Diệc Nhiên chưa từng phản bác Giang Dương dù chỉ một lời.
Luôn ôn nhu săn sóc mà đứng phía sau hắn, cô không hề có chút tùy hứng nào của một tiểu thư con nhà giàu.
Nhưng hiện tại, trong đôi mắt trang điểm kĩ càng của nàng đã không còn dịu dàng.
Thậm chí...!thù hận cũng biến mất, chỉ giống như đang quan sát một con chó có nghe lời hay không thôi.
Giang Dương yên tĩnh ngồi trên ghế sa lon tiêu hóa khoảnh khắc khuất nhục này, không lên tiếng nữa.
Hết chương 23. .