Buổi trưa, Vương Cảnh Thu lâm thời đặt một phòng ăn kiểu Ý, làm tiệc đón gió cho Vương Tấn, đoàn đội nòng cốt của đoàn phim đều có mặt, có cả vài diễn viên nhỏ Vương Tấn không quen, niềm nở tiếp cận anh.
Nếu là lúc bình thường anh còn có tâm tình mà chơi trò mèo vờn chuột, nhưng hôm nay quả thực chẳng hứng thú gì nổi, đồng ý đến dùng cơm cũng chỉ vì giữ mặt mũi cho Vương Cảnh Thu.
Hàn Chu rúc vào trong góc cắn đũa, như thể ngồi không yên, lúc thì co hai chân lên lúc lại buông xuống, cứ cách mấy phút lại xem điện thoại một lần, sau đó Lý Tẫn Sơn không nhịn nổi nữa, rút đũa từ trong miệng cậu ra đặt lên chén, nhỏ giọng bảo cậu ngồi yên ăn cơm.
Vương Tấn đoán chắc rằng những người đang ngồi ở đây đã thấy hot search từ sớm rồi, chẳng qua là thấy sắc mặt Vương Tấn và Lý Tẫn Sơn như thường, không ai dám đâm đầu vào họng súng, tò mò cỡ nào đi nữa cũng phải nhịn.
Nhưng là nhìn sơ qua lịch sử phát triển của loài người, kiểu gì cũng có vài kẻ thiếu não quyết tâm phải chọc thủng bị gạo, cống hiến hết mình vì thế giới tinh thần của đồng loại.
Ví dụ như lúc này, một vị biên kịch hói đầu sờ bụng bia tròn vo ợ một cái, tiện tay mở weibo xem tin tức sau giờ trưa, một giây tiếp theo đôi mắt lớn như hạt đậu nành đột nhiên mở to, bật thốt lên, “Ô, Tiểu Lý, cậu có người yêu à?”
Cả phòng đang trò chuyện vui vẻ đột nhiên tạm dừng, trên bàn cơm dâng lên sự im ắng kỳ quái.
Vị hói đầu này thấy mọi người chẳng nói lời nào, nhìn qua nhìn lại đầu lắc như trống bỏi, như kẻ vừa đào được vàng từ vườn rau nhà mình, vừa muốn khoe khoang lại muốn che giấu, hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt mũi, tìm chết hết mình mà hỏi một câu, “Vương tổng, cao tầng Khánh Đạt nói đến trong tin tức, cái người, cái người mà là người yêu của Tiểu Lý ấy, là cậu sao?”
Vương Tấn rũ mắt nghiến răng, Lý Tẫn Sơn lạnh lùng ngước mắt lên, không lên tiếng.
Hói đầu lúc này mới giật mình tỉnh ra, hơi lúng túng sờ cổ một cái, cười khan vai tiếng, “Ha ha, chuyện này, không công khai đúng không.
Xem cái miệng thối này của tôi này, lắm mồm quá đi.”
Hàn Chu không dám nhìn thẳng phải ngoảnh mặt sang chỗ khác.
Chuyện thế này nói rõ không ai tin, không nói thì lại bảo chột dạ, người trong giới đều ngầm hiểu không nói, chẳng ai lại đi hỏi thẳng mặt.
Vương Tấn đứng dậy gật đầu với Vương Cảnh Thu một cái, kiệm lời như vàng, “Cảm ơn Vương đạo tiếp đãi chu đáo, ngày khác lại gặp sau.” Nói xong đi thẳng ra ngoài cửa.
Vừa quẹo vào hành lang, một bóng người bất ngờ ập thẳng đến, Vương Tấn bị đụng vào lảo đảo một cái, mắt thấy sắp ngã vào phục vụ nữ người Ý, một cánh tay xuyên qua người Vương Tấn, kéo anh trở về đúng lúc.
Đối phương còn cao hơn cả Vương Tấn một khúc, Vương Tấn tưởng là người Châu Âu, nhưng ngẩng đầu một cái thì ngây ngẩn.
Là một khuôn mặt Châu Á, chính xác hơn là, một người Trung Quốc giống Nhan Tư Trác năm sáu phần, ngũ quan đẹp đẽ giống như đúc, sườn mặt sắc bén, nhưng trong mắt thiếu vài phần ngang ngược, không có loại chán chường lại liều lĩnh như Nhan Tư Trác, giống một chú chó nhà bị thuần hóa hơn.
“Xin lỗi, là Vương tổng đúng không, sáng nay tôi đã gặp ngài ở đoàn phim--- Anh Sơn, hai người xong rồi sao?” Người nọ thông qua bả vai Vương Tấn nhìn về phía sau lưng anh, buông cánh tay ôm Vương Tấn ra, cắm vào trong túi hết sức tự nhiên.
Vương Tấn lúc này mới lấy lại tinh thần, lùi về sau nửa bước theo bản năng.
Trong tay Lý Tẫn Sơn treo áo khoác Vương Tấn, đi đến khoác lên người anh chẳng kiêng nể gì, “Ừ” một tiếng ngắn gọn, “Cậu vào đi, bọn họ còn chưa ăn xong, tôi đưa Vương tổng về trước.”
Lúc gần đi Vương Tấn không nhịn được lại nhìn người kia một cái, không đợi anh hỏi, Lý Tẫn Sơn đã chủ động nói, “Tên Phương Mân, Alpha idol bên Giải Trí Tinh Thần, trước kia chưa từng đóng phim, sau khi đến diễn thử được Vương đạo chọn làm nam thứ ba.”
Vương Tấn cong khóe miệng, “Tôi không có ý đó.”
Lý Tẫn Sơn không lên tiếng, cười nhạt, “Đi thôi.”
Bên Ý chênh lệch 6 giờ so với Trung Quốc, vào lúc này trong nước mới gần rạng sáng, cả đêm Vượng Tự tìm người dập hot search, nhiệt độ dần dần hạ xuống không lâu, cả thành phố từ từ tỉnh lại, trong nháy mắt lại bắt đầu vọt lên chóng mặt, chỉ tên Lý Tẫn Sơn đi chung với Hàn Chu thôi đã đủ như bom nguyên tử nổ tung rồi, cố gắng như công dã tràng, tiền cũng trôi theo nước.
Vương Tấn không phải người trong giới, chưa từng gặp phải chiến trận to đến thế, Trịnh Đông Hà sợ bát cơm của mình khó giữ, buổi chiều tới dò hỏi vài lần, cuối cùng Vương Tấn bị hỏi mãi phát phiền, trực tiếp gắt bảo hắn cút.
Chạng vạng, Vương Tấn tỉnh lại trong phòng nghỉ tạm, điện thoại di động rung lên dưới gối, anh cầm lên xem thì thấy ba chữ “Nhan Tư Trác”, trong lòng “lộp bộp” một tiếng, chút buồn ngủ còn sót lại biến mất tăm.
Lúc vừa tỉnh lại thường sẽ cảm thấy lạnh, Vương Tấn ôm chăn đắp lên người, nhắm mắt lại nhận điện thoại.
Không có hàng loạt câu hỏi ập đến như trong tưởng tượng, giọng Nhan Tư Trác hơi khàn, lộ ra vẻ mệt mỏi và lười biếng chán chường không che giấu được, “Mấy ngày này đừng xem weibo, dính vào thằng ranh Lý Tẫn Sơn kia là chẳng có gì tốt đẹp cả, mẹ nó thật là….
Hôm qua quên hỏi anh, ngồi máy bay lâu như vậy có chỗ nào không thoải mái không? Đoàn phim có bác sĩ đi theo không?”
Vương Tấn bất giác vuốt bụng, “....”
Nhan Tư Trác nói tiếp, “Em mua vé máy bay rồi, là tuần tới, anh không muốn về thì em ở bên Ý với anh chờ thêm một quãng thời gian, vừa hay tránh mấy lời đồn đãi vớ vẩn kia.”
Vương Tấn: “...”
Nhan Tư Trác: “Vương Tấn?”
Vương Tấn nâng một bàn tay lạnh như băng lên che mắt, trong lồng ngực phập phồng khó hiểu.
Anh nuốt nước miếng một cái, giọng hơi khô khan nói, “Nhan Tư Trác, giận thì cứ việc nói thẳng, cậu diễn vậy cho ai xem?”
“Vì mấy lời vớ vẩn kia ấy hả? Còn chưa đến mức đó.” Nhan Tư Trác dừng lại trong chốc lát, cười tự giễu, “Cơ mà em giận thật, giận đám người này mắt bị mù, ghép đôi Omega của em với kẻ khác, giận em ngay cả đội nón xanh cũng chẳng danh chính ngôn thuận.”
Giọng Nhan Tư Trác càng ngày càng thấp, “Em sợ sẽ nổi giận với anh, chỉ đành tự mình phát giận hết rồi mới tìm anh, tối hôm qua một giây em cũng không ngủ được, nhắm mắt lại liền thấy anh chạy với người khác….
Vương Tấn, rốt cuộc anh đã làm gì em, làm em giận cỡ nào cũng không dám phát giận với anh?”
Vương Tấn lẳng lặng mà nghe, trong họng như mắc xương, nghẹn mãi chẳng nói thành lời.
Tất cả phòng bị và cảnh giác của anh vốn như đồng như thiết, xây lên một tòa thành tường đồng vách sắt, lại bị ăn mòn với tốc độ mắt thường có thể thấy được mà tan thành nước, thằng nhóc này chẳng biết lúc nào lại học được cái kiểu này, cú điện thoại trước chỉ hơi cảm nhận được, lần này càng sâu sắc hơn, yếu thế thì thôi đi, còn làm như thể Vương Tấn khi dễ hắn, thật là không nói phải trái gì cả…
Vương Tấn tự hỏi trước giờ đối với người và chuyện gì cũng đều lạnh lùng, bạn giường trước kia cũng có người dịu dàng làm người ta hài lòng, hoặc giả bộ làm nũng ngọt ê răng, sao mà đổi thành Nhan Tư Trác, lại đột nhiên mất hết võ công, còn như thể muốn tẩu hỏa nhập ma vậy chứ?
Có người gõ cửa “Cộc cộc” vài tiếng, Vương Tấn giật mình tỉnh lại, bỏ lại một câu như trốn đi mất, “Cậu chờ một lát, có người tới.”
Mở cửa nhìn thấy Phương Mân, Vương Tấn không khỏi sửng sốt một chút.
Phương Mân giơ túi nilon trong tay lên lắc lắc, cười khoe hàm răng trắng, “Vương tổng, anh Sơn và anh Chu tối nay có cảnh quay không về được, tôi mang cơm cho anh thay bọn họ.”
Vương Tấn hơi nghi hoặc trong lòng, nửa tin nửa ngờ nhìn lướt qua, “ Cảm ơn, tôi xuống lầu ăn là được.”
Phương Mân lơ đãng nhướng mày, quay đầu nhìn hành lang không bóng người, hạ giọng hỏi, “Không sao cả, anh không thích thì lần sau tôi mang thứ khác.
Tối nay mấy giờ tôi đến?”
Vương Tấn bị đôi mắt giống hệt Nhan Tư Trác kia nhìn chằm chằm nổi cả da gà, vừa nghe câu này, Vương Tấn lập tức cau mày, “Ý cậu là gì?”
Phương Mân cũng sững sờ, “Vương đạo không nói với ngài sao? Ông ấy nói tâm tình ngài không tốt, bảo tôi tối nay đến….”
“Được rồi!” Nói đến mức này, ý tứ đã hoàn toàn sáng tỏ, Vương Tấn sầm mặt ngắt lời, cố nén sự phiền não nói, “Cảm ơn ý tốt của Vương đạo giúp tôi, tôi không cần.”
Chờ Vương Tấn quay lại bên mép giường, điện thoại đã cúp.
Vương Tấn kinh ngạc nhìn nhật ký cuộc gọi với Nhan Tư Trác một lúc, vùi mặt vào chăn đau đầu vạn phần..