Nhân Vật Trong Game Kinh Dị Đều Yêu Thầm Tôi



//
""""Giọng nói của hệ thống bặc đi trong giây lát.

「Ý ngài là... Ngài nghi ngờ, những đứa trẻ ấy, có quan hệ với những món đồ chơi kia sao?」

"Ừ." Giang Dĩ Lâm gấp gọn tờ báo.

"Sự kiện ấy, đã trôi qua được 5 năm rồi."

"Vụ án trẻ em mất tích tại tiệm ăn Freddy... Cái từ "Mất tích" này, vốn nó đã mang theo rất nhiều sự càng muốn giấu đi càng muốn lộ tẩy;

Giả sử...

Cả năm đứa trẻ đều chết,

Nhưng lại không tìm được thi thể,

Như vậy thì có thể gán cho cái từ "Mất tích" này mà... Dựng nên màn lặng sóng giả tạo này."

「Vậy ngài cảm thấy, nếu như cả năm đứa trẻ ấy đều chết cả... Thi thể của chúng nó, sẽ được giấu ở đâu đây?」

Ánh mắt Giang Dĩ Lâm trở nên thâm thúy, ngón tay hắn nhịp nhịp trên trán, cứ như đã tiến vào trạng thái đặc biệt nào đó vậy.

"Chúng ta, thử làm một bài trắc nghiệm tâm lý đi."

"Giả sử... Ta là một tên biến thái, ta ngược đãi trẻ em làm niềm vui;

Như thế, ta nhất định sẽ mang thi thể của những đứa trẻ này, đặt ở những nơi những đứa trẻ hoạt bát đáng yêu khác, luôn có thể nhìn thấy mỗi ngày;

_Sống hay chết,

_Động và tĩnh...Mi không cảm thấy, rằng khả năng này phù hợp với mỹ học và thú vui tao nhã của ta không?"

Giang Dĩ Lâm thử đặt mình vào góc độ của hung thủ, đến khi thoát ra rồi, mà vẫn cảm thấy một sự bức rức khó nói hết được.

_Trên thế giới này, bạn không thể không thừa nhận, thật sự có tồn tại số ít biến thái... Bọn họ lấy giết chóc làm mỹ học, bất cứ phạm trù phản tam quan, chúng đều là những tồn tại mà họ thưởng thức.

Phải rồi nhỉ,

Tên điên ấy... Tên biến thái ấy;

Gã mang thi thể của bọn trẻ... Ướp chúng bằng phương pháp đặc biệt nào đó... Sau đó giấu vào đám đồ chơi!

Cho nên ấy,

Vào đêm đó, khi mà đồ chơi Chica xé toang mồm mình ra, 

Giang Dĩ Lâm đã không nhìn lầm... Những sợi chỉ đen ngòm ấy, chính là tóc người!

Tít ---- tít ----

Tít ---- tít ----

Mức độ thăm dò thế giới quan: 40%

Âm thanh nhắc nhở lạnh như băng nhảy lên, chẳng khác gì thẳng thắn với Giang Dĩ Lâm, suy đoán của hắn, không có gì là không đúng.

Giang Dĩ Lâm sờ mũi một cái, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Ở một khắc ấy... Hắn ước gì hắn đã đoán lầm.

Một ngày, cứ thế bình thản trôi qua.

Giang Dĩ Lâm một lần nữa bước vào tiệm ăn Freddy, khi đó đã là buổi tối.

Người chủ quán ăn da trắng người phì ấy, đang quét dọn bên cạnh những cái bàn.

Trên người ông đeo một cái tạp dề màu đen, như là sợ bẩn văng lên người mình vậy.

"Cậu tới rồi đấy à... Giang."

Chủ quán ăn nở một nụ cười ngại ngùng, "Nghe Vincent nói rằng là, cậu đã bình an vô sự vượt qua đêm đầu tiên, thật tốt quá."

Giang Dĩ Lâm cười một cái với chủ quán.

Hắn cực kỳ tự nhiên kéo ghế ra, sau đó ngồi xuống.

Giang Dĩ Lâm có một cặp chân dài, hắn bắt chéo chân, tạo thành một nét cong hoàn hảo.

Tầm mắt của tay chủ quán người da trắng này, có hơi dừng lại một chốc, rồi như bị hoảng hồn mà dời đi, trên gương mặt núc ních hiện lên vẻ xin lỗi và ngượng ngùng.

Chàng thanh niên tóc đen hỏi, "Mạo muội hỏi chú một câu... Ngài Vincent, đã đến nhận việc từ khi nào vậy?"

Vào giờ này, Vincent cũng đã kết thúc ca sáng, trong phòng ăn đã không thấy bóng dáng anh ta đâu.

