Chuyện thứ 4
Cậu ta đưa tôi về thật.
Tới đầu ngõ nhà tôi cậu ta dừng xe, nháy mắt nhìn tôi.
Tôi cũng dừng lại, nhìn vẻ khó hiểu.
Cậu ta nhìn tôi, tóc tôi vẫn rủ lòa xòa trước mặt.
Tóc tôi thật ra bị cắt ngắn đi vì tôi không chịu nổi tóc dài, nhưng phần mái tôi lại thích nó dài như vậy, tôi thấy mình giống mấy nhân vật giấu mặt trong manga.
“Phải vén tóc lên chứ, để thế thì thấy được cái gì, cậu còn bị cận đấy!” Cậu ta đưa tay vén tóc mái tôi lên.
“Tôi thích tóc mình như vậy hơn…” tôi nhìn vào mắt cậu ta, nói nhẹ.
Cậu ta nhìn đáp lại tôi, có vẻ hơi ngạc nhiên và lúng túng trong mắt cậu ta.
“Tôi phải về, cám ơn cậu đã giúp, tôi nhất định sẽ trả ơn!” Tôi quay đi treo cái mũ vào móc xe.
“Không có gì.” Cậu ta như sực tỉnh, quay lưng lại, giơ tay làm điệu bộ chào rồi lên xe đi mất.
-
Đêm đó tôi cứ suy nghĩ về cậu ta, từ bây giờ tôi sẽ gọi cậu ta là Kendo,thì tôi cũng có biết tên cậu ta đâu.
Cậu ta cũng hay chứ bộ, trên đời này được mấy người tử tế như vậy.
Tôi chẹp miệng, cứ ngồi nghĩ thế này rồi mình lại tiến đến một cái viễn cảnh mơ mộng viển vông nữa mất.
Gặp cậu ta lần này chắc gì lần sau đã gặp được, phì.
Sáng hôm sau, vừa bước vào cổng trường và vừa liếc xéo bạn sao đỏ một phát nữa thì tôi đã nhìn thấy Hoàng Minh Nam đứng cách đó không xa.
Tôi khựng lại, chuyển hướng ra đằng khác, cố tình lôi cái cặp ra lục lọi vớ vẩn, bước thật nhanh để hắn không thấy mình.
Mặt hắn bỗng ngước ngay chỗ tôi, tôi vội vàng định chạy thì vấp một cái ngã úp người xuống đất. Mấy thứ trong ngăn cặp mở văng tung tóe ra ngoài.
Giời ơi, bao giờ con mới thoát được cái số chụp ếch nhục nhã này, lại còn trước mặt THẰNG ĐÓ nữa.
Tôi lồm cồm bò dậy, chắc giờ này hắn ta đang cười lăn lộn dưới đất đến không thở nổi vì cú ngã quá hoành tráng của tôi.
Thở hắt ra, tôi ngồi xuống nhặt nhạnh đống đồ dưới đất, cầu trời cho đừng có đứa nào đá bóng qua đây không chắc thăng luôn quá.
Chả bao giờ có cái cảnh một anh nào đó đẹp trai hết chê cảm thấy tội nghiệp cho một kẻ kinh dị đầu tóc xõa xượi như tôi mà cúi xuống nhặt hộ đồ đạc rồi mỉm cười một cách dịu dàng mà nói” Đi đứng phải chú ý chứ em!” Chắc chắn những tay đó sẽ bò lăn ra mà cười rồi gọi thêm cả bạn bè đến coi cảnh khôi hài nữa.
Tôi chậc lưỡi cám cảnh, kéo khóa cái cặp định đứng lên, cố giữ vẻ mặt nghiêm trọng để đường bệ tiến vào lớp thật bình thường như chưa có gì xảy ra.
Nhưng vừa ngước lên đã thấy Hoàng Minh Nam đứng khoanh tay cười toe toét nhìn xuống.
Chết tiệt, giờ là màn bêu xấu công khai nữa sao?
“Thấy tôi sốc quá nên mất thăng bằng chăng?” hắn vừa cười vừa nhìn bộ dạng thê thảm của tôi.
Tôi đứng lên, phủi đầu gối rồi nhìn hắn.
“Vui lắm nhỉ? Tránh ra!” Tôi gạt hắn ra, định đi lên lớp.
“Ê này, có sao không đấy?” Minh Nam kéo vai tôi lại.
Tôi nhìn hắn, nhếch mép.
“Cám ơn bạn tốt, bây giờ tôi không rảnh đứng chém gió với bạn.
Cáo từ!” tôi quay phắt lại, chạy lên lớp.
“Ê, đứng lại!” Minh Nam gào lên, hắn đuổi theo tôi thì phải.
Tôi mới lên đến tầng hai đã bị hắn kéo phắt lại.
Tôi loạng choạng mất đà lao đầu xuống cầu thang lát đá.
2
Thôi xong, thế này thì chấn thương sọ não chứ còn gì nữa, lỡ lúc tỉnh dậy mà không nhớ mình là ai thì sao đây.
Lạy giời nếu con tai qua nạn khỏi cho con nhớ được cái tên Hoàng Minh Nam để đi báo thù, tất cả là tại hắn.
Tôi nhắm mắt, chờ cú chạm khủng khiếp.
Nhưng chưa có gì thì người đã khựng lại giữa không trung trong 1s trước khi bị kéo lùi về và đập mặt vào cái gì đấy mềm như khăn tắm.
Sao? CÓ thế thôi à, tôi chết rồi sao?
Bây giờ có cái cơ chế bất tỉnh trước cả lúc đập đầu rồi chết à? Hay là sợ quá chết luôn trước khi đập đầu xuống sàn rồi?
“Không ngờ chết lại êm ái thế này.” Tôi buột miệng nói ra và nghe tiếng ai bụm miệng cười có vẻ quen quen, cái bề mặt êm như khăn tắm kia rung lên nhè nhẹ.
Tôi mở mắt. Thằng Quân đang nhìn tôi, không giấu nổi nụ cười xảo trá của nó.
Từ từ, sao cái mặt nó lại ở gần thế này? Đến bây giờ tôi mới thấy có cánh tay đang giữ ở eo mình.
Hử? Không lẽ….
“Tao chưa chết?”
Thằng Quân tiếp tục cười khùng khục có vẻ khoái chí, nó thả tôi xuống đất
1
“Chưa, không có tao chắc mày chết rồi,tiếc quá!”
“Mày…!!!” tôi định đá lại nhưng ít ra nó cũng đã đỡ tôi, không thể nói thế được.
Tôi nhìn xung quanh nhận ra Minh Nam đang đứng ngay cạnh và có vẻ như vừa thở phào một cái.
Tôi nổi quạu.
“ĐỒ CHẾT TIỆT!!!!!!! TẤT CẢ LÀ TẠI CẬU MÀ TÔI MỚI THẾ NÀY, CHẾT ĐI!!!” Tôi lao tới đánh vào vai hắn thật mạnh.
Hắn ta vừa đỡ vừa gào lên thanh minh.
“Đấy là sự cố ngoài ý muốn, không phải tôi cố ý…”hắn ta vừa đỡ vừa phân bua, vừa lùi lại phía sau.
“Tôi không quan tâm! Cậu đi chết đi!!!” Tôi tiếp tục đấm vào vai Minh Nam, có mấy người đi qua đứng lại nhìn ba chúng tôi một cách tò mò.
Thằng Quân khoanh tay cười đểu.
“Chúc mừng mày đã trở thành kẻ điên rồ của trường.”
Tôi dừng lại, nãy giờ tôi với Minh Nam quên béng đi nó và một số người xung quanh.
Thằng Quân đứng dáng khệnh khạng, miệng cười liên hồi.
Chuông báo vào tiết reo lên, tôi lườm Minh Nam một cái kiểu tôi-chưa-tha-cho-cậu-đâu-cứ-chờ-đấy rồi bỏ lên lớp.
Thằng Quân cũng từ tốn bước theo tôi.
“Cám ơn mày.” Tôi vuốt tóc sang, quay lại nhìn nó, cười.
Nó nhìn tôi bằng ánh mặt là lạ rồi gật nhẹ, bỏ vào lớp trước.
Hơ? Nó không định nói gì để hạ giá tôi nữa sao? Cái thằng này làm sao thế?
“Linh Lan!” vừa ra được đến căng tin đã bị ai đấy gọi giật, tôi nhăn mặt quay lại.
Đăng Nguyên đang từ đâu bước đến, mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
Hôm nay Linh Chi nghỉ nên ra hỏi thăm sao?
“Xin lỗi, vừa gọi tôi?” tôi chỉ mình, nheo mắt nhìn anh ta.
“Không EM thì ai chứ!” Anh ta cười rõ to, bước tới gần tôi.”Linh Chi đâu ?”
“À, hôm nay nó nghỉ ốm rồi.” tôi đáp, cho tay vào túi quần.
Đăng Nguyên bỗng dưng tái đi.
“Thế có làm sao không?”
“Thì sốt, hôm qua bị mưa chút ấy mà, thầy thể dục khó tính quá!” Tôi lẩm bẩm, rút mấy tờ tiền ra đếm.
“Em biết nhà Chi ở đâu không?”
“Không, chưa tới lần nào, nếu anh lo tới thế thì nhắn tin thôi là đủ rồi, đừng tới làm phiền nhà người ta.” Tôi nói dài dòng, cốt để đuổi anh ta đi, tôi còn phải đi mua bim bim chứ, sắp hết giờ chơi rồi.
Đăng Nguyên bóp cằm gặt gù rồi lấy điện thoại ra xin số Linh Chi từ máy của tôi.
Cám ơn bạn đã đọc được tới đây, kiễn nhẫn nhé :)