//
Giang Dĩ Lâm mở mắt ra lần nữa.
Hắn nhận ra mình vẫn còn nằm trong cái phòng kín ấy.
Phòng kín không có đồ đạc gì hết, vẫn trống trơn, kể cả mấy con quái nhỏ của phụ bản ký ức ở ké trong này, cũng không lại xuất hiện nữa.
Giang Dĩ Lâm ngồi dậy, giơ tay ra trước mặt, chậm rãi xòe tay ra, sau đó từ từ nắm lại.
Chàng trai tóc đen lẩm bẩm, “Tất cả những thứ này cũng kết thúc luôn sao?”
Đúng lúc này…
Một cách ồ ạt, những thước phim như ký ức chậm rãi chiếu trong đầu hắn, có một chớp mắt còn khiến đầu hắn nhói đau.
…
Điều đáng sợ nhất trên thế giới này là nghi ngờ chính bản thân mình.
Buổi đêm đen kịt.
Giang Dĩ Lâm lại mở mắt ra, phát hiện mình đang ở trong thư phòng trước đây.
Hắn thấy mình đang đứng trước bàn sách, biểu cảm cơ hồ vài chỗ không đúng.
Chàng trai tóc đen ra sức xé toang, vò vụn đống văn kiện trên bàn, đến khi chúng trở thành mảnh vụn, không thể ghép lại sự thật trên mặt chữ được nữa.
Trong một bìa hồ sơ, hình như là thư báo, dù chữ viết đã cố gắng ngụy trang, che đi không ít tin tức hữu dụng, nhưng hắn nhìn đầu nét bút ấy lại có cảm giác quen thuộc không rõ.
Giang Dĩ Lâm cũng quan sát qua trước khi ngẫm cho kỹ.
‘Hắn’ cũng nhìn ra rồi, trong mấy giấy tờ này có khả năng mang nội dung bí mật, phải sắp xếp những chữ này bằng nhiều tổ hợp, rồi suy luận thêm vài bước nữa mới có thể giải ra tất cả.
‘Chàng trai tóc đen’ châm một điếu thuốc, ngọn khói lượn lờ trước mặt, có lúc làm mơ hồ gương mặt hắn.
Giang Dĩ Lâm thấy cảnh này không khỏi nhíu mày.
Hắn thấy mình đúng ra bình thường không hút thuốc, nhưng mà lần này lại ngoại lệ.
“Sốt ruột lắm sao?”
Giang Dĩ Lâm nhìn mình mà lẩm bẩm.
Hắn nhắm mắt, như thể cảm nhận được toàn bộ nỗi lòng đã từng có của chính mình khi đó.
_ sao lại có kết quả như thế được…
_ tất cả tài liệu, tất cả câu đố sau khi giải ra, kết hợp lại cho ra một câu như vậy…
_ “H u n g t h ủ t h ậ t r a l à m à y... G i a n g D ĩ L â m y ê u q u ý!”
Chàng trai tóc đen mân mê dòng chữ trên vò giấy vụn dưới đất, cảm giác quen thuộc này không phải giả.
_ dù rằng ngụy trang hoàn hảo đến như thế vẫn còn đó cảm giác quen thuộc quái đản… Hắn cũng không tin nội dung trên giấy, bởi vì vẫn tồn tại khả năng khác.
_ trên thế giới này, vẫn tồn tại một người khác, có thể dùng cách đó với chữ viết của mình mà kể lại chuyện của hơn một thập kỷ thật chi tiết, đồng thời biết rõ sự tò mò cũng như hiếu thắng của, biến nó thành một trò chơi tâm lý, khiêu khích thần kinh hắn.
Chàng trai tóc đen tay cầm điếu thuốc run nhẹ, rồi ném nó vào bãi vụn giấy đầy đất.
Phút chốc,
Các miếng ghép bị đốt sạch…
Tất cả thông tin, đều biến mất.
…
Khung cảnh bỗng chốc thay đổi.
Giang Dĩ Lâm nhìn thấy, ký ức của mình dường như lùi ra về sau, lúc hắn và Joker cùng dọn ra một căn hộ.
Trước bàn ăn, Joker một mực lo lắng nhìn mình.
Người trẻ tuổi này tuy đã được hắn mang ra khỏi sòng bạc nhưng vẫn còn vẻ sợ sệt, giống như không hoàn toàn quen với nhà Giang Dĩ Lâm, cũng không được thuận lợi, dũng khí để mà chào đón cuộc sống mới.
“Giang… Dạo này anh thế nào rồi? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Joker xem ra đang quan tâm hắn, nhẹ nhàng hỏi thăm.
“Tôi cứ thấy dạo này trạng thái của anh lạ lạ, giống như luôn lo sợ bị người ta theo dõi… Còn có hơi gắt gỏng nữa.”
“Sao vậy, Giang…? Có muốn đi khám bác sĩ tâm lý thử không?”
Joker cẩn thận hỏi.
Lúc Joker đối mắt được với chàng trai tóc đen, hắn lắc đầu, nói, “Không cần, tôi chỉ thấy hơi không khỏe. Cảm ơn sự quan tâm của cậu.”
Joker nghe Giang Dĩ Lâm nói thế thì sầm mặt, dường như nhận ra chàng trai hơi không thật lòng với mình.
Y mím môi, không nói thêm gì, tiếp tục lo giúp chàng trai chuẩn bị cơm nước.
Giang Dĩ Lâm nghĩ trong lòng: “Ta nhớ, lúc còn trong phụ bản, ta biết được một tin là Joker cũng mất tích, vậy tiếp theo…”
…
Chớp mắt đã nhảy cảnh.
Giang Dĩ Lâm to mắt nhìn.
Hắn thấy hình như mình được cho một cuốn băng ghi hình.
Băng ghi hình là loại bình thường nhất, bên trên cũng không có bất kỳ vết xước hoặc vết hằn do bị viết lên.
Chàng trai tóc đen bỏ cuốn băng vào hộp chiếu bóng.
Cuốn băng được chiếu lên, hình ảnh mờ tối chợt hiện ra.
Trong băng hình là Joker bị một người tướng tá cực giống mình… Nói đúng hơn là gần như y đúc, trói lại trong một căn phòng kín.
Joker đầu bị bịt nilon màu xám, người bị trói bằng dây thừng, còn có một cái cưa máy to tướng đang lăm le cổ cậu.
Người kia chuẩn bị xong xuôi hết rồi đi tới màn hình.
Hắn một bút đi hết, lực viết hơi mạnh, nhưng nhìn nét bút, lại chính là chữ viết mình.
Màn hình rung lắc được người nọ viết mấy chữ nội dung hơi bi ghê người.
“… t a m u ố n c h ơ i m ộ t c h ơ i v ớ i b ồ... T ớ i đ â y n à o, đ o á n x e m t a l à a i?”
Giang Dĩ Lâm nheo mắt, nhìn những chữ kia, chậm rãi đọc thành tiếng.
_giỏi đấy, đây chẳng lẽ là nhân cách thứ hai… Đang khiêu khích ta à?
…
Hình ảnh cứ chuyển động vài lần, cuối cùng mới cố định ở cảnh sau cùng.
Đó là một bệnh viện.
Trong phòng chờ khám có mùi nước khử trùng lửng lơ trong không khí, mui như vậy, cơ hồ quanh quẩn nơi đầu mũi Giang Dĩ Lâm.
Hắn chậm rã quay đầu thì thấy một mình khác cùng với một người có vẻ là bác sĩ.
Chàng trai tóc đen ngồi đó, bắt chéo tay, mà trước mặt hắn rõ ràng là vị bác sĩ tên Hades Giang Dĩ Lâm đã gặp ở bệnh viện tâm thần Núi Lớn.
Bác sĩ đẩy mắt kính, trên gương mặt lạnh lùng đầy sức hút mang chút phức tạp.
“Cậu Giang, chào buổi trưa.”
“Ở đây, tôi không thể không báo cho cậu một tin, không biết là cậu đã đủ sẵn sàng đón nhận nó chưa.”