"À... Hình như là không lâu sau khi vụ án mất tích thì phải..."

Trong mắt tay chủ quán người da trắng hiện lên vẻ mơ hồ, ông sầu não nhíu mày một cái, "Trên thực tế thì... Vì vụ án mất tích trẻ em và bảo vệ bị tấn công cho nên mới... Nơi này, hiếm người tình nguyện tới xin việc bảo vệ lắm..."

"_Thượng đế phù hộ, lúc ấy, Vincent đã xuất hiện."

Ký ức quay về buổi chiều ngày hôm ấy.

Tay chủ tiệm ăn người da trắng bắt đầu cố gắng nhớ lại...

Một người đàn ông tóc vàng có sắc mặt âm trầm bước vào tiệm ăn, trên người anh mang theo cái lạnh cuối thu đầy lôi cuốn, bên khóe môi cong lên một nụ cười, như một lưỡi dao vậy.

Anh ta đặt tờ rơi tuyển dụng lên bàn, rồi tờ giấy nhẹ rơi xuống đất.

"_Tôi tới xin việc, việc trực ban ngày."

Giang Dĩ Lâm nghe tay chủ tiệm ăn kể lại rồi, hắn như có điều suy nghĩ mà ngón tay gõ gõ mặt bàn.

_Tất cả suy đoán, dường như đã tiến gần hơn về một hướng.

"Cám ơn chú, ngoài cái này ra, tôi còn muốn hỏi một chuyện nữa..."

Giang Dĩ Lâm như thuận miệng mà hỏi, "Việc bảo dưỡng mấy món đồ chơi kia, là ai phụ trách vậy?"

"Việc bảo dưỡng ư...? Việc đó căn bản là Vincent phụ trách đấy thôi."

Tay chủ tiệm ăn bắt đầu khen ngơi thái độ làm việc của Vincent, chân thành phát ra từ tận đáy lòng mình.

"Việc bảo dưỡng đồ chơi không cần phải làm thường xuyên, nhưng cậu ta đã làm là làm vô cùng có tâm, hơn nữa còn không cho phép người ngoài xen vào trong lúc làm việc... Ha ha, rất kỳ lạ nhỉ, một chủ tiệm ăn như ta, thế mà việc cần làm lại rất ít luôn."

"_Vincent đúng là quá tẫn trách nhỉ."

Giang Dĩ Lâm nhìn tay chủ tiệm ăn hồi lâu, rồi mỉm cười nói "Tốt, tôi hiểu rồi, cảm ơn chú."

Tay chủ tiệm ăn nhún vai một cái, nói giọng điệu chậm rãi từ tốn, đem lại một cảm giác bao dung.

Ông đẩy cốc nước lạnh trên bàn phía trước mặt tới, rồi nói, "Ta hiểu đám thanh niên các cậu mà... Mấy chuyện này thì nhiệt tình lắm."

"Tò mò là tốt, ta sẽ dùng hết mọi khả năng của ta, để mà cung cấp cho cậu nhiều hơn chi tiết vụ án."

"_Uống miếng nước đi này... Giang, ta chúc cậu có thể vượt qua đêm thứ hai này."

"Ta có một câu hỏi, hệ thống.

"Giả sử như, ta có thể làm đầy thanh tiến độ điều tra game nhánh Tiệm ăn Freddy trước thời hạn, cũng như ghép lại hoàn chỉnh câu chuyện của thế giới này, như vậy, ta có thể thoát ra khỏi game này trước thời hạn được chứ?"

Trên lý thuyết là có thể.

Hệ thống suy nghĩ một chút, rồi đáp, 「Thế ngài Giang, hiện tại ngài đã nối lại hoàn chỉnh những manh mối rồi sao?」

"Chưa, vẫn chưa."

Giang Dĩ Lâm liếm môi một cái, "... Những mảnh ghép, chúng vẫn còn thiếu vài mảnh ghép nhỏ."

"_Đại khái là... Qua đêm thứ hai này, suy đoán của ta rồi sẽ được nghiệm chứng thôi."

Tối trời vắng bóng ai, tiếng chuông vang lên vào thời khắc nửa đêm, báo hiệu đêm thứ hai ở tiệm ăn Freddy đã đến...

Có kinh nghiệm từ đêm đầu tiên, Giang Dĩ Lâm rất nhanh đã tiến vào trạng thái, hắn bật các thiết bị theo dõi lên, nhưng lại phát hiện... Trong căn phòng mà, vốn dĩ chỉ có những món đồ chơi kích thước lớn - Freddy và con cáo thương tật kia... Dôi ra một món đồ chơi.

Đó là một món đồ chơi bằng gỗ, đầu mũi nó là một miếng hình tam giác màu đỏ, đội một cái mũ trông như vỏ dưa úp ngược.

Nhưng cái khiến người khác phải hãi hùng hơn...Chính là con mắt của nó...

_Nó có một đôi mắt, chúng hệt như mắt người thật vậy.

Cứ như...

Gắn đôi tròng mắt của con người, 

Bỏ vào một quả cầu nho nhỏ.

Tay trái nó cầm một quả cầu màu đỏ, tay phải cầm một bảng hướng dẫn, trên đó viết "Balloon".

Mà vào lúc Giang Dĩ Lâm vừa bật camera lên, nó lại cất một giọng giòn giã, nói một tiếng.

"_HI ~"

"Sáu món đồ chơi... Tại sao lại dôi ra thêm một con?"

Giang Dĩ Lâm ngây ra, hắn vốn nghĩ rằng... Năm đứa trẻ ấy, bởi vì một số nguyên nhân, mà linh hồn bị nhốt vào những món đồ chơi ấy, trở thành một tồn tại như oán linh vậy.

Nhưng mà ấy, lúc này từ đâu ra một con mang quả cầu, đã phá vỡ hoàn toàn suy đoán ban đầu của hắn...

"Reng reng reng ---"

Cứ như bùa đòi mạng vậy, tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên!

Giang Dĩ Lâm thấy một dãy số y đúc như... Dãy số hồi tối hôm qua gọi đến.

Giang Dĩ Lâm nhíu mày một cái, sau đó nhận máy.

_Tiếng thở dốc nặng nề.

_Xen lẫn khát cầu của sự ham muốn chưa được thỏa mãn, xuyên qua khoảng cách điện thoại, như có thể nhìn thấy hình ảnh người đàn ông tóc vàng ấy động tình.

"Vincent."

Giọng nói của Giang Dĩ Lâm vô cùng dịu dàng, thậm chí còn ngậm ý cười, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ lạnh lùng đến sợ, "Bộ anh là chó đực đang động dục đấy à?"

"Ha, ha... Há, bé cưng của tôi ơi..." Tiếng nước nhớp nhúa đầu bên kia càng trở nên kịch liệt hơn! Chưa đầy vài giây sau, âm thanh kéo dài cao vút từ bên đó chui vào tai...

Vincent cười trầm vô cùng, "Vừa nghe giọng em là ra luôn rồi..."

Thiệt hiển nhiên, anh ta còn canh cánh chuyện bị Giang Dĩ Lâm chế giễu hồi trưa, việc gọi đến này cứ như, là đây chứng tỏ bản thân mình...

_Anh, khỏe lắm đấy.

Giang Dĩ Lâm vẫn lưu ý hành tung của đám đồ chơi trong phòng quản lý, hắn tùy tiện giữ điện thoại bằng tay phải.

Hắn đưa tay trái ra, chầm chậm gõ gõ trên cái bàn khắc hoa văn, nụ cười nở rộ nơi khóe môi, hắn nói ra lời mang theo đôi chút giễu cợt: "Ồ? Mới đó mà đã ra rồi ư, xem ra... Vincent bé nhỏ của chúng ta đúng là yếu thật rồi..."

Hắn hạ tông giọng xuống, giọng nói từ tính mang theo sự mờ ám trí mạng.

Vincent cười, trong nụ cười ấy, hệt như mang theo vẻ cưng chiều một cách quái dị.

"Em nói yếu cũng được thôi... Tôi không phủ nhận, dù sao thì, gần như bất cứ người nào, đối diện với em không ai có thể giữ vững được lâu đâu."

Cái tay cầm điện thoại của Giang Dĩ Lâm hơi siết chặt.

_Cái cảm giác nguy hiểm khiến người khác căng cả da đầu... Lại tiếp tục dâng lên.

Trong lòng hắn... Vincent có hiềm nghi rất cao, nhưng vẫn còn đó những điểm đáng ngờ khác và cảm giác không hài hòa nữa.

_Chính những vấn đề này... Khiến hắn vẫn chưa thể hoàn toàn xác thực thân phận của Vincent.

Hắn toan nói gì đó, thì đột nhiên như muốn ngừng thở.

Hắn chứng kiến... Trong căn phòng của cậu bé bong bóng, gấu Freddy và con cáo hỏng...

Con cáo kim loại ấy,

Bất ngờ leo lên mái nhà...

Nó quấn đuôi rồi ló đầu ra,

Một đôi mắt như hột bi trương ra,

Lom lom nhìn ống kính bên kia...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui