Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi

Bột nhão nhỏ nằm nhoài trên bả vai chàng trai tóc đen, Giang Dĩ Lâm từ tốn đi vào một căn phòng khác.

“Còn tất cả bao nhiêu căn phòng?”

Giang Dĩ Lâm hỏi hệ thống trong đầu.

『 theo lý thuyết thì... Chỉ còn hai căn phòng cuối cùng nữa thôi. 』

Hệ thống nhẹ giọng đáp.

Chợt nó nổi lên vài phần hứng thú, nói tiếp, 『 Ngài Giang, đã không còn nhiều thời gian cho đến thời hạn kết thúc của phó bản này đâu đó... 』

『 nhưng mà, tiến độ tìm hiểu thế giới quan của ngài hiện tại chỉ mới đến 46% mà thôi.』

『 cho phép ta nhắc nhở ngài một chút, nếu như không đạt đến 80%, thì sẽ quyết định là đã thất bại. 』

『 một khi ngài thất bại, kết cục mà ngài phải nhận, không thể tưởng tượng được đâu đó.』

“Nếu như thất bại, cái giá ta sẽ phải trả lớn đến đâu?” Giang Dĩ Lâm nhẹ giọng hỏi.

Hệ thống nghiền ngẫm rồi cười nhẹ một cái, nói, 『 nếu như ngài thất bại, thế thì phó bản tiếp theo sẽ bước vào thế giới trừng phạt đấy. 』

『 ngài sẽ không nhận được bất kỳ gợi ý nào từ ta, cũng sẽ không có quá nhiều manh mối, mà chỉ có thể rơi vào cuộc chiến battle royale gần như tuyệt vọng.』

ba tồ rồ deo là một thể loại game, nay or nah

『… nếu như đến thời điểm đó... Chỉ e ngài phải tự cầu phúc chính mình mà thôi.』

Giang Dĩ Lâm sau khi nghe vậy, chỉ hơi chau mày, rồi một cách chậm rãi, đưa tay đặt lên nắm cửa căn phòng kế tiếp.

Chàng trai tóc đen thong dong đáp:

“Không phải còn hai căn phòng cuối nữa sao? Ta có lòng tin với bản thân mình.”

Cùng lúc đó, âm báo của Tổ chức SCP vang lên.

“Cảnh báo… cảnh báo…”

“Cánh cửa thứ năm sắp được mở ra – đang kiểm tra SCP, đang kiểm tra…”

“Yêu cầu thể thực nghiệm chuẩn bị sẵn sàng…”

“Mã vật thể: SCP-738, Giao kèo với quỷ.”

“Phân loại vật thể: Keter.”

_Keter?Giang Dĩ Lâm hơi dừng lại.

Trong đầu hắn bắt đầu không ngừng suy ngẫm về từ đơn này.

“Keter”, trong tiếng Do Thái có nghĩa là “Vương miện”.

Keter = כתר = Crown

Hebrew, (đọc là Hi-bru) tiếng Do Thái hay còn gọi là ngôn ngữ Hy Bá Lai, cổ ngữ được dùng trong thời Cựu Ước, tiếng Hebrew hiện đại là một trong hai ngôn ngữ chính thức của Nhà nước Israel (ngôn ngữ còn lại là tiếng Ả Rập chuẩn hiện đại), còn tiếng Hebrew tiền hiện đại được dùng khi cầu nguyện và nghiên cứu trong các cộng đồng người Do Thái hiện nay. Tiếng Hebrew cổ đại cũng là ngôn ngữ phụng vụ của người Samaria. Nói chung là đây là ngôn ngữ được dùng để viết Kinh Thánh Hebrew. Theo Wikipedia

Dựa trên ý nghĩa của từ này, hẳn là nó biểu thị cho cấp bậc cao nhất trong số vật thể mà Tổ chức SCP đang giam giữ.

Nói cách khác, dù cho mức độ khó khăn trong việc quản thúc đến cỡ nào đi nữa, tâm lý đề phòng con người của quái vật đã lên đến đẳng cấp này, thì con nào cũng nguy hiểm nhất.

“Giao kèo với quỷ... Rốt cuộc thì đây là vật thể như thế nào?”

Vào trước khi Giang Dĩ Lâm đẩy cửa, bỗng nhiên hắn có chút chờ mong.

Giang Dĩ Lâm đã luôn là một người theo chủ nghĩa vô thần.

Hắn không tin trên thế giới này tồn tại thần thánh chân chính, hoặc nói tồn tại ác quỷ chân chính.

Hệ thống... Thế giới tinh thần – cơ chế của bản thân...

Dù thật sự có tồn tại một con quỷ đi nữa, ẩn trong thế giới của nó, ngồi trên chiếc vương tọa cao quý...

_ giả sử có, thì gã ác ma kia, cũng chính là bản thân mình.

“Thật khiến người ta phải mong mỏi mà... Đến phó bản này lại được dịp gặp gỡ... Cái gọi là ác quỷ.”

Giang Dĩ Lâm mỉm cười, mở cửa và bước vào.

Kích thước căn phòng thứ tư xấp xỉ với căn phòng thứ ba, bức tường được xây từ gỗ sơn đỏ.

Nhìn khắp xung quanh cả căn phòng, trông không giống một phòng thí nghiệm cho lắm, mà giống như một phòng ngủ hơn.

Đập vào mắt Giang Dĩ Lâm, đó là một bộ... Bộ bàn ghế theo phong cách phương Tây à?

Theo như số lượng thường thức còn có thể nhớ được của chàng trai tóc đen thì lại rất am hiểu những món đồ gia dụng này, qua những đường nét hoa văn khắc trên chúng, hắn đoán, đây cũng là một bộ bàn ghế gỗ cẩm lai cũng rất có giá trị.

Bộ bàn ghế bao gồm một chiếc bàn làm việc hoa lệ, phía sau cái bàn đặt hai chiếc ghế.

Một cái là ghế dựa cao, được khắc hoa văn chìm, cho nên trông khá mộc mạc.

Còn cái ghế bên cạnh, nó có thấp hơn so với cái trước một chút, nhưng hình dáng hoa lệ hơn nhiều, và được bọc lớp đệm nhung màu tím sẫm, rất có cảm giác tao nhã.

Không biết vì sao, trong lúc quan sát bộ bàn ghế này, suy nghĩ của Giang Dĩ Lâm lại hơi ngao du về một cái phó bản trước đó.

_ bộ bàn ghế này... Và bộ bên trong thư phòng, lúc hắn còn là thiếu niên cha đỡ đầu đã ôm hắn ngồi ở đó, vừa kiên nhẫn giảng giải văn kiện cho hắn nghe, chúng trông khá giống nhau.Đẹp đẽ quý giá, thanh cao thâm trầm, tăm tối...

Bàn ghế vừa thể hiện phẩm vị tốt đẹp, mà cũng vừa bộc lộ sự u ám bên trong tâm hồn và cả dục vọng chiếm hữu có chút méo mó của chủ nhân nó.

Chàng trai tóc đen lắc lắc đầu, sắp xếp lại mớ suy nghĩ bay bổng trong đầu mình.

“Cho nên vị chủ nhân của bộ bàn ghế này, chính là ác quỷ đó ư?”

Ánh sáng khá tệ, nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến tầm nhìn của Giang Dĩ Lâm, hắn nhìn quanh một vòng, nhưng nhìn khắp cả căn phòng này, lại không thấy ai khác cả.

Chàng trai tóc đen đứng tại cửa, biểu cảm có phần khó nói.

_ đừng nói là phải ngồi lên cái ghế đó... Rồi mới có thể tiến hành cái gọi là “Giao dịch” đấy chứ?

_ ác quỷ... Cái gọi là ác quỷ, hàm nghĩa bên trong cách đặt tên của Tổ chức SCP đến cùng là ám chỉ cái gì? Vì sao đến tận bây giờ nó vẫn chưa xuất hiện?

_vì sao cấp bậc của vật thể này... Lại có thể được xếp vào bậc Keter trong truyền thuyết chứ?

Giang Dĩ Lâm suy nghĩ một chút, khẽ nhấc chân đi về phía bộ bàn ghế kia.

Không biết vì sao... Trên chiếc ghế dựa cao được đệm nhung thời thượng kia, lại toát lên một chất dụ hoặc vô hình.

Càng đến gần bộ bàn ghế đó, càng có thể cảm nhận được sự quái dị từ chiếc ghế này.

Chàng trai tóc đen chau mày, tuy rằng năng lực tự chủ của hắn rất mạnh, nhưng dù có nhận ra được luồng từ trường đáng ngờ này, lý trí như hắn cũng không cưỡng lại được đi đến.