Bác sĩ Hades nói với giọng thiếu hơi người, không chút phập phồng, như thể lời y nói ra không phải là đánh giá về bệnh tình của bác sĩ dành cho bệnh nhân, mà là máy gì đang báo giờ vậy.
“Cậu Giang, theo như đánh giá, cậu có tình trạng phân liệt nhân cách khá nghiêm trọng, nhân cách chủ là cậu có vẻ như chưa bao giờ cảm nhận được sự tồn tại của nhân cách thứ hai cả…”
“Theo tôi được biết, những người xung quanh cậu trong vòng một năm đều mất tích một cách ly kỳ, cậu vẫn luôn chắc chắn rằng hung thủ nằm trong những người mà cậu quen, nhưng khi cảnh sát New York thu thập chứng cứ đều hướng về cậu.”
“Tất nhiên, người phạm tội, đều do nhân cách thứ hai gây nên, vì vậy, cậu không cần phải chịu trách nhiệm cho hành vi phạm tội của mình. Thế nhưng…”
“Từ nay về sau, cậu sẽ được đưa đến bệnh viện tâm thần, cách ly và trị liệu cả đời.”
“…vô cùng xin lỗi, ngoài ra, tôi không thể giúp được cậu gì cả.”
Bác sĩ Hades chậm rãi cúi thấp đầu.
Y nói rồi, gương mặt điển trai của y có chiếc khẩu trang che khuất cảm xúc ẩn giấu bên dưới.
…
Sau đó…
Trong khi đang không ngừng hồi tưởng lại ký ức, Giang Dĩ Lâm mở mắt ra.
Hắn chỉ cưỡi ngựa xem hoa lướt qua một lần mấy thứ này.
Chúng nó có vẻ cũng tượng trưng cho quá khứ của hắn, hoặc ký ức bị hắn quên đi.
_thư từ bí mật, Joker, băng ghi hình, cùng với đánh giá tinh thần sau cùng của bác sĩ Hades…Tất cả, cứ như thể chỉ rõ xiềng xích khóa lại ký ức kia cho hắn vậy.
Thế nhưng, Giang Dĩ Lâm vẫn cứ cảm giác trong đầu mình có chút mù mờ, giống như vẫn còn một lớp màn mỏng, nhẹ nhàng bọc bên trên.
“Đây là chân tướng sao? Vậy… Ta có thể đi khỏi nơi này không đây.”
Chàng trai tóc đen đứng dậy, một cách chậm rãi, đến cánh cửa phòng.
Hắn đặt tay lên chốt cửa, như muốn mở cửa, ra khỏi nơi này.
Qua hồi lâu.
Tay hắn, vẫn luôn giữ phía trên không chạm vào, từ đầu tới đuôi, cái chốt kim loại kia.
“Không đúng, không đúng…”
“Ta vẫn cảm thấy, có chỗ không đúng.”
Giang Dĩ Lâm rút tay về, hắn ngẩng đầu nhìn cánh cửa.
Cánh cửa này cực kỳ bình thường, trông không hề có gì bất thường, nhìn không khác gì cửa hay dùng trong mấy nhà trọ bình dân vậy.
Giang Dĩ Lâm nhìn cánh cửa, trong đầu lại nghĩ điều hệ thống từ nói cho hắn lúc mới vào.
_ 『khi ngài đặt tay lên chốt cửa, ngài sẽ chết, đồng thời cái vòng lặp này sẽ cứ quay lại không kết thúc. 』
“Thì ra là thế.”
Giang Dĩ Lâm lẩm bẩm.
“Mơ trong mơ, bẫy trong bẫy…”
Chàng trai tóc đen từ từ nhắm hai mắt, môi hơi nhếch, “Chúng cũng không phải là thật, ta cũng không trở về thế giới hiện thực gì cả.”
“Cơ bản là nơi này không phải hiện thực, nơi này là…”
“… nơi này là thế giới thuộc về ý thức của mày, tao nói đúng không?”
Giang Dĩ Lâm chợt mở bừng mắt, trong mắt xẹt qua vẻ lạnh lùng.
Hắn xoay người, nhìn người nọ bất ngờ xuất hiện phía sau.
_ cái người, không thể quen hơn nữa.