Vừa đói, vừa khát lại vừa bị hành hạ đủ đường, Tâm Ý nghiến răng mà nói như hét vào mặt của Dạ Hoàng:
- Ta tên là Tâm Ý, người Hải Dương, ta đi dã ngoại cùng bạn vô tình rớt xuống thác nước mà không hiểu lý do tại làm sao lại rơi ngay vào cái hồ nước của ngươi, nhớ kỹ ta tên Tâm Ý không phải Cung chủ Nguyệt Cốc gì đó mà ngươi cần tìm! Những gì cần nói ta đã nói hết rồi giờ có thể thả ta ra được chưa?
- Lại còn già mồm! Ngươi thật muốn chết!
Tâm Ý như muốn phát điên với cái tên đầu người mà não cá vàng này, cô cố hết sức mà hét lớn:
- Ta tên Tâm Ý,.... Tâm Ý.... ngươi có biết hay không hả! Thả ta ra, bớ làng nước ơi.... giết người cướp của... thả ra.... giết người cướp của.... hic....huuuu
Tâm Ý vừa la vừa khóc vang vọng khắp gian phòng, thêm một nhân vật soái ca xuất hiện người này nhìn phong thái tuấn mỹ, nét đẹp gần như hơn cả nữ nhân bước đi ung dung trên tay cầm chiếc quạt ngọc nhìn sơ thôi cũng đủ làm Tâm Ý ngẩn người, vừa mở cửa đi vào hắn nhìn thấy một màn này không khỏi bật cười, thái tử nhà hắn lại đang hơn thua với một tiểu cô nương, hắn chính là tứ vương gia Dạ Hàng là tứ đệ của Dạ Hoàng, hắn nhìn tiểu cô nương đang ngồi dưới sàn nhà khóc lóc thảm thương hắn không khỏi mủi lòng rút từ trong áo ra chiếc khăn tay đưa cô lao nước mắt rồi nói:
- Thái tử! Tiểu cô nương này là Cung Chủ Vọng Nguyệt Cốc mà huynh nói sao?
Dạ Hàng nhìn Tâm Ý sau đó lại nói tiếp:
- Tam ca đang ở thư phòng đợi huynh, huynh sang đó trước đi, đệ muốn ở đây nói chuyện với tiểu cô nương này một chút!
Dạ Hoàng gật đầu rồi xoay người rời đi, Tâm Ý lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, Dạ Hàng đỡ cô lên ghế ngồi sau đó cho người mang nước ấm đến để hắn rửa vết thương giúp cô, Tâm Ý cũng dần thả lỏng với hắn nhiều hơn, cô tự giới thiệu bản thân:
- Ta tên là Tâm Ý người Hải Dương! Ta vô tình đi lạc đến nơi này mà bị cái người mặt lạnh lúc nãy bắt cóc và giam giữ hành hạ ta ra như thế này đây! Ta muốn kiện hắn giam cầm người trái phép. Huynh làm ơn rủ lòng thương đưa ta ra khỏi nơi đây được hay không? Ta thật sự không biết Vọng Nguyệt Cốc gì đó là cái gì!
Tâm Ý vừa nói mà hai tay cũng đã tóm chặc lấy cánh tay Dạ Hàng, hắn cũng không câu nệ mà cười nói:
- Tâm Ý cô nương hãy ngồi xuống trước đã, từ từ ta sẽ giải thích cho thái tử hiểu, huynh ấy thực chất không phải người xấu!
Tâm ý lắc đầu, cô đón lấy tách trà của Dạ Hàng đưa qua rồi nói tiếp:
- Huynh tên là gì? Ở đây là đâu? Và ai là chủ tịch nước à không ý là vua?
Dạ Hàng cười trừ với những câu hỏi nghe rất khác lạ của cô đang hỏi hắn mà từ trước tới nay hắn chưa từng được nghe, hắn cũng chậm rãi trả lời từng câu cô hỏi:
- Ta tên Dạ Hàng là tứ vương gia con trai của Dạ Minh Hoàng Đế Nam Triều. Người cô gặp lúc nãy là Dạ Hoàng là thái tử điện hạ của Nam Triều, cô là đang ở phủ thái tử, có lẽ do cô xuất hiện ngay lúc huynh ấy đang truy bắt Cung Chủ Vọng Nguyệt Cốc nên đã có sự hiểu lầm ở đây. Ta thay mặt huynh ấy tạ lỗi với cô nương.
Tâm Ý vừa tiếp nhận một loạt thông tin nghe mà choáng cả đầu, nào là Dạ Hoàng, Dạ Hàng, Dạ Minh hoàng đế... Oh My God!.... cô xuyên vào cuốn tiểu thuyết "Cuộc chiến hoàng cung"!