Tựa như một người lữ hành đã quá mỏi mệt sau một ngày được thư giãn, hắn ngồi lên cái ghế đó, trái tim lẫn thần trí còn sót lại đều được mang ra giao vào tay quỷ dữ.

“Đến đây nào... Hãy đến ngồi vào đây đi.”

“Đến đây nào... Hãy đến ngồi vào đi... Cậu trai.”

“Vị trí này dành cho ngươi đấy... ngươi chỉ cần ngồi vào đây, tán đôi câu cùng ta, bất cứ nguyện vọng gì của ngươi ta đều có thể thực hiện giúp ngươi.”

Một giọng nói vô cùng êm ái vang lên bên tai hắn, khẽ khàng mà nhẹ ngâm, hệt như giọng nói không gì sánh bằng của Succubus (Hán việt: mị ma), khiến người ta mộng mị.

Nhưng mà, Giang Dĩ Lâm sau khi nghe được giọng nói ấy, trái lại bình tĩnh hơn vài lần.

Hắn cắn cắn môi, làn môi duyên dáng rớm cả máu, ép mình thoát ra khỏi luồng mê hoặc này.

Cảm nhận được luồng mê hoặc ẩn giấu trong bộ bàn ghế này, Giang Dĩ Lâm không khỏi nói với hệ thống trong đầu.

“Hệ thống, ta đoán rằng, giọng nói này hẳn là thuộc về ác quỷ trong SCP-738 – Giao kèo với quỷ.”

“Ác quỷ này không có thực thể, nó chỉ tồn tại trong ý thức của thực thể đã ngồi lên “ngai vàng” mà thôi... Hoặc cũng có thể trong đầu người sắp bị nó mê hoặc, có thể nghe được giọng nói của nó.”

「 tíccch... tíccch... 」

「 đang kiểm tra... đang kiểm tra...」

「 tiến độ tìm hiểu thế giới quan: 55% 」

Hệ thống đáp, 『 không sai, ngài Giang. 』

Chàng trai tóc đen nghe được lời hệ thống nói thì cười lạnh một tiếng, lại nói, “... Chẳng qua, gì mà bất cứ mong muốn nào đều có thể thực hiện, ta không tin.”

“Giao dịch? Há.”

“Ta chỉ tin... Trên thế giới này, tất cả giao kèo đều phải trả một cái giá rất lớn.”

“Tuyệt không đời nào có chuyện một bên đưa ra yêu cầu đến gần như phi lý, bên kia lại tỏ ra hoàn toàn chiều theo được.”

『 ngài thật sự cho là thế sao? 』

『 trước hết chưa nói không có bằng chứng, ngài chỉ cần ngồi lên... Là biết ngay thôi.』

『 ngồi vào rồi, tất cả các vấn đề đều sẽ được giải quyết, và tất cả mọi suy đoán đều sẽ được kiểm chứng thôi.』

Âm thanh máy móc dẫn dắt.

Hệ thống trong đầu Giang Dĩ Lâm, một cách chậm rãi hiện lên nụ cười đầy thâm ý.

_ ngài Giang thiên chân của ta ơi... Ngài sẽ không biết được đâu.

_ tương đương, ngài sao mà biết được?

_ ngài làm sao biết được trên thế giới này, thật sự có người, chỉ cần một ánh mắt thôi, mà đã khiến tất cả mọi người cam tâm tình nguyên dâng kỳ trân trong thiên hạ đến trước mặt hắn, cam tâm tình nguyện chiều theo hết thảy yêu cầu của hắn.

_ mà người đó... Chính là ngài đấy, mà điều kiện tiên quyết là, ngài phải ngoan ngoãn nằm trong lòng ta....

Sau khi đã nói hết suy đoán của mình với hệ thống rồi, Giang Dĩ Lâm nhắm mắt lại, vẻ mặt trong nháy mắt phấn chấn hẳn lên.

Hắn gần như trong cái chớp mắt mà cảm nhận tính bất khả tri của sinh vật này.

bất khả tri: về cơ bản có nghĩa là "không hiểu biết." Trong triết học có một quan điểm tên là thuyết bất khả tri, (Agnosticism, (from Greek agnōstos, “unknowable”)), nói một cách đúng đắn, đó là một học thuyết trong đó nêu rằng con người không thể nào có được tri thức về những tồn tại nằm ngoài những hiện tượng mà họ cảm nhận được. Nôm na là không thể biết nếu như nó không thể cảm nhận qua giác quan. Nguồn: Britainica Encyclopedia

Cho nên ý của Mưa thiên chân boi ở đây là ổng không biết được gì về con ác quỷ vô hình này nếu như dùng cách tiếp cận vấn đề thông thường nhất là bằng cảm nhận.

_ làm sao có thể... Thật sự làm như lời hệ thống nói, trực tiếp mà ngồi lên được chứ?

_ nhất định phải tìm hiểu thêm một chút đã.Chàng trai tóc đen nghĩ thế.

Bột nhão nhỏ vốn đang nằm nhoài trên vai hắn, cơ bản không ý thức được nguy cơ gì, vẫn cứ hồn nhiên ngoe ngoe xúc tu, sờ mó vành tai Giang Dĩ Lâm.

Giang Dĩ Lâm liếc Bột nhão nhỏ một cái, nhẹ giọng nói: “Ngoan nào, mi đi xem thử giúp ta.”

Bột nhão nhỏ nghiêng nghiêng đầu, ngó ngó bộ bàn ghế kỳ lạ kia, nó thật sự không cảm giác được bộ bàn ghế đấy có gì nguy hiểm, trừ việc mê hoặc nó đến ngồi vào, thì thoạt trông cũng không có gì khác thường.

Đôi mắt lanh lợi của sinh vật màu quả mọng kia nhẹ đảo, như đang ngẫm xem, nên thế nào để có được kết quả nghe có vẻ hợp lý đây.

Chợt nó quệt miệng, nằm trên vai Giang Dĩ Lâm, lấy xúc tu viết câu này.

_《 không, không muốn đi lắm》...“Vì sao?”

Chàng trai tóc đen hỏi.

Bột nhão nhỏ đột nhiên có chút ngượng ngùng, tiếp tục viết.

_ 《uhuhu... Thấy, thấy có hơi đáng sợ.》Giang Dĩ Lâm: “...”

_ đáng sợ á?

_ đùa gì thế... Lúc đó là ai đã hung hãn lấy thân trói chặt toàn thân đến vậy, rồi còn khống chế hành động của đối phương vào thời điểm đối mặt với Bác sĩ Dịch hạch hả?

Giang Dĩ Lâm nhìn con quái vật nhỏ với ánh mắt đánh giá, thấu hiểu cười cười.

_ không phải do sợ... Chắc là... Đang làm nũng nhỉ?

Chàng trai tóc đen bất đắc dĩ cười cười, vươn tay, nắm lấy cái xúc tu của bột nhão nhỏ trong lòng bàn tay mình.

Bột nhão nhỏ giật mình, trơ mắt nhìn phần chi nhớp nháp của nó được Giang Dĩ Lâm nhẹ nắn bóp.

Chàng trai tóc đen khẽ gục đầu, đưa cái xúc tu be bé xinh xinh đó đặt lên môi mình.

Gương mặt như bạch ngọc của hắn dưới ánh đèn mờ tối càng sâu sắc thêm góc cạnh khiến người khác si mê.

Hắn kề sát sinh vật hình chất thạch, như đang bố thí vậy, hôn lên một cái lên phần chi của nó.

“Ngoan, nghe ta đi mau.”

Đó là một cảm giác giống như bị điện giật vậy.

Nếm được ngon ngọt, bột nhão nhỏ lập tức phấn chấn tinh thần thu hồi xúc tu, hầu như là chỉ trong cái chớp nhoáng, nó nhảy xuống khỏi vai Giang Dĩ Lâm, đi đến chỗ bộ bàn ghế kỳ lạ kia với một tốc độ thật nhanh, phát ra tiếng “Loẹt xoẹt loẹt xoẹt…”.

Sinh vật hình quả mọng nhanh chóng vươn xúc tu, móc lên tay vịn ghế ngồi, mượn lực nhảy lên, chậm rãi vẽ một vòng trong không trung.

“Bịch…” một tiếng, bột nhão nhỏ ngã trên đệm nhung của ghế.

Thấy SCP-999 đã ngồi vào, Giang Dĩ Lâm nheo mắt, quan sát một cách kỹ càng nhất cử nhất động của bột nhão nhỏ.

Sinh vật hình chất thạch, sau khi điều chỉnh tư thế một chút, nó vững vàng ngồi xuống ghế.

Ban đầu bột nhão nhỏ cũng không có phản ứng gì, đôi mắt nhỏ lanh lợi của SCP-999 còn đảo tới lui, vươn mấy cuộn xúc tu chà chà tay vịn một chút, phát hiện thật sự không có vấn đề gì khác, thế là lại vươn tiếp một cái xúc tu be bé, hươ hươ với Giang Dĩ Lâm, như muốn nói: “Không có gì hết á, mau tới đây đi!”

Giang Dĩ Lâm chau mày, toan đi đến nghiên cứu một chút.

Ngay sau đó, biểu cảm hắn lập tức thay đổi.

Ngồi trên ghế dựa cao, hình như nó đã nhìn thấy cái gì đó khiến nó đi vào ảo giác, cái đầu của bột nhão nhỏ bỗng ngả ra sau, đôi mắt nhỏ long lanh nước ấy, chợt nhìn thẳng vào một hướng nào đó.

“Gru gru gru... gru gru gru...”

“Gru gru gru... gru gru gru...”

Một lát sau, trong mắt nó ánh lên ánh sáng hoàn toàn khác, rồi lại bất ngờ cười khúc khích, miệng chảy cả nước hoa quả như con nít chảy dãi vậy, nhỏ cả trên đất, phát ra tiếng “Lách tách... lách tách... ”

_ xảy ra chuyện gì? Quái vật Cù lét ngồi trên ghế đã nhìn thấy cái gì?

Chàng trai tóc đen chau mày.

Dần dần, bột nhão nhỏ dựa cả vào lưng ghế đã thăng (high đấy) sau một thời gian ngắn, bỗng bày ra vẻ mặt choáng váng, đôi mắt nháy liên tục.

Đôi mắt nó khẽ đảo, miệng cất tiếng gù gù, cứ như động vật nhỏ đang cầu yêu vậy, uể oải vươn mười mấy cuốn xúc tu quấn quanh tay vịn, bắt chước Poodle từ từ ủi lên.

Giang Dĩ Lâm: “...”

_ đên lúc này, chàng trai tóc đen chợt có hơi hối hận đã để Quái vật Cù lét đi thăm dò vật thể này.

Hắn toan tiến lên kéo SCP-999 xuống, nhưng, qua vài giây sau, trên ghế đệm nhung này, bột nhão nhỏ cọ tay vịn, chợt gào lên một tiếng đầy sung sướng, sau đó xúc tu lăn một vòng, mắt nhỏ chớp chớp, hôn mê bất tỉnh.

“Thật sự là thất thố mà... ”

Chàng trai tóc đen nhíu mày nói.

_ khi nãy rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc thì SCP-999 ngồi lên ghế của ác quỷ đã thấy gì?

Giang Dĩ Lâm nghĩ mãi không ra, kéo bột nhão nhỏ khỏi chỗ ngồi. Thứ sinh vật dạng thạch mềm mềm kia, lúc này đã hoàn toàn hôn mê, nằm trong lòng cọ cọ.

Hắn quan sát một cách tỉ mỉ bộ bàn ghế kia, phát hiện trên chỗ ngồi bỗng xuất hiện một tấm giấy da dê màu vàng, cùng với một cây bút lông đen.

Giang Dĩ Lâm đến gần, chỗ khi nãy bột nhão nhỏ ngồi có thể thấy rõ ràng hơn, bỗng nó lung lay, như có thứ gì ngồi ở đó, trên tấm đệm nhung lõm xuống.

“Phù…”

Người kia thổi một hơi đến hắn, hành động cợt nhả mà lại ngả ngớn.

Như thể có một người vô hình, đang ngồi ở đó, nở nụ cười chế giễu với chàng trai tóc đen.

Mà Giang Dĩ Lâm lại hoàn toàn không nhìn thấy bộ dạng lẫn thân hình y.

Sinh vật không thể nhìn thấy kia, y điều khiển bút lông chim, nhẹ nhàng viết xuống trên giấy da dê.

Chàng trai tóc đen đưa tay, tay vừa chạm vào tờ giấy da dê thô ráp kia, chợt cảm nhận được ngón tay mình như bị thứ gì đó liếm một cái.

Hắn nghe thấy tiếng cười mềm nhẹ vang lên bên tai mình.

Giang Dĩ Lâm cầm tờ giấy bằng da dê kia lên.

Trên tờ giấy chỉ viết ngắn gọn vài chữ...

“… lâu rồi không gặp.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui