Nhan Vương


Tiệc mừng thọ của Lý Tuệ Tâm diễn ra đúng cuối tháng, hơn phân nửa giới quyền quý ở Bắc Kinh tụ họp lại, vì ở giữa sự chú ý của mọi người, Vương Tấn bắt buộc phải dùng cách đặc biệt để giấu bụng, lại lần nữa khó lắm mới nhét được người mình vào âu phục.
Cố Thanh Bùi mang theo Nguyên Dương đến từ rất sớm, Vương Tấn bưng rượu vang đỏ ra nghênh đón, mặt mày rạng rỡ gọi một câu “Thanh Bùi”.
Lúc Vương Tấn sang Ý lặng lẽ không thông báo với ai, lúc về cũng hết sức khiêm tốn, hai người đã lâu rồi không thấy, gặp nhau tay bắt mặt mừng, chuyện trò vui vẻ.

Cố Thanh Bùi là một người thông minh, Vương Tấn không trả lời tin nhắn, y lập tức hiểu Vương Tấn không muốn nói về mấy chuyện hỏng bét trên mạng kia, cho nên cố ý né tránh, nội dung trò chuyện toàn là mấy đề tài như du lịch, hạng mục hợp tác, tiến độ quay phim.
Mấy năm nay tính tình của Nguyên Dương chín chắn hơn nhiều, đứng cạnh Cố Thanh Bùi nhìn như cây cột điện ver luxury vậy, hắn ta ứng phó mấy ông chủ công ty đến làm quen một cách thành thạo.
Cố Thanh Bùi sợ Nguyên Dương cảm thấy chán nản, tinh mắt liếc thấy Bành Phóng đi cùng với Nguyên Cạnh, y nhân cơ hội đuổi hắn ta đi tìm bạn mình đi.

Nguyên Dương chẳng thèm bước một bước nào, liếc một cái nói, thằng nhóc kia ngày nào mà chẳng qua nhà mình, phiền chết đi được.
Lần này Vương Tấn mời vài chủ công ty giải trí, phần lớn đều mang theo minh tinh nhỏ dưới trướng mình, xa xa có mấy cô gái trẻ đang phấn khích đến đỏ cả mặt bước đến gần định xin ký tên selfie cùng.
Mọi người lục tục vào bàn, trong bữa tiệc linh đình, người vây chung quanh Vương Tấn, Cố Thanh Bùi và Nguyên Dương càng ngày càng nhiều, tụ tập trong sảnh tạo thành khu vực hình nửa vòng tròn.

Hai nhà Vương, Nguyên đều là nhân vật có máu mặt ở Bắc Kinh, công ty dưới trướng đang phát triển rạng rỡ như mặt trời ban trưa, cho dù là mạng giao thiệp rộng khắp, hay của cải kếch xù, đều làm người trong giới muốn nịnh bợ, khát khao và ghen ghét.
Giữa tiếng cười nói hân hoan, một giọng nói đột nhiên phát ra từ cạnh đó.
“Gần đây Vương tổng đã bận tới nỗi tối tăm mặt mày rồi, còn có thể thâu tóm được hạng mục cạnh tranh của tập đoàn Quốc Cảnh nữa, thật là đáng chúc mừng à nha.”
Giọng điệu quái gở, nhưng lại không có chỗ nào không đúng, tóm lại làm người nghe cảm thấy ngứa tai.
Vương Tấn bình thản xoay đầu nhìn một cái, lập tức thấy được mục tiêu, nâng ly lên cực kỳ phong độ, “Chỉ hơn Dương tổng một chút thôi, đa tạ, bữa tiệc lát nữa coi như gửi lời xin lỗi với Dương tổng.”
“Dương tổng” là một kẻ ở ngoài rìa của giới quyền quý, ỷ mình là bà con xa của nhà họ Dương trong “Thái tử đảng”, bình thường toàn không phục này không phục nọ, cứ phải dùng bộ não phẳng đến đáng thương của mình đi đầu tư kinh doanh muốn kiếm lời một khoản lớn, ai ngờ lần nào cũng đụng phải vách tường, tài sản cha ông gây dựng được sắp bay theo gió hết rồi, lần này hạng mục hắn ta thèm thuồng bị Vương Tấn cướp mất, còn đang cay cú trong lòng đây mà.
Chuyện nẫng tay trên Vương Tấn làm mãi quen rồi, trước giờ chưa từng cảm thấy áy náy – Trên thương trường chỉ nói chuyện bằng “Mặt mũi”, lấy chút tiền ấy đã sao? Dương tổng ngây thơ thích ảo tưởng, Vương Tấn lại không có nghĩa vụ phải theo hầu.
“Không dám nhận.” Dương tổng cười âm hiểm, “Thủ đoạn của Vương tổng lợi hại thế, nhận ‘lời xin lỗi’ của ngài, ai biết tối nay về có khi nào xúi quẩy, bị người ta trùm bao tải đánh một trận không.

Lỡ mà bị người khác cố ý chụp hình tung lên mạng thì sao, ai mà nói trước được đúng không nào?”
Hàm ý trong những lời này, không hề tốt một chút nào.
Vương Tấn lắc nhẹ ly rượu, ánh mắt bình thản, “Câu này của Dương tổng ấy à, không làm chuyện trái lương tâm, sao phải sợ quỷ gõ cửa.

Người đi ngay ngồi thẳng, ‘Tài giỏi’ như Dương tổng mà cũng tin mấy lời đồn vớ vẩn trên mạng kia sao?”
Không đợi Dương tổng tiếp lời, Cố Thanh Bùi khẽ mỉm cười, “Nếu Dương tổng thích nghiên cứu phong thuỷ đến thế, không bằng sau này trước khi cạnh tranh nhớ xem một quẻ cho mình đi, lỡ mà gặp anh Vương, thì có vẻ không may lắm nhỉ.”
Mặt Dương tổng lúc xanh lúc trắng, hàm răng nghiến ken két, vứt ly rượu lên bàn, vung tay rời đi.
Vương Tấn và Cố Thanh Bùi bốn mắt nhìn nhau, đồng loạt cười.
Nguyên Dương đứng cạnh nhìn, mặt hiện rõ không thoải mái, rốt cuộc vẫn không chịu được Cố Thanh Bùi và Vương Tấn quá thân thiết, Cố Thanh Bùi chỉ kịp chào tạm biệt một tiếng, liền bị Nguyên Dương ôm ngang thắt lưng khiêng đi mất.
Khó khăn lắm mới rảnh rỗi trong chốc lát, Vương Tấn bị băng vải siết chặt cảm thấy khó chịu, muốn vào WC cởi ra nghỉ ngơi một lúc, đi trên hành lang lại đụng phải một Alpha, thấy Vương Tấn thì ngẩn người, ngay sau đó lộ ra một nụ cười tỏa nắng, “Vương tổng, tôi biết hôm nay thể nào cũng gặp được ngài mà.”
Là Phương Mân.
Hôm nay Trương tổng của Giải Trí Tinh Thần cũng tới, Phương Mân xem như là nghệ sĩ dưới trướng Tinh Thần, có mặt ở nơi này cũng không có gì lạ.
Vương Tấn nghi hoặc, “Không phải cậu đang quay phim ở Ý à?”
“Ngài đừng nghĩ nhiều, tôi không có chồng phim(*).” Phương Mân vội giải thích, “Mấy ngày này có lễ trao giải âm nhạc trong nước, tôi đã sớm xin nghỉ với Vương đạo rồi.”
Vương Tấn “Ừ” đại một tiếng, cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi, không có lòng dạ đâu mà quản này nọ kia.
Phương Mân đứng sau lưng gọi Vương Tấn lại, ánh lửa nhảy nhót trong đáy mắt, “Vương tổng, tôi có thể xin một tấm danh thiếp của ngài sao?”
Vương Tấn gật đầu, đưa một tấm danh thiếp ra, Phương Mân đón lấy bằng hai tay, “Gửi lời chào Trương tổng thay tôi.”
Từ phòng vệ sinh đi ra, thư ký Tiểu Triệu đã đợi ở bên ngoài nửa ngày, bám sát theo sau hỏi, “Vương tổng, ngài có thấy Tiểu Vương tổng không?”
“Nó không ở chỗ tiếp tân à?”
Tiểu Triệu thấp giọng nói, “Sắp đến lượt Tiểu Vương tổng lên sân khấu đọc diễn văn rồi, bọn tôi tìm khắp nơi vẫn không thấy, gọi điện thoại không nhấc máy, tôi cũng hỏi bên lễ tân rồi, nói là đã đi được một lúc lâu.

Tôi bảo mọi người đừng để lộ tin tức, lại phái người đi tìm thử xem.”
Vương Tấn khẽ chau mày, ánh mắt xuyên qua phòng tiệc, rơi xuống Lý Tuệ Tâm đang trò chuyện vui vẻ với vài vị Omega trung niên, hẳn là đang bàn về con dâu, vợ của Vương Tự đứng cạnh cúi đầu thẹn thùng dưới tầm mắt của mọi người làm tất cả cười vang.
“Còn bao lâu nữa thì khai tiệc?”
Tiểu Triệu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, “Mười phút nữa.”
Vương Tấn lên sân thượng, gọi vào số của Vương Tự.
Tút, tút, không ai nghe máy.
Ban nãy gọi số máy trong gia đình, Vương Tấn ngẫm nghĩ một lát, lại gọi số công việc của Vương Tự.
Vẫn không ai nghe máy.
Gió đêm thổi qua gò má, Vương Tấn khẽ rùng mình một cái, trái tim không hiểu sao co rụt lại.
Lý Tuệ Lâm là một Omega nữ rất chú trọng nghi thức, bà xem trọng đại thọ sáu mươi này của mình cỡ nào, không ai hiểu rõ hơn Vương Tự.

So với Vương Tấn, Vương Tự thật sự là một đứa bé “Đáng tin cậy”, cho dù có xảy ra chuyện gì gấp rút, cậu vẫn để lại lời nhắn trước, sẽ không chơi trò mất tích ngay trong trường hợp thế này.
Trừ khi…
“Vương tổng, còn hai phút nữa phải lên đài, hậu đài đã chuẩn bị xong cả rồi.” Tiểu Triệu đẩy cửa kính ra, lo đến độ toát cả mồ hôi, trên gò má trang điểm tinh xảo hiện lên một lớp trắng trong suốt, “Ngài đã liên lạc được với Tiểu Vương tổng chưa?”
Sắc mặt Vương Tấn đông lại, sải bước đi vào phòng tiệc, “Lần cuối cùng thấy Vương Tự là lúc nào?”
“Hình như là… Hình như là lúc bố trí hội trường.” Tiểu Triệu chợt nhớ ra gì đó, trợn to hai mắt, “Không đúng, là sau khi khách khứa bắt đầu vào bàn! Tiểu Vương tổng nhận một cú điện thoại liền đi ra ngoài, trước khi đi còn tặng cho phu nhân một bó hoa hồng!”
Lý Tuệ Tâm một tay vuốt ve bó hoa hồng trong lòng, một tay kéo vợ của Vương Tự, vừa lúc nhìn thấy Vương Tấn lướt qua, mặt mày rạng rỡ gọi anh lại, “Tiểu Tấn, sao mẹ không thấy Tiểu Tự đâu? Lát nữa con gọi nó đến, bảo nó mang Tiểu Ngô đi làm quen mấy Omega trẻ tuổi khác nhé, cứ đi theo một bà già như mẹ sao mà được.”
Vương Đích vừa mới vào chỗ ngồi, nghe vậy liếc mắt nhìn, “Nhìn mãi không thấy thằng nhóc Tiểu Tự, nó chạy đi đâu mất rồi?”
“Nó lỡ làm đổ rượu lên áo, đang ở trên lầu thay quần áo, con vừa mới mắng nó tay chân vụng về rồi.” Vương Tấn nặn ra một nụ cười mỉm, khom người hôn má Lý Tuệ Tâm một cái, “Yên tâm, mẹ, mấy việc như lên sân khấu đọc lời chào mừng này con rất am hiểu, không cần chờ nó.”
Lý Tuệ Tâm cười lắc đầu, vỗ vai Vương Tấn một cái, “Chỉ biết khi dễ em trai con thôi, mau đi đi.”
Chờ đi xa, Tiểu Triệu không nhịn được hỏi, “Vương tổng, có cần—”
Ánh đèn sân khấu đã sáng rực, Vương Tấn bước từng bước lên bậc tam cấp, xoay người, nhìn về phía Tiểu Triệu từ trên cao, giơ một ngón tay đặt trước môi, khẽ “Suỵt” một tiếng, “Trôi phấn rồi, mau đi trang điểm lại đi, đừng làm tôi mất mặt nào.”
Giữa tiếng vỗ tay náo nhiệt, Vương Tấn kết thúc phần đọc diễn văn của mình một cách hoàn hảo, tuyên bố buổi party sinh nhật chính thức bắt đầu.
Vương Tấn vội vã đi về phía bàn của chủ nhà, ghé vào bên tai Vương Đích, nói mình không thoải mái, lên phòng khách trên lầu nghỉ ngơi một lát.
Vương Đích vừa nghe câu này, như thể gián điệp tiếp nhận được ám hiệu gì đó, con ngươi liếc xuống bụng Vương Tấn, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt, giấu giấu diếm diếm khụ một tiếng, “Đi đi, chú ý thân thể mình.”
Vương Tấn bỏ rơi Tiểu Triệu, xông về phía bãi đậu xe, không ngừng bấm gọi điện thoại của Vương Tự, vẫn cứ nghe câu số máy vừa gọi hiện không nhấc máy, ngón tay dần mỏi, cứng đờ, máy móc đến nỗi tạo thành ký ức cho cơ bắp.
Không biết gọi đến lần thứ bao nhiêu, điện thoại đột nhiên bị nhấc máy.
Hơi thở của Vương Tấn ngừng một nhịp, tim muốn vọt lên tới cổ họng.
Sau vài giây yên lặng, đầu bên kia truyền tới tiếng cười khẽ, “Anh, có chuyện gì sao? Điện thoại sắp bị anh gọi đến cháy máy luôn rồi.”
Vương Tấn còn chưa kịp lên xe, đỡ kính chiếu hậu, khạc ra mấy chữ lạnh như băng, “Nhan, Tư, Trác.”
“Ấy, bị phát hiện rồi, chẳng vui gì cả.” Nhan Tư Trác thở dài không chút thành ý, “Chú em(**) ở chỗ tôi, nếu giờ mà anh đến đón anh ta, có khi còn về kịp dự sinh nhật Vương phu nhân đó.”
Bị bắt trúng nhược điểm, Vương Tấn hít sâu một hơi, “Ý cậu là, cậu bắt cóc em trai tôi?”
“Người một nhà cả mà, đừng nói chuyện khó nghe thế chứ, chẳng qua là nhân ngày lành tháng tốt tụ họp gia đình, mời chú tới chơi một lát thôi mà.

Vừa hay cô của tôi cũng ở đây, người một nhà chúng ta ngồi vào một bàn, nói vài câu về chuyện giấy ly hôn ấy mà.”
Vương Tấn đi thẳng vào vấn đề, “Hiệp nghị được ký dưới hình thức này, cậu cho là đem lên toà án thì có hiệu lực à? Tôi biết các người chỉ muốn đòi tiền, muốn bao nhiêu, ra giá đi.”
“Mấy thứ kia không cần anh bận tâm.

Chờ anh tới, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện.”
Lửa giận bùng lên trong lòng Vương Tấn, “Bỏ gần tìm xa, con mẹ nó cậu bị điên à? Tốt nhất là các người nên cung phụng em tôi như tổ tông nhà mấy người, chỉ cần nó có chút xây xát nào, các người chuẩn bị ngồi tù mục xương đi! Tôi không có hứng mà bàn chuyện ly dị chó má gì, bảo Denise nghe điện thoại —”
Nhan Tư Trác lạnh lùng ngắt lời, “Đến giờ rồi mà anh vẫn chưa biết tôi muốn gì, rốt cuộc là tôi hay anh mới là kẻ ngu xuẩn?”
Lòng bàn tay Vương Tấn toát mồ hôi, trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực.
Đầu bên kia dường như có ai đó đoạt điện thoại, một giọng nữ mơ hồ la lên, “...!Mày điên rồi à?! Chúng ta đã bàn rồi…”
Sau vài tiếng vang ồn ào, Nhan Tư Trác cách ống nghe hơi xa, giọng hơi bất ổn, xen lẫn tiếng cười khó hiểu, “Yên tâm, tôi sẽ không làm gì chú em đâu, cùng lắm là đục cái lỗ trên đùi chú ấy thôi.

Nếu anh đến chậm, nửa đời sau chú ấy còn đi lại được hay không, tôi cũng không biết đâu.”
Điện thoại bị cúp.
Màn hình sáng lên, dãy số xa lạ gửi đến một dòng địa chỉ, là một công xưởng bỏ hoang ở ngoại ô Bắc Kinh, ít nhất cũng phải lái xe bốn mươi phút.
Ngay cả bắt cóc cũng làm rồi, còn thứ gì mà Nhan Tư Trác không dám làm?
Vương Tấn mở cửa xe, không nói một lời, đạp mạnh lên chân ga.
Anh tưởng rằng Nhan Tư Trác sẽ hận anh, sẽ trả thù, nhưng chưa từng nghĩ sẽ dùng cách điên cuồng đến thế — Lúc anh còn nắm dây xích, Nhan Tư Trác như một con chó săn dễ bảo, vừa buông tay, Nhan Tư Trác biến thành một con chó điên mất hết tính người!
Sự hối hận tràn đầy khủng hoảng, áy náy, giãy giụa dâng lên như thuỷ triều, ngập đến ngực, rồi qua đỉnh đầu, biến thành từng cây kim lạnh thấu xương như băng ghim vào huyệt thái dương, Vương Tấn cảm thấy mình sắp thở không nổi.
Đạp chân thắng ngay trước đèn đỏ, Vương Tấn đập một cái thật mạnh lên tay lái, nếu Vương Tự bị thương dù chỉ một chút thôi, anh nhất định phải giết con chó điên Nhan Tư Trác kia!
_____________
- Chú thích:.
*Chồng phim: Nguyên văn là “轧戏”= Yết hí, chỉ hành động diễn viên nhận một lúc nhiều phim và phải di chuyển qua lại giữa các đoàn phim, nếu diễn viên không biết cách sắp xếp lịch trình thì điều này sẽ ảnh hưởng đến tiến độ quay chụp của đoàn phim và phát sinh thêm chi phí, nhà sản xuất không thích điều này.

Mình không biết từ này sang tiếng việt edit sao cho thuận tai, vì vốn dĩ bản thân từ này là từ lóng nên mình chém gió nha.:3
**Chú em: Nhan Tư Trác gọi Vương Tự là “Tiểu thúc”= em trai của vợ/chồng, thế nên mình để là “Chú em” cho nó giống với vai vế bên VN.:3.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui