Nhàn Vương Kiêu Ngạo

“Gặp qua hoàng tử!”

Trong đại sảnh Tiêu Dao cốc, một trung niên nam tử mặc lam bào thấy Hạ Tư Lạc đi đến liền đứng dậy hành lễ với hắn.

“Ân!” Hạ Tư Lạc đơn giản gật đầu, ngồi xuống. Tô Khinh Lăng bên kia cũng tự động không khách khí hạ toạ bên cạnh hắn, hoàn toàn không nhìn đến biểu tình kinh ngạc của người Bắc Phượng kia. Nàng ngược lại có hứng thú đánh giá gã.

Y phục gã mặc có chút giống với quan phục Minh triều, không biết Bắc Phượng quốc với Minh triều liệu có tập tục giống nhau không nhỉ? Ân, phải tới Bắc Phượng đi một vòng xem sao mới được.

“Có chuyện gì sao?” Hạ Tư Lạc lãnh mâu nhìn trung niên nam tử, thản nhiên hỏi. Hơi thở hắn tựa như băng tuyết, cự tuyệt người khác, khiến cho người ta có cảm giác chỉ cần lại gần hắn một chút cũng có thể đông lại. Nhưng kì quái là, Nhàn Vương bên cạnh vẻ mặt rất tự nhiên, giống như trước mặt không phải hàn băng mà là thái dương ấm áp. Điều này khiến chính bản thân Hạ Tư Lạc cũng không hiểu nổi. “Hắn” thế nhưng không ngại hắn?

“Này…” Người tới nhìn Tô Khinh Lăng, biểu tình kia chính là không muốn để Tô Khinh Lăng nghe lời gã nói.

“Các ngươi cứ việc tán gẫu, không cần quan tâm ta.” Tô Khinh Lăng sao không hiểu ý tứ của gã, nhưng nàng làm bộ như không hiểu, hướng gã kia giơ tay làm thủ thế, chính là ngồi đó không đi.

Trung niên nam tử mím môi không nói. Cái gì gọi là cứ việc tán gẫu, không cần quan tâm “hắn”? Người này đến cùng là ai?

Hạ Tư Lạc cũng cụp mi, liếc nhìn Nhàn Vương ngồi bên đang đùa nghịch ngón tay. Đối với vị thiếu niên Vương gia tuấn mỹ này, hắn cũng không rõ, cảm giác mê võng không thôi.

“Ngươi ra ngoài trước đi.”

“Ngươi xác định?” Tô Khinh Lăng ngẩng đầu, ánh mắt trợn lên nhìn Hạ Tư Lạc, trong lòng không khỏi thầm rủa hắn. Kháo, hắn không giải thích cho nàng thì thôi, còn muốn nàng đi ra?

Hạ Tư Lạc không phản ứng, còn trung niên nam tử kia mặt đầy hắc tuyền.

“Hoàng tử, không biết vị này là…” Gã nhìn nhìn Tô Khinh Lăng đánh giá. Một thân y phục cẩm hoa, làn da trắng nộn trong suốt, thoạt nhìn thì chính là kiêu công tử thế gia được nuông chiều, nhưng “hắn” với hoàng tử có quan hệ gì a?

“Nam Diệu hoàng triều Nhàn Vương gia.” Hạ Tư Lạc thản nhiên nói, đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Tô Khinh Lăng.

“Hoá ra là Nhàn Vương.” Trung niên nam tử hướng Tô Khinh Lăng chắp tay hành lễ. Không nghĩ tới a, cư nhiên một cái Vương gia.

“Khách khí khách khí.” Tô Khinh Lăng phẩy phẩy tay, mắt cùng Hạ Tư Lạc giao chiến. Được rồi, nếu hắn đã kiên quyết không cho mình nghe, vậy nàng đi, cùng lắm là nghe lén.

“Các ngươi tán gẫu đi, ta không quấy rầy.”

Dứt lời, nàng phe phẩy ngọc cốt phiến, nghênh ngang rời đi.

Đợi sau khi bóng nàng đã khuất, Hạ Tư Lạc mới thu hồi tầm mắt, lẳng lặng nhìn trung niên nam tử.

“Nói đi.”

“Hồi hoàng tử, thuộc hạ phụng mệnh Nghiên Quý phi tới thỉnh người về nước.” Trung niên nam tử cũng không dài dòng, trực tiếp nói ra. Quý phi trong miệng gã cũng chính là mẫu phi Hạ Tư Lạc, Tô Nghiên Đình.

Hạ Tư Lạc mày nhíu càng chặt. Mẫu phi không thường kêu hắn trở về, lần này thế nhưng phái thân tín đến đây, chẳng lẽ có chuyện trọng yếu?

“Đã xảy ra chuyện gì?”

“Tố Vương mưu phản.”

Tố Vương là nhi tử của Liên Quý phi, đối thủ một mất một còn với Nghiên Quý phi. Hai vị Quý phi trừ trước đến nay đều thuỷ hoả bất dung, cho nên Tố Vương cũng không thích Hạ Tư Lạc. Nếu để Tố Vương mưu phản thành công, phe cánh của Nghiên Quý phi sợ muốn sống cũng khó.

“Đã biết!” Nếu vậy, trước cứ trở về xem sao.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui