Nhan Vương


Nhan Tư Trác lại đến khu nhà giống hệt nhà tù ở Hâm Hải kia, quen cửa quen nẻo đi vào hành lang nhỏ yên ắng.

Hàng rào sắt kêu “Két” một tiếng, mở ra rồi lại đóng vào, Nhan Tư Trác rất khách sáo mới ngồi xuống ghế sô pha, chờ Tần Phương bưng cho hắn một y nước sôi ngâm lá trà chất lượng kém.
Người phụ nữ gầy trơ xương kia đứng hơi xa, như thể trên người Nhan Tư Trác có bệnh truyền nhiễm gì vậy, ngón tay bà ta vặn vẹo vạt áo len bị giặt đến phai màu, nửa ngày sau mới khó khăn lắm nặn ra được một câu, “Cậu… Cậu uống nước đi…”
“Hôm qua chú Triệu ra tù.” Nhan Tư Trác quơ quơ cái ly thủy tinh, thả lại bàn trà nhỏ chẳng hề sứt mẻ gì, hắn ngẩng đầu lên hỏi, “Hai người đã liên lạc với nhau chưa?”
Tần Phương rũ đầu, vội liếc Nhan Tư Trác một cái, mím môi như thể có tật giật mình, “...Chưa, không có ai gọi đến trong nhà cả, tôi không liên lạc được với ông ấy….

Lần trước ông ấy nói, mang tôi trốn đông trốn tây rất bất tiện, ra tù tìm được chỗ ở rồi sẽ nói với tôi.”
Nhan Tư Trác khẽ cong khóe miệng, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua đôi giày da của đàn ông bị nhồi nhét vào giữa tủ giày và vách tường, lẳng lặng nhìn về phía Tần Phương, “Xem ra chú Triệu ở trong đó nhiều năm như thế, vẫn chưa quên bản lĩnh kiếm cơm trước kia nhỉ --- coi như là tin tức tốt đối với dì, người của ba tôi không ‘Tiếp’ được ông ấy.

Nếu dì và ông ấy chưa gặp nhau, chuyện giao bản ghi âm hôm nay là tự dì quyết định?”
“Đúng, đúng.” Tần Phương moi da chết trên tay, trợn to mắt nhìn cây bút ghi âm cũ kỹ trên bàn uống trà nhỏ nhắn kia, khó chịu cứng đờ mà nói, “Đây là bản chính, không có bản sao nào nữa cả, phần gửi cho Nhan Thế Anh là bản sao duy nhất.”
“Giờ có hai vấn đề: Một, tôi tin chắc đây là bản chính, nhưng là làm sao mà dì đảm bảo được với tôi rằng trong tay dì không còn bản sao nào nữa? Hai, dì tự tiện giao bản chính cho tôi như thế, không sợ tôi trở mặt à?” Nhan Tư Trác nheo mắt lại, mí mắt xếp hàng một đường rãnh sâu, làm cho ánh mắt càng thêm sâu thẳm, “Dì Tần, tôi là con trai của Nhan Thế Anh đấy.”
Tần Phương bị Nhan Tư Trác nhìn chăm chú đến mức sợ hãi, hoảng hồn đưa tay về phía bàn trà nhỏ, định đổi ý, Nhan Tư Trác nhanh tay đè bà ta lại, vừa chạm một cái đã như bấm trúng cái nút nào đó mà ré lên the thé.
“Mày đi chết đi!” Một tiếng quát như sấm rền phát ra từ sau tai Nhan Tư Trác, một bóng người vọt ra từ phòng bếp đen ngòm, giây tiếp theo ánh dao nhắm thẳng vào sau gáy Nhan Tư Trác, như thước phim bị bấm tạm dừng, theo một tiếng “Lách cách” nho nhỏ, mũi nhọn sắc bén đột nhiên dừng lại giữa không trung, run lên theo cánh tay của chủ nhân.
Nhan Tư Trác vẫn ngồi vững như núi, một tay hắn cầm khẩu súng lục đã lên nòng chĩa thẳng vào ngực người đàn ông, một tay nắm lấy cổ tay Tần Phương, quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ như máu của người đàn ông kia, nở nụ cười nhìn có vẻ khó hiểu lại ngang tàng, “Chú Triệu, mới gặp mặt đã làm trò nhiều như thế, không thích hợp lắm nhỉ?”
Giữa tiếng thút thít như muốn tắt thở của Tần Phương, ngón trỏ của Nhan Tư Trác vuốt ve cò súng, chỉ ghế sô pha, nhàn nhạt nói, “Ngồi.”
Nhan Thế Anh bị chuyện của Triệu Vĩ Quang làm cho sứt đầu mẻ trán, đã nửa đêm mà biệt thự vẫn còn đèn đuốc sáng trưng.

Cả một đám người chẳng bắt được một tên còn sống sờ sờ ra đó, nuôi đám phế vật này làm gì nữa cơ chứ?
Một tên vệ sĩ ăn chửi đỏ mặt cút ra từ trong phòng làm việc, nhìn thấy Nhan Tư Trác nên hơi sửng sốt, toét miệng cố nặn ra một nụ cười chào hắn, vội vàng chạy đi mất.
Nhan Thế Anh ngồi sau bàn làm việc ấn giữa mày, mở mắt ra nhìn Nhan Tư Trác, giọng khàn khàn, “Có tin gì à?”
Nhan Tư Trác khoá cửa lại, móc bút ghi âm ra, nhấn nhẹ một cái, tiếng thu âm trộn với tiếng lẹt xẹt của dòng điện trong thiết bị rẻ tiền phát lên.
Nhan Thế Anh sầm mặt nghe xong cả đoạn thu âm, cười khẩy một tiếng, “Bị thằng cháu này lừa một phen.” Ông ta mệt mỏi thở dài một hơi, ngoắc tay ý bảo Nhan Tư Trác cầm tới, “Tìm được người rồi à?”
Nhan Tư Trác vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, kéo áo khoác ra, cứ thế mà nhét bút thu âm vào túi áo trong.
Nhan Thế Anh nhíu mày, “Định làm gì?”
Nhan Tư Trác đi tới, chống hai tay lên bàn làm việc, từ phía trên nhìn xuống Nhan Thế Anh, “Omega tố cáo Vương Tấn xâm hại tình dục trên mạng là do ba tìm tới, tôi biết.

Trước khi chuyện kia kết thúc, tôi sẽ giữ bản ghi âm này.

Bảo cậu ta xin lỗi làm sáng tỏ ngay khi còn sớm đi, nếu không ngày mai đoạn ghi âm này cùng vài thứ khác sẽ xuất hiện trên mạng.”
Biểu tình của Nhan Thế Anh đông lại thành một chiếc mặt nạ cứng đờ, nhìn chòng chọc vào Nhan Tư Trác, qua hồi lâu, mới nặn từng chữ từ trong kẽ răng ra, “Nhan Tư Trác, con mẹ nó mày điên rồi à?”
Cả người Nhan Tư Trác hơi nghiêng về phía trước, vóc người cao lớn tạo thành bóng dáng hắt lên trước mắt Nhan Thế Anh, “Cho dù đã hết hạn lật lại bản án, chuyện này mà lộ ra, công ty vẫn sẽ bị điều tra từ trên xuống dưới, nếu cần, tôi không ngại giúp ba một chút đâu.”
“Nhan Tư Trác, mẹ nó mày dùng đầu óc suy nghĩ chút đi, rốt cuộc là ai hại Vương Tấn đến nước này? Một thằng Omega sắp bằng tuổi cha mày, làm mày ngu đần tới nỗi đi cắn ngược, con mẹ nó mày bị nó bỏ bùa mê thuốc lú gì mà bênh người ngoài chằm chặm vậy hả, mày nghĩ là tao xảy ra chuyện thì mày trốn được à?” Nhan Thế Anh tức giận chỉ thẳng vào mặt Nhan Tư Trác mà chửi, “Mấy chuyện đó không có lửa làm sao có khói, mày tự đi mà hỏi Vương Tấn, tình nhân bị Vương Tấn ngủ qua còn bốc phét khắp nơi, mày tưởng mày là thứ gì chứ! Tao chống mắt lên mà chờ xem, trong mắt Vương Tấn, tình cảm bọn mày cứng hơn vàng, hay vài đồng bỏ ra để mua tai tiếng cứng hơn!”
Nhan Tư Trác biết, cuộc sống riêng của Vương Tấn không thể lộ ra ngoài.

Trước khi quen nhau, hắn đã sớm nghe phong phanh về trình độ phong lưu của Vương Tấn, thậm chí mấy ngày trước trong điện thoại, hắn còn nghe được có người trong đoàn phim muốn leo lên giường Vương Tấn.
Nhưng Vương Tấn là Omega của hắn.
Omega bị hắn đánh dấu hoàn toàn, nhiễm mùi của hắn.
“Tôi không quan tâm.” Nhan Tư Trác nhún vai, cười một cái như thể chẳng bỏ vào mắt, “Tôi có thể làm được gì, ba biết mà nhỉ, ba, nắm chặt thời gian đi.”
7 giờ sáng, Italia.
Sắc trời còn chưa sáng hẳn, người của đoàn phim trong biệt thự đã bắt đầu làm việc, ai đó quát một tiếng ở hành lang, sau đó là tiếng bước chân chạy vội vàng qua cửa.

Không có Nhan Tư Trác quấy rầy cuộc sống, Vương Tấn luôn dậy sớm theo thói quen, anh tắm xong vừa khoác áo tắm, điện thoại di động trên bồn rửa tay reo lên.
Vương Tấn tưởng là Lý Tẫn Sơn, tiện tay ấn nghe máy, “Tẫn Sơn? Tôi vừa tắm xong, gọi giúp tôi ly cà phê, tầm mười phút nữa tôi xuống đó.”
Đầu bên kia điện thoại im ắng vài giây, Vương Tấn đang lau khô tóc, liếc về phía màn hình theo bản năng, tay đột nhiên ngừng động tác.
Nhan Tư Trác: “Chuyện bên này em xử lý xong rồi, trễ nhất ngày mốt em sẽ sang Ý.”
Vương Tấn nhìn lướt qua chồng hành lý còn để y nguyên trong phòng ngủ, “Cậu không cần sang đây.”
Nhan Tư Trác: “Gửi địa chỉ cho em, không thì em hỏi trợ lý của anh cũng được.”
Vương Tấn khẽ cười, “Tôi đặt vé máy bay về Bắc Kinh hôm nay, cậu muốn đi tham quan đoàn làm phim cũng được thôi, không tính phí.”
Nhan Tư Trác: “Trên mạng đồn đãi nhiều như thế, anh còn về ngay lúc này làm gì? Vừa hay ở nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió một chút, công ty vắng anh vài ngày cũng chưa phá sản được đâu.”
Vương Tấn ném khăn lông ướt sang một bên, nhìn cơ thể nửa cởi trần của mình trong gương, kéo áo choàng tắm che kín chiếc bụng đã gồ lên, “Thế thì cứ hỏi cha của cậu ấy.”
Nhan Tư Trác trầm giọng nói, “...Anh biết rồi à.”
“Tôi còn chưa đặc tội nhiều kẻ đê tiện như thế.” Vương Tấn cười lạnh một tiếng, “Vương Tự đã đến tìm Nhan Thế Anh, ngay cả phòng làm việc cũng không vào được, trợ lý nói với em ấy, ‘Nhan tổng chỉ gặp Vương Tấn, xin ngài về đi’.

Kẻ muốn chỉnh tôi ở trong nước, công cụ bị thao túng cũng ở trong nước, Nhan Tư Trác, cậu nói xem sao tôi phải trở về?”
Nhan Tư Trác không yên lòng nói, “Chuyện trên mạng anh cứ yên tâm, em sẽ xử lý xong trước khi lớn chuyện.

Anh muốn về cũng được, để em đi đón anh…”
Vương Tấn đi đến trước cửa sổ, không nhịn được ngắt lời, “Cậu định xử lý thế nào, mấy cách mà cậu dùng để xử lý quan hệ của tôi và Denise ấy à?”
Nhan Tư Trác: “...”
“Chuyện nên cảm ơn cậu, tôi đã ‘Cảm ơn’ rồi, ngoài ra, tôi không cho là ép tôi ký đơn ly hôn là biện pháp giải quyết vấn đề.” Vương Tấn nhìn sương mù bao phủ giữa rừng núi phía xa xa, giọng hơi giễu cợt, “Nếu cậu có cách càng hay hơn để ngăn cản cha cậu, vậy sao phải đợi đến tận bây giờ mới chịu ra tay, muốn tôi phải thiếu cậu chút gì đó mới được đúng không?”
Nhan Tư Trác không kìm được nóng nảy: “Hai chúng ta không nợ gì nhau, anh cứ phải nói câu hai chúng ta không nợ gì nhau! Anh không muốn dính dáng gì đến em, mẹ nó thế sao lại bằng lòng giữ lại con của chúng ta, miệng thì luôn nói muốn dùng mông trả nợ, ông đây còn chưa làm cho sướng anh đã chạy, con mẹ nó thế này gọi là không nợ gì nhau à?”
Vương Tấn nhất thời im bặt.
Trong điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở khe khẽ của hai người.
Qua một lúc lâu, Nhan Tư Trác như một con sư tử thua trận, mở miệng một cách nghẹn ngào khó khăn, “Vương Tấn, con mẹ nó anh nói cho em một câu thẳng thắn đi, rốt cuộc anh muốn em làm thế nào mới được?”
Vương Tấn mặt không thay đổi nói, “Tránh xa tôi ra một chút.”
Nhan Tư Trác cắn răng hỏi, “Vương Tấn! Chẳng lẽ anh không thể tin em một lần à?”
Vương Tấn rũ mắt xuống, “Cảm ơn, tôi không cần.”
Lúc về nước, Lý Tẫn Sơn lái xe tiễn Vương Tấn.
Lý Tẫn Sơn vừa lái xe, vừa đưa tấm che mắt cho Vương Tấn, “Ngủ một lát?”, Vương Tấn nói tiếng cảm ơn, cầm lấy đeo lên, ngửa đầu dựa ra sau, khẽ thở dài.
“Chênh lệch múi giờ qua lại rất khó chịu, về rồi thì đừng cố sức quá, ráng nghỉ ngơi ở nhà vài ngày đi.”
Vương Tấn “Ừ” một tiếng, “Mấy ngày này không đến công ty, điều tra rõ mọi chuyện rồi tính sau.”
Lý Tẫn Sơn cân nhắc chọn lời một lát, thử thăm dò, “Phía Nhan Tư Trác, nói thế nào?”
Trong xe bỗng nhiên im bặt, qua một lúc lâu sau, Vương Tấn hướng mặt ra ngoài cửa sổ, lời ít ý nhiều: “Chia tay rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui