Editor: Kinh Hồng Nhất Kiến
Beta: Cách Cách
________________________
Trong ảnh chụp ánh sáng mờ ám, góc độ chụp rất thấp, hẳn là chụp bằng camera lỗ kim giấu ở thắt lưng, vừa hay chụp được cảnh Lý Tẫn Sơn chặn Vương Tấn lại ở góc hành lang Renaissance, cúi đầu như đang hôn nhau.
Ảnh chụp tuy mơ hồ, nhưng người quen liếc một cái có thể nhìn ra được sườn mặt của Lý Tẫn Sơn, nửa bên mặt của Vương Tấn bị che khuất, chỉ lộ ra một bàn tay khớp xương rõ ràng, nắm cà vạt của Lý Tẫn Sơn, thoạt nhìn cực kỳ ngả ngớn.
Kẻ Săn Tin là một blogger chuyên săn tin tức hot của giới giải trí, ảnh chụp qua vài phút thôi đã muốn hét giá lên hơn mười vạn, hơn nữa càng có xu thế muốn lên giá, cái gọi là “tìm người xử lý” của Vương Tự, hiển nhiên chẳng có tác dụng gì.
Thật ra cũng có thể hiểu được, một diễn viên có đời tư trong sạch trước sau không dính lấy một scandal như Lý Tẫn Sơn, chỉ cần lộ ra chút manh mối, đều khiến giới truyền thông nhao nhao chộp lấy, khai thác triệt để.
Vương Tấn đang định mở bình luận ra xem, di động đã bị Nhan Tư Trác cướp mất, “Xem cái rắm gì, cái bản mặt kia tôi nhìn mà phát ngán.”
Vương Tấn cả giận nói, “Làm cái gì vậy? Đưa di động cho tôi!”
Nhan Tư Trác nhìn lướt qua màn hình, vẻ trào phúng chẳng hề che giấu gì, “Vương Tấn, dượng đói khát đến vậy cơ à? Cái loại Alpha trong giới giải trí này mà dượng cũng đụng đến, không sợ mắc bệnh gì à?”
Vương Tấn phiền muốn chết, chẳng muốn nhiều lời thêm một câu nào với hắn.
Anh ngồi dậy từ trong ngực Nhan Tư Trác, chân anh mềm nhũn suýt nữa đã quỳ xuống, vội chống tay lên vai Nhan Tư Trác, cắn răng chịu đựng cảm giác kỳ quái vì tinh dịch chảy ra từ trong cơ thể, vơ đại một cái quần hay áo gì đó đắp lên người, “Liên quan cái rắm gì đến cậu?”
Nhan Tư Trác lười biếng xoay người xuống giường, ném điện thoại lên tủ đầu giường.
Hắn dùng một cánh tay ôm sau lưng Vương Tấn, cằm gác lên hõm vai anh, mặt dày nói, “Có đói bụng không, tôi làm món gì cho dượng ăn nhé?”
Vương Tấn đẩy cánh tay hắn ra, nôn nóng cào cào tóc vài cái, “Gì cũng được, tôi không có hứng ăn, làm đại cái gì đó đơn giản thôi.”
Nhan Tư Trác lấy một cái khăn tắm quấn quanh hông, ngả ngớn đi vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra tìm tòi.
Vương Tấn đứng cạnh cửa sổ, tâm tình rất phức tạp.
Anh biết tốc độ lan truyền của loại chuyện này trong giới giải trí còn nhanh hơn cả cỏ dại, chẳng mấy chốc nữa thân phận của anh sẽ bị bóc ra chẳng giấu giếm được chút gì, trần trụi hiện ra trước mặt công chúng.
Tay anh hơi cứng đờ, thẫn thờ mở máy tính ra, lập tức nhảy ra hơn trăm tin nhắn, đa số đều là bạn bè thân thiết mà anh quen, vừa muốn khóa tài khoản, điện thoại của Cố Thanh Bùi đã đến.
Vương Tấn bình thường rất ít khi hút thuốc, trừ lúc tâm trạng thực sự không tốt, anh muốn không ỷ lại vào thuốc lá quá nhiều.
Anh châm điếu thuốc đưa lên miệng, hít sâu một hơi, nhìn mây trời cuồn cuộn phía xa xa, chậm rãi phun ra một hơi khói, “Alo, Thanh Bùi à.”
Giọng Cố Thanh Bùi có vẻ lo lắng, “Anh Vương, anh không sao chứ? Tôi nhìn thấy ảnh chụp….”
Tương tự với việc fans quen thuộc với Lý Tẫn Sơn, người thân thiết với Vương Tấn cũng có thể liếc một cái đã nhìn ra người trong ảnh chụp là anh.
Vương Tấn kẹp thuốc lá bằng hai ngón tay, ấn ấn giữa trán đầy mỏi mệt, cười khổ nói, “Hôm qua ăn cơm với Vương đạo, uống hơi nhiều, không để ý xung quanh….
Phải công nhận, mấy người làm truyền thông hiện giờ thật lợi hại, mấy nơi như Renaissance mà cũng có thể trà trộn vào được.”
“Ầy, mấy người đó thật là, chuyện gì qua miệng bọn họ cũng đều biến chất cả, tôi có người bạn cũng bị… Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện đó.” Cố Thanh Bùi thở dài nói, “Cũng may trong ảnh không chụp rõ mặt anh, trừ khi là người cực kỳ thân, không thì hẳn là không nhận ra được.”
Đầu bên kia vang lên một giọng nam lạnh lùng nói, “Trên mạng không phải đang nhắm đến mấy người đứng đầu của Khánh Đạt rồi à?”
Cố Thanh Bùi quở trách, “Nói bậy bạ cái gì đó, im lặng!”
Vương Tấn gần đây có quá nhiều chuyện phiền lòng, trăm ngàn mối tơ vò, quả thật muốn làm người ta phát điên.
Nhớ tới tên nhóc con Nguyên Dương kia suốt ngày không cho anh sắc mặt tốt, tâm tình lại càng kém hơn.
“Anh Vương--” Cố Thanh Bùi vừa định giải thích, đã bị Vương Tấn ngắt lời.
“Không sao đâu, Thanh Bùi.
Nếu không bị bóc đến sạch sành sanh thì cũng không phải việc gì lớn, mấy người đó hóng chuyện nhanh mà tan cũng nhanh thôi, qua vài ngày là quên.” Anh nhếch nhếch khóe miệng nói, “Cậu còn chưa tin vào tố chất tâm lý của anh Vương của cậu à?”
Cố Thanh Bùi lúc này mới yên lòng, nhẹ nhàng nói, “Vậy là tốt rồi, nếu anh cần chia sẻ áp lực, tôi lúc nào cũng sẵn sàng.”
Vương Tấn thật sự cảm kích nói, “Cảm ơn cậu, Thanh Bùi.”
Trước kia Vương Tấn không cảm thấy bản thân có bao nhiêu bí mật, hiện giờ gặp chuyện mới phát hiện, chuyện anh không muốn tiết lộ ra ngoài rất nhiều, ví dụ như bản thân anh là một Omega hàng thật giá thật, ví dụ như anh đã có vợ hợp pháp, lại vẫn không ngừng có bạn giường, lại ví dụ như….
Anh không chỉ là Omega, còn bị cháu trai làm cho to bụng!
Vương Tấn không biết đám chó săn trà trộn vào hội sở rốt cuộc chụp được nhiều hay ít, nếu chỉ là mấy tấm ảnh mờ ám, chờ chuyện qua đi cũng chẳng sao cả, nhưng nếu chụp được cả cuộc hỗn chiến lúc sau, cư dân mạng tìm hiểu nguồn gốc sẽ kéo theo rất nhiều chuyện khác, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Chuyện này như một quả bom hẹn giờ đặt trong lòng Vương Tấn, làm anh trằn trọc cả đêm, gần như chẳng ngủ được.
Hôm sau lúc tỉnh lại bụng đau đến mức mặt trắng bệch, ngày hôm qua chỉ hơi hơi chướng bụng, anh còn tưởng là di chứng của kỳ động dục giả, ai ngờ hôm nay càng đau kịch liệt.
Nhan Tư Trác lo lắng không thôi, lập tức gọi điện thoại cho Quan Triều, túm vị nhị thiếu gia này từ giường của người tình nhỏ ra.
Lúc Quan Triều đến nhà Vương Tấn, hắn còn đang buồn ngủ đến mức ngáp liên tục.
Hắn ngơ ngơ ngác ngác nhìn Vương Tấn nằm gối lên đùi Nhan Tư Trác, Nhan Tư Trác nhìn phía hắn “Suỵt” một tiếng, thì thào nói, “Đơ ra đấy làm gì? Qua đây đi chứ.”
Quan Triều rón ra rón rén tới gần, làm lố dùng khẩu hình thều thào hỏi hắn “Chuyện này là như nào”-- Ngày hôm kia còn giương đao múa kiếm như có thù giết cha ở bệnh viện, ngủ một giấc dậy liền hoá thù thành yêu chăng.
Nội tâm Quan Triều thầm gào thét.
Nhan Tư Trác cho qua không muốn nói nhiều, ôm chặt Vương Tấn một chút, “Bụng anh ấy đau quá chừng, cậu mau xem thử xem.”
“Có phải là cậu đã làm gì người ta không hả? Cầm thú!” Quan Triều đang muốn mượn cơ hội khiển trách Nhan Tư Trác, lông mi Vương Tấn run rẩy, từ từ mở to mắt.
Anh nhìn Quan Triều, mất hai giây để phản ứng, mới chống sô pha ngồi dậy, bị Nhan Tư Trác ôm dựa vào vai, trong mắt mang theo vẻ mệt mỏi, “Tiểu Quan đến à, sớm như vậy đã phiền cậu phải qua đây một chuyến rồi, ngại quá.”
“Vương tổng cảm thấy khó chịu chỗ nào?” Quan Triều hỏi một cách thân thiết, “Khi nào thì bắt đầu, kéo dài bao lâu rồi?”
Vương Tấn đáp lại từng câu một.
Quan Triều nhìn thoáng qua Nhan Tư Trác, có hơi xấu hổ nói, “Ngày hôm qua hai người có phải… Ờm…”
Vương Tấn nói mà chẳng có biểu tình gì, “Ừ, bọn tôi lên giường.”
Quan Triều nhịn không được thầm mắng Nhan Tư Trác cầm thú, ngay cả người đang mang thai mà cũng xuống tay được.
“Nếu không có máu, cũng không có bệnh trạng gì khác rõ ràng thì chắc hẳn thai nhi bình thường, chỉ là kỳ động dục giả làm giảm sức đề kháng của cơ thể, thúc đẩy phản ứng tiêu cực trong thời gian mang thai… Ờm… Chuẩn đoán sơ thì là vì chuyện phòng the quá kịch liệt.”
Nhan Tư Trác gảy tóc mai Vương Tấn, nhẹ như không mà hỏi “Không cần uống thuốc?”
“Vì sự khỏe mạnh của thai nhi, trong thời gian mang thai tận lực không dùng thuốc để điều trị, Vương tổng chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, những bệnh trạng này sẽ tự biến mất thôi.
Mặt khác, trong thời gian ngắn đừng sinh hoạt vợ chồng, nếu lại xuất hiện kỳ động dục giả, dùng tin tức tố của Alpha để an ủi là được.”
Vương Tấn đột nhiên nói, “Có thể phá không?”
Quan Triều nhất thời đơ miệng.
Nếu nói có thể, Nhan Tư Trác chắc chắn sẽ đập hắn nhừ tử, nếu nói không thể, lại rất là vi phạm đạo đức nghề nghiệp.
Nhan Tư Trác vuốt ve sau gáy Vương Tấn, lại kỳ lạ không mở miệng nói tiếng nào.
Quan Triều thấy hắn không nói lời nào, vẻ mặt phức tạp nói, “Đúng là có thể….
Nhưng mà phá thai có thể gây tổn thương rất lớn đến cơ thể mẹ, nhất là Omega xuất hiện triệu chứng động dục giả.”
Vương Tấn thản nhiên nói, “Được, tôi biết rồi.”
Quan Triều đi rồi, Nhan Tư Trác cùng Vương Tấn tạo thành một sự ăn ý, ai cũng không nhắc lại chuyện ban nãy.
Ngoài cửa sổ sát đất, mái nhà thấp thoáng phía xa xa, giữa cơn mưa bụi cũng chỉ hiện lên bóng dáng mơ hồ, trên trời nổi lên một trận sấm rền, mưa xuống càng ngày càng lớn.
Bọn họ cùng nằm trên sô pha, như là một đôi tình nhân bình thường, hưởng thụ sự trầm lắng và chán chường của ngày mưa.
Vương Tấn dựa vào lòng Nhan Tư Trác, buồn ngủ đến mức không mở được mắt.
Nhan Tư Trác cúi đầu, hôn lên môi anh, dùng đầu lưỡi cẩn thận miêu tả từng li từng tí trên đôi môi ấy, sau đó trượt vào trong, trao cho anh một nụ hôn triền miên.
Nhan Tư Trác dùng một tay che đi đôi mắt Vương Tấn, giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai, “Ngủ đi.”.